Thẩm Y Y vào phòng, đổi một bộ quần áo, lúc trở ra, trong tay cũng ôm một bao đồ vật, trước tiên nhét ba đồng cho mẹ Lý.
Mẹ Lý đi tìm người đổi bông, khẳng định đã cầm thứ gì đổi với người ta, Thẩm Y Y không thể để cho mẹ Lý chịu lỗ.
Bông thật ra là mẹ Lý lén dùng tiền mua của người ta, cho nên Thẩm Y Y đưa tiền cho bà ấy bà ấy cũng không có ý định từ chối, chỉ là ba đồng có hơi nhiều, bà ấy lấy ra ba hào trả cho Thẩm Y Y, "Không cần nhiều như vậy!"
Thẩm Y Y không có nhận, lại đưa túi đồ trong tay cho mẹ Lý, "Mẹ, đây là len con đã mua trước đó, mua nhiều, mẹ lấy về đan cho mình và cha cái áo đi."
Mẹ Lý thụ sủng nhược kinh, "Cái này. . . Mẹ không thể nhận, con làm cho Lý Thâm và ba đứa nhỏ..."
Thẩm Y Y trực tiếp nhét vào trong tay bà ấy, "Mẹ cầm đi, nghe nói mùa đông năm nay sẽ khá lạnh, mẹ và cha đã lớn tuổi, phải ăn mặc giữ ấm một chút."
Mẹ Lý khước từ không được, liền nhận lấy, khóe miệng đều sắp ngoác đến tận mang tai rồi.
Tiểu Bảo đến tìm mẹ muốn ôm một cái, Thẩm Y Y xoay người bế nó lên.
Tiểu Bảo ôm cổ mẹ, chỉ về phía cổ cô bỗng nhiên nói: "Mẹ, đau đau!"
Đại Bảo cùng Nhị Bảo nghe xong, lo lắng chạy lại xem, sợ hãi kêu lên: "Mẹ, mẹ bị muỗi chích hả?"
"Muỗi ở đâu ra?" Mẹ Lý nghe vậy nhíu mày, mặc dù nông thôn có muỗi rất bình thường, nhưng ây giờ thời tiết dần dần lạnh xuống, đã không còn muỗi gì nữa, nghe vậy thăm dò nhìn sang.
Lúc nãy Thẩm Y Y trở về thay quần áo đã phát hiện trên cổ bị Lý Thâm mút ra một cái dấu hôn, cho nên cố tình mặc một cái áo cao cổ, không nghĩ tới bị Tiểu Bảo gỡ ra, cô vội vươn tay che lại.
Nhưng động tác của cô không đủ nhanh, bị mẹ Lý vừa vặn nhìn thấy.
Mẹ Lý "Ai u" cười một tiếng, "Cái này không phải con muỗi gì đâu, đây là cha con..." Hôn.
"Mẹ!" Da mặt Thẩm Y Y dù dày cũng không chịu được trêu chọc như thế, lớn tiếng kêu mẹ Lý.
Mẹ Lý cũng ý thức được không nên nói chuyện này ở trước mặt con trẻ, vội vàng im miệng, vẫn không quên nở nụ cười trêu chọc với Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y: "..."
Lời mẹ Lý nói lại bị Đại Bảo cùng Nhị Bảo nghe lọt, không nghe thấy đằng sau, còn tưởng rằng nói là cha đánh, nhất thời nóng nảy, "Mẹ, cha đánh mẹ sao ạ?"
"Không phải, " Thẩm Y Y phủ nhận, "Cha các con không có đánh mẹ!"
"Vậy vết thương của mẹ là thế nào?" Đại Bảo Nhị Bảo không tin.
"..." Thẩm Y Y cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhìn về phía mẹ Lý.
Việc này là ngài gây ra, mau chóng giải quyết cho con.
Mẹ Lý ngượng ngùng cười một tiếng, vỗ đầu một cái nói, "Ai u, xem đầu óc của ta này, cha con lát nữa sẽ xong việc, mẹ còn chưa làm cơm xong, về nhà nấu cơm trước nhé."
Nói rồi bà chạy như một làn khói.
Thẩm Y Y: "..."
Đại Bảo Nhị Bảo lại cảm thấy bọn họ đã đoán đúng, khẳng định là cha ức hiếp mẹ, còn đuổi mẹ tới phòng bên cạnh ngủ!
Nhị Bảo lập tức nước mắt đầm đìa, "Mẹ, mẹ yên tâm, con và anh cả sẽ không để cho cha ức hiếp mẹ, chờ cha trở về, chúng con sẽ báo thù cho mẹ!"
Thẩm Y Y ngượng ngùng đồng thời, vừa buồn cười, đứa nhỏ thích suy diễn này!
Cô dứt khoát không nói, để lại cho chính Lý Thâm xử lý, dù sao cũng là họa do anh gây ra!
Cô còn ôm một tia kỳ vọng, nói không chừng chờ sau khi Lý Thâm trở về, ba đứa nhỏ đã quên mất chuyện này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận