Anh cả chị dâu chi tiêu nhiều, em biết rồi.
Chu Quang Hách mở miệng đúng lúc, cứu hai vợ chồng Chu Phục Hưng sắp tức đến nghẹn cổ. Nhưng câu tiếp theo của anh lại khiến máu cả hai thiếu chút nữa nghịch dòng lên não, suýt lăn ra bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ngoài khoản tiền bố mẹ để lại, tiền lương của anh chị không cần bỏ ra một nửa, đưa năm nghìn tệ là được.
Hàng xóm xung quanh lập tức sôi nổi bàn tán như đang họp chi bộ mở rộng.
Anh cả chị dâu tốt quá, phúc đức thật đó.
Chu Quang Hách đúng là anh hùng quân nhân, không hề lợi dụng người nhà.
Cô bé này cũng được, không phải kẻ làm mình làm mẩy, năm nghìn tệ nghe hơi thiệt, chứ đổi là tôi phải lấy một nửa cho công bằng.
Tiếng bàn tán vang lên không dứt, mỗi người một câu, mà chẳng ai thèm nhìn sắc mặt của nhân vật chính đang dần biến thành màu gan bầm.
Chu Phúc Hưng rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay day trán rất lâu rồi mới cố lấy hơi nói: Sáu nghìn năm trăm tệ thì tuyệt đối không có. Chúng tôi chỉ có hơn một nghìn tệ tiết kiệm, không tin để chị dâu đưa sổ tiết kiệm cho xem.
Để tôi đi lấy.
Kim Xảo Chi quay người định chạy lên tầng nhưng bị Chu Quang Hách đưa tay cản lại.
Không cần. Tiền lương mỗi tháng của hai người đều có ghi lại rõ ràng, tại sao tiết kiệm chỉ có hơn một nghìn tệ?
Chu Phục Hưng khựng lại, một chữ cũng không nói nên lời, cúi đầu, cau mày, cố tìm lý do trong sương mù.
Chu Quang Hách chậm rãi nói tiếp, giọng nghe như vừa ôn hòa vừa có chút hờ hững: Em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Anh chị tiêu thế nào là chuyện của anh chị. Giờ nói đến việc chia nhà, năm nghìn tệ tuyệt đối không quá đáng. Nếu anh chị không đưa nổi, đúng lúc em đã về rồi, chị cả cũng về. Còn vợ… sắp cưới của em nữa, đều có thể thay thế công việc của hai người.
Câu nói vừa dứt, Chu Phúc Hưng bật ngẩng đầu như bị kim châm: Em có ý gì?
Em trai, đừng có mà nói linh tinh.
Giọng Kim Xảo Chi run lên, sắc mặt trắng bệch: Đơn vị làm việc đâu phải nơi em nói thay là thay cho được!
Trái ngược với sự hoảng loạn của hai vợ chồng, Chu Quang Hách vẫn thản nhiên như uống trà: Trong lòng anh chị biết rõ có thay được hay không.
Một câu trúng tim đen, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đứng hình. Nỗi sợ hãi chạy khắp người, tim đập thình thịch như trống múa lân.
Không sai chút nào. Nếu em trai thật sự muốn thay, lãnh đạo chắc chắn sẽ đồng ý.
Từ bé anh đã được tuyển vào học viện quân sự, bọn họ không rõ anh giữ chức gì, nhưng bao nhiêu năm nay, bao nhiêu lần được trao huân chương, giấy khen, phần thưởng mang về cho gia đình, không ai trong khu ở đây không biết anh đã chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, là chiến sĩ thực thụ, là anh hùng thật sự.
Còn bố mẹ bọn họ từng dốc sức vì đơn vị, là người có tiếng nói, có cống hiến. Hai người bọn họ được hưởng phúc sáng chói ấy mới có được vị trí hôm nay. Nếu lãnh đạo biết sự thật: bố mẹ mất, anh chị em còn lại không được chăm sóc, chị cả trong tình trạng hiện giờ, lại thêm chuyện chia nhà chia tiền… tất cả đủ để hai vị lập tức bị thay thế.
Nếu mất luôn công việc… bọn họ sống kiểu gì?
Điều càng đáng sợ hơn là khi vị trí bị thay, đến lúc ấy không phải bọn họ nhường nhà cho em trai và chị cả, mà là em trai và chị cả có quyền bảo họ dọn ra.
Trong thời buổi bây giờ, công việc không phải hàng hóa ngoài chợ, có tiền mua là có. Dù có quà cáp, dù lót tay nhiều thế nào, đơn vị kiểu này vẫn chỉ để vị trí cho người nhà, người có quan hệ máu mủ.
Chưa kể cấp bậc và chức danh như của họ, càng không thể mua bán.
Trước đây, có người chị họ bên nhà vợ bỏ hơn hai nghìn tệ cùng một đống quà cáp mới xin được chức nhân viên sắp xếp hồ sơ cấp huyện, lương ba mươi lăm tệ một tháng. Người này còn chê ít, trong khi chị họ lại vui như vừa cầm được phiếu mua thịt.
Nghĩ sâu thêm, nếu bọn họ mất việc, không có lương, phải trở về sống dựa vào đồng tiền dè xẻn, đối mặt với họ hàng mà trước nay từng khinh thường, chẳng phải sẽ bị người ta giẫm lên đầu đến không ngóc nổi sao?
Nghĩ vậy, hai vợ chồng nhìn nhau, chỉ trong vài giây đã hiểu cả ý nghĩ của đối phương. Kim Xảo Chi nghiến răng bật lời: Em trai, số tiền đó cũng không phải quá đáng.
Đã vậy thì lấy tiền ra đi.
Thủy Lang đáp lại rất nhanh, giọng thản nhiên như đang bảo ai mang đũa ăn cơm.
Nhiều tiền thế ai mà để trong nhà.
Kim Xảo Chi bỗng nổi giận, ánh mắt liếc sang Thủy Lang như dao cạo: Em trai, chị thấy cô gái này tính khí không nhỏ đâu. Em muốn chia nhà chia tiền, chia xong rồi khéo không thiếu cô gái chịu cưới. Cho dù là cô có công việc trong thành phố, khối người còn xếp hàng chờ gả, có đúng không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận