Viên gạch đó đúng là Chu Phong Thu đặt vào, anh ta có được hai chiếc đồng hồ từ chỗ Thẩm Y Y thì ngày hôm sau đã bán được rồi.
Một chiếc bán được một trăm bảy mươi đồng, một chiếc bán được một trăm bảy mươi lăm đồng, trừ đi chi phí, anh bán lời tròn hai mươi lăm đồng!
Chỉ trong một ngày... À không, một tiếng!
Điều này đối với thời kỳ tiền lương một tháng của công nhân đa số là hai mươi, ba mươi như bây giờ thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Chu Phong Thu cầm tiền mừng rỡ như điên, nếu như ngày đó người đàn ông trung niên kia có thể cung cấp hàng liên tục cho anh ta, vậy anh ta sắp phát tài rồi!
Vì vậy anh ta đi loanh quanh cung tiêu xã suốt đêm, cầm một viên gạch đặt lên.
Vừa lo lắng vừa phấn khích chờ người ta đến tìm anh ta rồi lại mãi mà không đợi được người, anh ta lo nghĩ đến độ rụng tóc, sợ cơ hội phát tài sẽ chạy đi ngay trước mắt mình. Sợ viên gạch đó mất, thỉnh thoảng anh ta sẽ chạy tới nhìn thử, thời gian còn lại là canh giữ ở nơi anh ta đã nói với người ta.
Trông mòn con mắt đến tuyệt vọng, lúc này gặp người ta còn cho là mình gặp ảo giác, anh ta nhiệt tình nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt: "Anh trai, cuối cùng anh đã tới rồi, nhanh, vào nhà ngồi!"
Thẩm Y Y nhìn căn nhà nhỏ cũ nát, không nhìn thấy bên trong, không dám tùy ý đi vào, nghiêm mặt nói: "Chúng ta nói ở sân nhỏ này đi."
Ở đây vắng vẻ, không có ai, nhích sang bên cạnh một chút bên ngoài cũng nhìn không thấy, nhưng mà nếu có nguy hiểm thì cô tự cứu, chạy trốn sẽ dễ dàng hơn tí. Dù sao cũng là người xa lạ, tuy rằng trực giác của cô mách bảo anh ta không phải người xấu, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cô vẫn phải đề phòng thì tốt hơn.
Chu Phong Thu cũng là lăn lộn trong nghề này đương nhiên hiểu sự cẩn thận của cô, vội vàng gật đầu nói: "Được được được, chúng ta nói chuyện ở đây.”
Suy nghĩ chốc lát, để tỏ lòng thành của mình, anh ta quyết định giới thiệu tên thật của bản thân: "Anh trai, tôi là Chu Phong Thu, không biết anh tên gì?"
"Lão Hắc." Thẩm Y Y thuận miệng bịa một cái tên tương đồng với vẻ ngoài hiện tại của cô.
Chu Phong Thu biết cô dùng tên giả, nịnh nọt mà cười cười: "Anh Hắc."
Thấy anh ta như còn muốn chuyện trò với cô vài câu, Thẩm Y Y đi thẳng vào vấn đề chính: "Còn cần đồng hồ không?"
Mắt Chu Phong Thu sáng lên, nhìn bốn phía, hạ giọng: "Anh Hắc, anh còn có bao nhiêu?”
Thẩm Y Y liếc anh ta: "Anh muốn bao nhiêu?"
Câu này đã truyền đạt ý là cô có không ít hàng, tim Chu Phong Thu đập như trống, ánh mắt liếc về phía cái sọt phía sau lưng của Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của anh ta, cười nhẹ như không nhìn anh ta một cái.
Kỹ thuật trang điểm của Thẩm Y Y không tệ lắm, lúc gương mặt đã có tuổi mỉm cười, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng cho cảm giác là mặt mũi hiền lành, nhưng không cười hoặc là cười nhẹ như không thì sẽ khiến người ta cảm thấy tàn ác, rất đáng sợ.
Chu Phong Thu cứng người, không dám quan sát cái sọt trên lưng cô thêm. Anh ta nở một nụ cười tươi rói, thực hiện một động tác tay.
Thẩm Y Y nhìn thấy nụ cười a dua nịnh nọt của anh ta, còn tưởng rằng lần này sẽ là một phiên giao dịch lớn, kết quả không ngờ anh ta tạo động tác tay là số “hai”, cô nghẹn lời: “…”
Chu Phong Thu cười ngượng, gãi gãi đầu: "Tôi chỉ có bấy nhiêu thôi."
Ba trăm hai mươi đồng trước đó là toàn bộ tài sản của anh ta, hơn nữa còn là tiền anh ta chuẩn bị trả cho người ta…
Anh ta cũng là xuất phát từ tâm lý đánh bạc, cắn răng mua hai cái đồng hồ. May mắn là anh ta đã thành công rồi, còn bán lời hai mươi lăm đồng, nhất thời phấn khích, còn tiêu tầm mười đồng, trên người bây giờ chỉ có hơn ba trăm ba mươi đồng.
"Tiền." Thẩm Y Y vươn tay ra với anh ta.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận