Lý Thâm từ đằng sau đi tới, một tay xách Tiểu Bảo lên, quan sát một hồi, không có phát hiện vết thương, thuận tay vỗ vỗ bụi dính trên người cậu bé, buông cậu bé ra, cậu bé lại chạy bịch bịch vào.
Cậu bé ấu mép bàn chung với hai người anh của mình, chảy nước miếng nhìn thịt kho tàu trên bàn: "Thịt kìa.”
Thẩm Y Y gắp một miếng bỏ vào trong miệng cậu bé, cậu bé ăn miệng chảy mỡ: “Ngon quá.”
"Mẹ, con cũng muốn." Nhị Bảo áp sát lại.
Thẩm Y Y lại đút cho Đại Bảo và Nhị Bảo một miếng thịt kho tàu, rồi mới bảo bọn nó đi rửa tay ăn bánh bao.
Mấy đứa nhỏ liền chạy bịch bịch đi rửa tay.
Lý Thâm nhìn thấy trên bàn có nước, cầm khăn lau lau.
Thẩm Y Y nhìn anh một cái, cầm đũa, gắp một miếng thịt kho tàu đặt bên môi anh.
Trước mắt Lý Thâm bỗng nhiên xuất hiện một miếng thịt, anh chợt chững lại, giương mắt nhìn nhìn.
"Nếm thử." Thẩm Y Y lại cười nói, động tác thân mật tự nhiên, giống như động tác đút ăn này chính là động tác thường ngày của bọn họ.
Lý Thâm há mồm, ăn miếng thịt kho tàu đó, khóe môi cong lên nụ cười nhè nhẹ: "Ngon lắm."
Bữa cơm này, Thẩm Y Y tận dụng mọi thứ dỗ dành Lý Thâm, đối với hành động của cô, Lý Thâm đều thuận theo cô, không tìm ra được điểm lấn cấn.
Sau khi ăn bánh bao xong, anh tự giác dọn dẹp chén đũa, Thẩm Y Y cầm bình nước của anh rót nước cho anh.
Sau khi anh thu dọn xong thì cũng sắp tới lúc đi làm việc rồi, Thẩm Y Y đưa bình nước cho anh, nhìn bóng lưng anh đi xa, cô nản chí thở dài một hơi.
Tuy rằng trông Lý Thâm bình thường, nhưng Thẩm Y Y vẫn nhạy cảm cảm nhận được tâm trạng của anh thật sự không tốt!
Nguyên nhân tâm trạng không tốt hiển nhiên là bởi vì Lâm Gia Đống.
Tuy rằng cô vừa mới giải thích với anh nhưng có lẽ Lý Thâm không có tin hoàn toàn.
Cũng đúng, nếu như cô không phải là một người làm việc xuyên việt, chỉ là một người bình thường, cô cũng không tin một người vốn đang yêu người khác, đối xử với mình hờ hững lạnh nhạt, làm ầm ĩ muốn ly hôn bỗng một ngày nào đó bất thình lình nói: Người mà người đó yêu là cô, về sau muốn sống ấm êm với cô. Cô cũng sẽ cảm thấy, người này hoặc là có mục đích riêng, hoặc là đầu óc có vấn đề.
Thế nhưng, anh không tin cô, cô có thể chậm rãi dùng thời gian để chứng minh. Ghen hả, anh biểu hiện ra ngoài, cô cũng có thể nghĩ biện pháp dỗ dành, nhưng anh ghen một cách không hề tỏ vẻ gì, nhìn không ra khác thường chút nào, tiêu hóa hết toàn bộ tâm trạng tiêu cực, khiến anh ngay cả dỗ dành cũng không biết dỗ dành như thế nào!
Thẩm Y Y vừa đành chịu vừa phức tạp. Vào cái lần cô và Lý Thâm mới quen, anh còn là “ác bá" nổi danh trong thôn Thanh Thủy.
Vừa gặp đã yêu cô, lập tức bắt đầu theo đuổi mãnh liệt, mỗi ngày đứng ở điểm thanh niên tri thức đưa đồ ăn cho cô, giúp cô làm việc, nếu ai dám ức hiếp cô, anh tìm người đánh người nọ một trận. Theo đuổi đến mức khiến cô lúc ấy vẫn còn đang trong nội dung cốt truyện đã hơi không chống đỡ được, sợ đi nhầm một bước sẽ làm cho cả nội dung cốt truyện sụp đổ.
Làm gì ngờ được sau khi kết hôn anh sẽ càng trở nên cẩn thận, thu mình thế chứ?
Đương nhiên, Thẩm Y Y cũng có thể đoán được, đây cũng là bởi vì anh yêu cô, anh hơi sợ làm ầm ĩ cô sẽ tức giận, phản cảm, sau đó lại biến thành ầm ĩ đòi ly hôn với anh như trước đó.
Thẩm Y Y vừa đau lòng vừa hối hận, suy nghĩ như trăm mối tơ vò bỗng thông suốt. Cô bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
—
Trời nắng chang chang, ánh mặt trời thiêu đốt người, biển lúa mênh mông bát ngát, những người nông dân cần cù mộc mạc phơi nắng tới mức làn da đỏ thẫm, mồ hôi óng ánh thấm ra, họ cầm khăn mặt vắt trên vai lau đại vài cái, xoay người tiếp tục làm việc.
Trần Cường bị phơi nắng tới mức cuống họng đã khô khốc, dừng việc trong tay, đi đến bờ ruộng cầm bình nước của mình, dùng sức hớp mấy ngụm nước đã bị nắng chiếu vào nóng hầm hập, sau khi uống xong thì đặt bình nước lại vị trí cũ.
Cầm tiếp bình nước bên cạnh, đi lên phía trước ném đi: "Anh Thâm, bắt lấy!"
Lý Thâm vươn tay tiếp bình nước bị ném sang, đổ vào miệng mấy hớp, vứt cho Trần Cường, Trần Cường tiếp được, đặt lên bờ ruộng, trở về trong ruộng tiếp tục làm việc.
Vừa đi vừa thấy lạ nói: "Anh Thâm, Thẩm Y... Chị dâu!"
Chú ý tới ánh mắt lành lạnh Lý Thâm ném tới, Trần Cường đổi giọng, thay đổi xưng hô: "Sao hôm nay chị dâu không đưa cháo đậu xanh cho anh nữa vậy?"
"Còn có lòng dạ quan tâm chuyện người khác, hay là tôi đưa việc của tôi cho cậu làm luôn nhé?” Lý Thâm liếc Trần Cường.
Trần Cường nhất thời không dám nói tiếp nữa, mau chóng nhảy về đi làm việc.
Lý Thâm ngóng mắt nhìn đường lớn, không thấy bóng dáng anh tâm tâm niệm niệm. Lại nhìn mặt trời nơi chân trời, dựa theo quy luật mấy ngày hôm trước, cô đã sớm đưa cháo đến rồi, hôm nay lại chậm chạp không thấy bóng dáng, là có chuyện gì mà chậm trễ?
Hay là...
Nhớ tới cái gì, trái tim Lý Thâm chìm nghỉm, mặt lạnh thêm vài phần.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận