Ngày hôm nay, là lần thứ nhất từ khi Thẩm Y Y sống lại đến nay không có đưa cháo đậu xanh cho Lý Thâm.
Sau khi Lý Thâm đi làm, cô ở trong nhà lấy chăn đi phơi nắng, sau đó ngủ trưa một lúc với mấy đứa nhỏ. Sau khi tỉnh ngủ, mấy đứa nhỏ biết hôm nay mẹ không đưa cháo đậu xanh cho cha, còn thắc mắc hỏi cô tại sao không đưa cháo đậu xanh cho cha.
Thẩm Y Y trả lời bọn nó: "Bởi vì cha không muốn để mẹ đưa nên mẹ không đưa."
Mấy đứa nhỏ nghe vậy, tin là thật, không có hỏi tiếp nữa.
Vượng Tài chạy xuống tìm bọn nó chơi bắn bi, bọn nó chơi trong sân.
Thẩm Y Y thu dọn nhà cửa qua loa, lấy một ít quần áo cũ giặt sạch, phơi nắng.
Lúc này mặt trời đã gần xuống núi, cô lấy xương sườn ra, cắt khối nhỏ, sau đó ướp gia vị, cũng vo gạo nấu cơm.
Đoán chừng Lý Thâm sắp tan làm rồi, cô cầm một rổ gạo, ngồi ở dưới mái hiên, lựa đá bỏ ra. Gạo này đều là cô lấy ra từ trong không gian, đương nhiên, vì không để bị hoài nghi, cô cũng trộn lẫn không ít đá nhỏ vào, mỗi ngày trước lúc đổ gạo nấu cơm đều phải bắt tay vào lựa đá bỏ ra.
Quả nhiên, không đến mười phút, cửa sân nhỏ đã truyền đến tiếng động, Thẩm Y Y cũng không ngẩng đầu nhìn.
Ba đứa nhỏ đang trong sân chơi đùa, nhìn thấy cha đã trở về, đều phấn khích chạy tới.
Lý Thâm đóng cửa sân nhỏ, nhìn về phía ba đứa con trai chạy về phía anh: “Bẩn, đừng tới gần."
Mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh anh chốc lát, lại chạy đi chơi.
Lý Thâm vào nhà, đặt công cụ xuống, ánh mắt như có như không liếc nhìn cô gái dưới mái hiên.
Từ khi anh trở về, cô chưa từng ngẩng đầu lên.
Lý Thâm nhíu mày, kêu Đại Bảo một tiếng: "Đại Bảo, tới đây múc nước rửa tay cho cha."
Tiếng kêu hơi lớn, giống như là để nhắc nhở người nào đó anh đã trở về.
Nhưng mãi đến khi Đại Bảo vội vàng chạy tới, múc nước cho anh rửa sạch tay, ánh mắt nhìn xéo qua cô, cô vẫn đang đắm chìm trong sự nghiệp nhặt đá.
Lý Thâm: "..."
Anh tìm ghế ngồi xuống, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa trong sân.
Qua một hồi, anh "lơ đãng" hỏi: "Có phải đến giờ nấu cơm rồi không?"
"Anh không có ngửi thấy mùi gạo sao?" Thẩm Y Y nói, không ngẩng đầu.
Lý Thâm còn nói: "Vậy đồ ăn thì sao? Buổi tối hôm nay làm gì ăn, anh sẽ xử lý."
Thái độ Thẩm Y Y rất lãnh đạm: “Không cần, em tự làm được."
Lý Thâm nghẹn họng, coi như là đã nhìn ra lúc này cô đang rất không kiên nhẫn với anh.
Thái độ hiện tại và giữa trưa hoàn toàn là hai thái độ khác nhau.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một hồi, hồi lâu sau anh đứng lên: "Được rồi, anh đi xử lý vườn nhà.”
Lúc này, Thẩm Y Y không có đáp lại anh.
Lý Thâm hít sâu một hơi, rời đi.
Anh đến vườn nhà, nhổ cỏ tưới nước, bận rộn, đến khi trời tối rồi mới về, vừa về đã phát hiện bọn họ vậy mà đã bắt đầu ăn rồi!
Buổi tối hôm nay Thẩm Y Y làm sườn hấp tỏi băm, mềm thơm, mùi thơm lan ra bốn phía, ngửi thấy mùi đã muốn ăn. Mấy đứa nhỏ đang ôm chén, gặm xương sườn, miệng nhỏ của Thẩm Y Y đang ăn cơm, thỉnh thoảng gắp hai miếng xương sườn cho Tiểu Bảo không gắp đồ ăn tới, khung cảnh đó thật là ấm áp.
Khóe mắt Đại Bảo thấy anh, gọi anh: "Cha, cha xong việc rồi? Nhanh tới dùng cơm, bọn con có chừa cơm cho cha này.”
Lý Thâm rửa sạch tay đi vào, nhìn thấy phần thức ăn đơn độc chừa lại cho anh, anh nhịn không được: "Tại sao không gọi anh?"
Vườn nhà chỉ ở sân sau, đi vài bước hoặc là hô to một tiếng là anh đã có thể nghe được, không cần phải phiền toái chừa cơm cho anh thế này.
Lý Thâm nhìn Thẩm Y Y, rất rõ ràng câu này là hỏi cô.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận