Thẩm Y Y muốn nói cái gì, nhìn thấy Tiểu Bảo cắn một miếng sườn, khuôn mặt nhỏ đang dùng sức nhưng không cắn được miếng sườn, sợ răng sữa vốn đã yếu của cậu bé bị đau, Thẩm Y Y bảo nó nhổ cục sườn ra: "Tiểu Bảo, chúng ta không ăn cái này, ăn thịt."
Lý Thâm lầm tưởng cô cố ý không để ý tới anh: "..."
Anh kìm nén bực bội bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Lý Thâm như thường lệ nhận việc rửa chén, Thẩm Y Y cũng dẫn mấy đứa nhỏ tiêu thực trong sân.
Tiêu thực xong chính là đến lúc tắm.
Lý Thâm đi lấy bồn tắm của mấy đứa nhỏ, múc nước ấm vào, sau khi đặt ở ngoài sân thì gọi mấy đứa nhỏ qua.
Rồi sau đó anh lại cầm một cái thùng, chuẩn bị múc nước tắm cho Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y nhìn thấy, đạm nhiên nói: "Của em không cần anh múc."
Nói xong, cô đi lên trước, cầm thùng trong tay anh đi, sau đó đi vào phòng bếp.
Lý Thâm nặng nề nhìn cô, đi theo đằng sau cô vào phòng bếp.
Sau khi Thẩm Y Y múc nước xong, anh tiến lên, xách nước tắm của cô đi ra ngoài.
Thẩm Y Y: “Em đã nói rồi không cần anh hỗ trợ rồi!"
Lý Thâm thèm nghía cô mới là lạ, pha nước nóng vào nước lạnh, xách vào phòng tắm.
Thẩm Y Y kìm nén khóe môi muốn cong lên, còn muốn giả bộ không vui, cầm quần áo vào phòng tắm.
Sau khi cô đi ra, mấy đứa nhỏ cũng tắm xong rồi.
Thẩm Y Y dẫn theo bọn nó trở về phòng, lấy tập tranh cùng với tài liệu dành cho trẻ em vét được từ chỗ trạm phế phẩm cho bọn nó xem. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy tập tranh, nằm ở trên giường lò thân mật đọc, chỗ nào không rõ sẽ hỏi Thẩm Y Y. Thẩm Y Y vừa trả lời bọn nó, vừa lắng tai chú ý hướng đi bên ngoài của Lý Thâm.
Nghe không được, nhìn không thấy, cô cũng không biết anh đang làm gì, cũng không thấy anh trở về phòng. Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát, cất tập tranh của mấy đứa nhỏ, dỗ dành bọn nó ngủ, sau đó tắt đèn.
Bên ngoài, Lý Thâm nhìn thấy căn phòng đã tắt đèn: "..."
Véo bóp mi tâm, sự ấm ức kẹt ở họng không lên không xuống, anh vừa phiền vừa buồn bực, không nhịn được, dùng sức đá mặt đất một cước, bụi đất tung bay.
Qua một hồi, Lý Thâm mới đứng lên, đi tắm rửa.
Đang định quay về căn phòng nhỏ của anh, ánh mắt liếc thấy cửa phòng sát vách không khóa.
Là đặc biệt để cửa lại cho anh? Hay là lúc đóng cửa không chú ý?
Lý Thâm càng nghiêng về vế sau.
Người phụ nữ vô tâm vô tình đó sao có thể để cửa cho anh?
Anh nên giúp cô đóng lại, sau đó xoay người quay về một căn phòng khác.
Nhưng con ngươi đen tối của Lý Thâm nhìn vào khe hẹp một lúc, tiến lên một bước, đẩy cửa đi vào.
Cái con mẹ nó, đây là vợ con của anh, cớ sao anh không thể vào?
Lý Thâm tiến vào, cho là bọn họ cũng đã ngủ, bước chân tương đối nhẹ, nhưng đi vào, trên giường lò lớn đó có một cái đầu đã ló ra.
Lý Thâm dừng bước, cô vẫn chưa ngủ.
Anh muốn nói cái gì, Thẩm Y Y đã cướp lời, nói: "Anh vào để làm gì?"
Ngay khi cô dứt lời, căn phòng yên tĩnh đáng sợ, không khí dường như cũng đóng băng.
Trong bóng đêm, Thẩm Y Y thấy không rõ sắc mặt của anh, nhưng biết anh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
Thẩm Y Y theo dõi anh, cô biết bây giờ anh đang kìm nén cảm xúc.
Cô đợi đã lâu, nhưng cũng không nghe thấy anh nói chuyện, trái lại là quay đầu rời đi.
???
Thẩm Y Y không thể tin được, xuống giường nhìn một cái, quả thật cửa đã đóng lại.
"..."
Cô bò lại lên giường, nằm một lát, chung quy vẫn không cam lòng, còn thiếu một bước, cô phải thêm một mồi lửa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận