Chẳng qua, nghĩ tới quãng đường xa thế, Lâm Gia Đống vẫn lạnh mặt lên xe.
Xe bò không lớn, không có nóc, hai bên có chỗ ngồi, chính giữa có một lối đi nhỏ, nếu ngồi chen nhau thì một bên có thể ngồi bốn năm người, bình thường lúc nhiều người cũng sẽ có người ngồi dưới lối đi nhỏ. Song, hôm nay không nhiều người lắm, mấy bác gái trực tiếp đặt đồ đã mua ở trên chỗ ngồi, thấy anh ta đi lên cũng không có ý định lấy đồ đi. Quan sát một vòng, chỉ có một chỗ trống, chính là vị trí sâu nhất bên trái, cũng chính là đối diện Thẩm Y Y.
Lâm Gia Đống do dự giây lát, cuối cùng vẫn ngồi.
Trước kia là cô đuổi anh ta chạy, việc gì mà anh phải chột dạ.
Thẩm Y Y không nhìn anh ta, vô cùng buồn chán nhìn phong cảnh ven đường.
Bên cạnh cô có một bác gái hít hà, bỗng nhiên nói: "Thơm quá, mùi thịt kho tàu, còn có..."
Bà ta lại hít hà: "Còn có bánh bao thịt!"
Bà ta vừa mới nói xong, ánh mắt kỳ lạ của mọi người lại nhìn vào trên người Thẩm Y Y. Ai cũng có thể ngửi thấy, mùi thơm này là từ trong cái sọt của Thẩm Y Y tỏa ra.
Thẩm Y Y nhìn ánh mắt kỳ lạ của họ, tuy có hâm mộ nhưng lại không chứa đựng ác ý và ghen ghét, cô bèn nở nụ cười, nói: "Bác gái Hà, mũi của bác nhạy quá, mùi thơm này mà cũng có thể ngửi ra cái gì.”
Bác gái Hà này chính là bà nội của Hà Vệ Đông, mẹ chồng của Vương Yến.
Bác gái Hà lập tức kiêu ngạo: "Còn phải nói! Con gái của tôi đã dẫn tôi đi nếm thử món thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh rồi, thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh có mùi vị gì tôi đây rất rõ!”
Con gái của bác gái Hà tên Hà Tĩnh, gả vào trong thị trấn, chồng cùng với cha mẹ chồng đều là công nhân, gia cảnh giàu có, luôn luôn là vốn liếng để bác gái Hà khoác lác. Người thôn Thanh Thủy cũng biết, không phải bởi vì cái gì khác, mà là bởi vì nhà họ có một nàng dâu nhiều chuyện.
Bác gái ở cạnh bác gái Hà, là chị em dâu bác hai Hà của bác gái Hà, hôm nay hai người cùng vào thị trấn.
Bác hai Hà chán ghét mà nói: "Được rồi được rồi, chỉ ăn một bữa đã đáng để chị ngày ngày khoe khoang, vợ Lý Thâm người ta ăn mỗi ngày mà cũng không thấy người ta đắc chí."
"Ôi, thím ăn nói kiểu gì thế?" Bác gái Hà trừng mắt.
Thẩm Y Y vội vàng hoà giải: "Thím hai Hà, đúng là thím đừng nói, thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh đúng là thơm!"
"Cháu vốn nghĩ là, cháu đi ra ngoài một chuyến trong nhà không có người nấu cơm, chờ cháu về đến nhà, chồng con trong nhà chắc chắn sẽ đói bụng nên muốn mua mấy cái bánh bao về, không ngờ vừa đến tiệm cơm quốc doanh, ngửi thấy mùi thơm đó thì cầm lòng không đậu có bỏ cả gia tài cũng phải mua một phần, mang về nhà chưa chắn đủ chia nữa. Nếu đúng như thím Hà nói là mỗi ngày đều có thế ăn được thì tốt rồi."
Nói xong, còn chép miệng hai cái, giống như tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày đều ăn thịt kho tàu.
Mấy ngày nay mặc dù cô không có thay đổi đặc biệt gì, nhưng khi cô tiếp xúc với thôn dân không hề cao ngạo giống trước kia, thôn dân đã dần dần quen, tuy rằng vẫn còn thành kiến với cô nhưng bây giờ đã không có thành kiến lớn như trước nữa.
Hai chị em dâu là bác gái Hà và bác hai Hà cười rất hiền lành với cô. Hiển nhiên hai người cũng biết lời Thẩm Y Y nói là khách khí, dù sao, bây giờ người nào không biết điều kiện trong nhà Thẩm Y Y tốt?
Cha là trưởng xưởng, mẹ là chủ nhiệm đường phố, anh trai thì là bộ đội...
Tiền lương nhà họ cộng lại cũng không biết có thể ăn bao nhiêu bữa thịt kho tàu rồi, Thẩm Y Y nói như vậy là vì không muốn làm bẻ mặt bọn họ.
Hai người cũng cảm kích, cười nói: "Lý Thâm có người vợ tri kỉ như cháu, thật là có phúc."
Hoàn toàn đã quên trước kia Thẩm Y Y mặc kệ Lý Thâm và mấy đứa nhỏ, Lý Thâm còn thật lòng đối xử tốt với Thẩm Y Y, hai người ở sau lưng nói Lý Thâm lấy cô là không đáng.
Đúng lúc Thẩm Y Y muốn lan truyền tin tức cô muốn sống êm ấm với Lý Thâm, không muốn để Lý Thâm tiếp tục chịu những lời đồn đại đó nữa, cô bèn cười ngượng ngùng: “Cháu có người chồng tốt như anh Thâm mới là phúc của cháu.”
Mọi người lại hơi kinh ngạc, Thẩm Y Y này thật sự định sống êm ấm với Lý Thâm rồi hả?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận