Thẩm Y Y thỉnh thoảng sẽ phối hợp với bọn nó, nhưng cô có hơi cười không nổi với chuyện bọn nó thấy hài, bắt đầu hơi nhàm chán.
Sau khi Lý Thâm rửa xong chén đũa, nhận thấy nước trong chum nước sắp hết, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, anh lại chạy đi gánh nước về mấy lần, xong xuôi mới xách nước đi tắm rửa.
Tắm rửa xong trở về phòng, anh không do dự tiến vào phòng của Thẩm Y Y.
Tuy rằng cô cũng không có bảo anh đêm nay cũng qua ngủ, nhưng ngày hôm qua cô cũng không có nói không cho anh đêm nay tới đây. Vì vậy Lý Thâm quyết định giả làm người vô tội, nếu cô không lên tiếng bảo anh về ngủ một mình thì anh định sẽ cậy vào việc này.
Nhưng Lý Thâm tuyệt đối không ngờ, ba bé con một tay anh thay tã thay bỉm một tay nuôi nấng này không hề có tí gì là ăn ý với người cha già này!
Thấy anh tiến đến, còn tưởng rằng là bảo bọn nó quay về đi ngủ với anh, bọn nó ôm cổ mẹ bọn nó, bảo: "Cha, đêm nay bọn con đều phải ngủ với mẹ, cha trở về ngủ một mình đi."
Lý Thâm: "..." Nếu như ba đứa này không phải con trai ruột của anh thì anh sẽ xách chúng lên ném ra ngoài.
Đêm qua lúc Lý Thâm tới đây ba đứa nhỏ đã ngủ rồi, buổi sáng khi Lý Thâm rời giường bọn nó vẫn chưa tỉnh, vì vậy bọn nó còn không biết đêm qua Lý Thâm đã tới đây ngủ.
Sợ Lý Thâm về thật, Thẩm Y Y vội nói: "Sau này cha sẽ ngủ chung với chúng ta.”
Sau này...
Lý Thâm rất nhạy bén bắt được trọng điểm, đôi mắt hẹp dài bắn ra ra tia sáng. Đối với anh, có những lời này của cô là đủ rồi!
Anh cúi người tóm đứa con thứ hai bất hiếu của mình, giọng điệu xen lẫn nguy hiểm nhè nhẹ: "Sao nào? Con chê cha mình? Hả?"
"A a a! Không có! Cha! Con không có!" Nhị Bảo đề phòng cha cậu bé sẽ bắt được, cười lớn né tránh: "Anh ơi chạy mau!"
Đại Bảo vội vàng chạy đi, chỉ có bé ngốc Tiểu Bảo không biết tránh, vui vẻ nhào vào trong lòng cha mình.
Cả phòng đều là tiếng nói cười.
Thẩm Y Y mỉm cười nhìn bốn cha con, giờ khắc này, trong lòng chứa chan vui vẻ.
Thẩm Y Y rất vui vẻ với việc cả nhà năm người ngủ chung với nhau.
Tối hôm qua Lý Thâm cũng rất vui vẻ, nhưng đêm nay, chỉ có một điểm khiến anh không vui rồi.
Bởi vì!
Ba đứa nhỏ đều tranh nhau muốn đoạt vị trí ngủ bên cạnh vợ anh! Cướp vị trí của anh rồi!
Nhị Bảo còn nghiêm túc sắp xếp vị trí ngủ cho cha.
Dựa theo vị trí mấy đêm trước, Tiểu Bảo và Đại Bảo ngủ ở bên phải mẹ, cậu bé ngủ ở bên trái của mẹ, đêm nay cha đã tới, vậy cha nằm ngủ ở bên cạnh cậu bé.
Ò, cậu bé muốn đắp chăn nhung lông dê với mẹ, cha thì tự đắp chăn của mình.
Lý Thâm: "..." Tức giận đến bật cười.
Thẩm Y Y: "..." Nén cười, yên lặng không nói lời nào.
Đêm dần dần an tĩnh lại.
Lý Thâm lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu anh bất giác nhớ tới, lúc giết cá, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh.
Có hơi khô nóng, anh ngẩng đầu nhìn một cái, cô trái ôm phải ấp ngủ say sưa ngon lành.
Lý Thâm không khỏi hơi nhụt chí, người phụ nữ vô tâm vô tình!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận