Thủy Lang khẽ mím môi, đáy mắt lóe lên suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng liếc nhìn bốn mẹ con đang co ro một góc. Cô hạ giọng nói nhỏ như sợ gió nghe thấy: “Nếu là em, em sẽ không nói những lời đó.”
Chu Huỷ lập tức lắc đầu, giọng lắp bắp nhưng kiên quyết: “Tôi nói thật lòng, không phải giả vờ.”
Thủy Lang thở ra một hơi, giọng mềm nhưng vẫn giữ sự thẳng thắn đặc trưng: “Những người trong thành phố này, phần lớn đều khiến chị thất vọng đúng không?”
Chu Huỷ thoáng ngẩn người, vành mắt đỏ hoe như bị người ta chạm vào vết thương lâu ngày. Cô khẽ lắc đầu: “Tôi không trách họ, là tôi... tôi không ra gì.”
“Quả nhiên.”
Chỉ hai chữ đó thôi đã khiến Chu Huỷ cúi đầu, cảm giác nhục nhã lan khắp người. Cô vốn nghĩ Thủy Lang cũng giống người nhà, ghét bỏ mình tàn tật, lại còn kéo theo ba đứa trẻ nheo nhóc. Ai mà không xua tay né tránh chứ?
Chu Huỷ đang định tự trấn an, thì lại nghe giọng Thủy Lang vang lên, chậm rãi mà rõ ràng từng chữ.
“Bà ngoại ấy, người phải chịu áp lực nặng như núi, vẫn không bỏ chị. Ngoại trừ cậu em trai của chị, tất cả đều trách móc bà, khiến bà thất vọng, không ai hỏi bà đã mệt thế nào, khó chịu ra sao.”
Cô dừng một chút.
“Kể cả chị.”
Chu Huỷ mở to mắt, trái tim như bị bóp nghẹt, giọng run run: “Tôi không để bà ngoại đưa tôi về, tôi biết sẽ liên lụy, tôi biết họ sẽ trách bà... nhưng tôi... tôi không có chân, tôi không cản được, tôi cũng không đi nổi…”
Thủy Lang nhìn chị cả, giọng tuy mềm nhưng sắc như dao giấy: “Chị đã bước vào thành phố rồi. Lúc nãy bà ngoại bị nói bao nhiêu lời khó nghe, em đều thấy. Không chỉ hôm nay, chắc chắn mấy ngày nay bà nghe không ít. Nhưng bà có để ý không? Nếu để ý, bà đã không đưa chị về. Bà đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, chỉ cần chị sống tốt là được. Nhưng chị thì sao? So với những người trách móc kia, chị làm người ta thất vọng hơn, khổ sở hơn.”
Những lời ấy như mũi kim xuyên vào nơi chua xót nhất. Nước mắt Chu Huỷ rơi lã chã như mưa tháng sáu: “Là tôi ích kỷ... tôi thật sự không nghĩ sâu như vậy…”
“Cho nên, sau này đừng nói những câu như vậy nữa. Với bà ngoại, nó giống như bị xát muối lên vết thương.” Thủy Lang không hỏi chị cả rốt cuộc gặp chuyện gì ở nông thôn. Không hỏi để tránh rắc rối, trước mắt chuyện quan trọng nhất là ổn định rồi nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận ở lại thành phố.
Nhưng chỉ cần hơi dùng đầu óc, ai cũng hiểu sơ lược chuyện gì đã xảy ra.
“Mẹ đừng khóc.”
Ba đứa trẻ chìa đôi tay nhỏ bé lem luốc lên chạm vào gương mặt mẹ, động tác vụng về mà đau lòng đến xót ruột.
Thủy Lang quay mặt đi, nhìn ra cửa.
Chu Quang Hách tay trái xách giỏ tre, tay phải xách túi lưới, bước vào hiên nhà phủ đầy mùi gió lạnh.
Hai mắt Thủy Lang sáng rỡ như thấy kho báo, cô bật người lao tới: “Anh mua thức ăn à?”
Chu Quang Hách gật đầu, khóe môi khẽ cong: “Vừa ra đến cổng chợ nhỏ thì gặp xe hàng đưa cá đù vàng và cá hố, anh mua mỗi loại hai cân. Em thích ăn cá không?”
“Thích.” Hiện tại đừng nói cá, đến rau luộc cô cũng thấy giống mỹ vị nhân gian. Cô liếc thấy trong giỏ còn đặt bó giá đỗ xanh non mượt: “Đây là giá đỗ phải không? Tươi quá trời!”
“Giá đỗ xào. Lát nữa ăn nhiều vào.” Anh thuận tay cất giỏ, trong lòng thầm nghĩ: mua nhiều rau xanh mỗi ngày, để cô ăn quen rồi tự biết rằng không cần tiếc mấy loại cỏ dại ngoài ngõ nữa.
Thủy Lang nuốt nước bọt cái ực, bụng réo vang nghe rõ ràng. Nãy giờ dàn trận cãi nhau giống như đánh một trận lớn, mà bữa sáng bánh xèo sữa đậu cùng quẩy chiên đã tiêu tán từ lâu, bây giờ đói đến mức ruột gan đều muốn tuyệt thực phản đối.
Dạo này dầu ăn quý hơn vàng, phiếu dầu còn khó kiếm như trứng phượng hoàng. Thủy Lang tưởng lắm lắm cũng chỉ đổ một ít dầu để chiên sơ rồi thêm nước. Ai ngờ Chu Quang Hách đổ luôn hơn nửa nồi dầu, bỏ từng con cá vàng nhỏ đã ướp gia vị và tẩm bột vào chiên vàng giòn.
Cách làm này cho thấy cá hố phía sau cũng sẽ đi theo con đường vinh quang đó.
Những con cá nhỏ lăn mình trong chảo dầu, tiếng “xèo xèo” giòn tan như tiếng trống khai tiệc, mùi thơm lan khắp gian bếp, thơm đến mức như đang câu hồn người. Thủy Lang hít một hơi dài, cảm giác hạnh phúc tràn lên tận đáy mắt, cứ như cuộc đời bắt đầu bước sang trang sáng sủa hơn.
“Ăn một con trước đi.”
Chu Quang Hách gắp một miếng cá chiên vàng ươm, nóng hổi, khẽ muốn đưa lên miệng thổi. Cảnh tượng bữa sáng hiện lên khiến anh dừng lại, mím môi: “Đợi nguội rồi hãy ăn, coi chừng bỏng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận