Chu Phong Thu vốn còn muốn cò kè mặc cả, hỏi cô có thể bán cho anh ta bớt thêm chút hay không, nhưng nhìn thái độ hơi “chán ghét” này của cô thì anh ta không dám thực hiện ý nghĩ đó nữa, vội vàng móc tiền ra đưa cho cô.
Thẩm Y Y đếm, lấy ra từ trong sọt hai chiếc đồng hồ, đưa cho anh ta: "Kiểm tra đi, sau khi tôi về mà có vấn đề gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Chu Phong Thu lại vội vàng kiểm tra: "Được rồi."
Thẩm Y Y gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Chu Phong Thu vội vàng gọi cô lại: "Anh Hắc, anh tối đa có thể cung cấp số lượng bao nhiêu?"
Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát: "Một lần năm mươi."
Chu Phong Thu nghe xong, tay run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh Hắc, nếu như, tôi nói là nếu như, nếu một lần tôi mua năm mươi chiếc thì ngài có thể tính rẻ cho tôi một chút không?"
Xưng hô đã biến thành "ngài" rồi, Thẩm Y Y có chút muốn cười, nhưng cô phải ráng nhịn!
"Nếu anh mua một lần năm mươi chiếc, mỗi chiếc tôi dựa theo giá một trăm năm mươi đồng bán cho anh.”
Chu Phong Thu kích động tới mức khóe môi run rẩy.
"..." Thẩm Y Y không nhịn được trêu chọc anh: "Thấy sao? Muốn mua năm mươi chiếc à? Anh có tiền không?"
Biểu cảm của Chu Phong Thu sững lại, lập tức trịnh trọng nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp!"
Thẩm Y Y nhíu mày: “Được! Tôi đi trước."
"Được." Chu Phong Thu ân cần nở nụ cười: "Tôi tiễn ngài đi ra ngoài!"
Thoáng cái đã bán được ba trăm hai mươi đồng, Thẩm Y Y cũng không tham lam, hôm nay không định bán đồ kiếm tiền nữa. Nhưng cô hết phiếu rồi, phải kiếm phiếu.
Tuy rằng cô lấy đồ trong không gian, không cần phiếu, nhưng mà lấy phòng ngừa ngộ nhỡ ngày nào đó không tiện lấy đồ từ không gian, phải đi cung tiêu xã mua, cho nên cô phải đổi một ít phiếu.
Địa điểm giao dịch của chợ đêm bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, địa điểm lần trước đã sớm bỏ trống.
Thẩm Y Y lại chạy đến mấy chỗ, không tìm được, dứt khoát chạy đến tòa nhà dân cư.
Người ở trong tòa nhà dân cư phần lớn đều là người trong thị trấn, ăn lương thực hàng hóa, là những người không thiếu phiếu nhất.
Cô không có nhìn lung tung hỏi linh tinh, mang thái độ thử thế nào, đi một vòng.
Không bao lâu sau, cô đã bị người ta lén kéo vào trong ngõ vắng: "Chú em, trong sọt của chú có gì thế?”
"Bác gái, là lương thực!" Thẩm Y Y nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, nở nụ cười, trông cực kỳ hiền lành, hoàn toàn không có vẻ tự cao, không thèm kết giao với ai như khi ở trước mặt Chu Phong Thu.
Cô xốc sọt lên, để lộ gạo ở bên trong, lúc cô mới vừa lấy ra từ trong không gian đã cố ý bốc thêm nắm bùn trộn vào. Không phải cô lòng dạ hiểm độc, mà là phần lớn gạo của thời đại này đều có bùn và đá, gạo trong không gian vốn chính là gạo chất lượng thượng thừa, tròn đầy sáng óng, vốn đã rất đáng chú ý rồi. Nếu như còn sạch sẽ thì sẽ dễ dàng, dẫn đến chuyện phiền phức.
Bác gái vừa nhìn thấy gạo của cô thì mắt sáng lên, gạo này trông thật là tốt!
"Bao nhiêu tiền một cân?"
"Không cần tiền, chỉ cần phiếu!" Thẩm Y Y cười tủm tỉm nói, lại cố ý nói thêm một câu: “Chỉ bán mười cân."
Bác gái trực tiếp lấy hết, vội vã về nhà cầm một chồng phiếu, có phiếu đường, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt….
Kiếm được phiếu vô cùng thuận lợi, Thẩm Y Y không có tiếp tục bán nữa.
Tìm nơi vắng vẻ, tháo xuống lớp hóa trang, cách thời gian xe bò đi về còn một lúc, cô lại đi một chuyến đến trạm phế phẩm, tìm một vài tập tranh dành cho trẻ em đọc và truyện cổ tích. Tiếp theo đi một chuyến đến tiệm cơm quốc doanh, mua mười lăm cái bánh bao thịt và năm cái màn thầu, cùng với một dĩa thịt kho tàu.
Cuối cùng mới lấy đồ từ trong không gian ra, nửa cân xương sườn, hai cân thịt heo, hai cái móng heo, năm cân thịt khô cùng với ba mươi quả trứng gà, đều đặt ở trong sọt. Sau đó lấy thêm năm cân bông.
Trở về chỗ bác Ngưu đỗ xe bò, có hai bác gái đã ngồi trên xe chờ rồi. Thẩm Y Y cầm theo đồ lên xe, tìm chỗ ngồi xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận