Thủy Lang cầm chiếc đuôi cá vàng bé xíu, phồng má thổi phù phù cho bớt nóng, ánh mắt liếc sang mấy đứa phía sau đang nuốt nước bọt thành hàng như phát tín hiệu wifi chập chờn. Cô không thèm quay đi, chỉ xoay mặt về phía cửa bếp sau, cắn “rụm” một miếng. Lớp vỏ giòn tách ra, bên trong mềm béo, thơm nức lan khắp khoang miệng, vị ngọt thanh nhẹ của thịt cá hòa với lớp giòn rụm khiến đầu lưỡi như muốn lập tức giơ cờ đầu hàng.
Thịt cá mềm mượt, béo mà không ngậy, thơm đến mức muốn quỳ lạy tổ tiên loài cá vì đã sinh ra nó. Lớp vỏ giòn như mảnh nắng vàng tháng chạp, ngon tới độ khiến người ta tưởng như lông mày cũng muốn rụng xuống làm lễ tạ.
Phía sau liên tục vang lên tiếng “ừng ực” như cái hồ nước mùa khô được mở cống xả. Thủy Lang ăn liền mấy miếng, đến cái đầu cá cũng không thèm tha. Đang chuẩn bị nhai luôn cả khúc xương, tạo nên bản hòa âm “cót két” vang lừng thì Chu Quang Hách vội ngăn lại: “Còn nhiều, lát nữa còn có cả nồi chiên.”
Nghe vậy Thủy Lang mới chịu dừng lại. Xương cá vừa thả ra ngoài, lập tức có một “tín hiệu wifi” yếu nhất lao tới, nhanh như sóc nhảy, vồ ngay khúc xương còn nóng, cho vào miệng nhai rôm rốp.
“Tam Nha!” Hai đứa lớn phía sau mặt đỏ như cà chua dầm tương, vội vàng lao tới định cứu vớt, nhưng cô bé đã ôm miệng chạy khắp nơi như chiến sĩ du kích, nhất quyết không chịu buông xương.
Cuối cùng, một bàn tay đàn ông lớn chụp trúng đầu cô bé, đổi khúc xương thành một con cá chiên vàng nguyên vẹn. Tam Nha ôm cá, đôi bàn tay lấm lem đất cát mà vẫn vui đến sáng mắt. Hai mắt tròn xoe như hai quả nho phủ sương long lanh, đưa con cá lên khoe: “Thơm quá!”
Đại Nha và Nhị Nha liếc nhau, rồi đồng loạt cúi đầu mắng: “Mợ còn chưa được ăn!”
“Mợ ăn rồi mà!” Tam Nha đưa ngón tay bé xíu còn dính dầu, chỉ vào xương cá trong thùng rác, mặt đầy tự hào: “Mợ ăn xong rồi đó!”
Nhị Nha suýt nghẹn hơi: “Nhưng em thì không được ăn!” Cô bé liền giật con cá chiên khỏi tay Tam Nha, mở lòng bàn tay đặt trước mặt Thủy Lang, giọng run như tơ non: “Mợ, mợ út…”
Thủy Lang nhìn cái miệng nhỏ của Tam Nha chu lại như sắp biến thành bánh bao nhân khổ tâm, đôi mắt long lanh như sương sớm: “Cá bị bàn tay đầy bùn của các cháu cầm rồi, ngoài cháu ra không ai dám ăn đâu.”
Nhị Nha nhìn con cá vàng óng như báu vật trong tay, mùi thơm xông lên lỗ mũi khiến nước bọt muốn tạo cả dòng suối. Cô bé muốn hét lên rằng mình dám ăn, cực kỳ dám ăn, ăn trong nước mắt cũng được.
Chị cả cũng dám.
Mẹ cũng dám.
Nhưng… thân phận nhỏ bé đâu cho phép lên tiếng.
“Mợ không muốn ăn thật sao?” Nhị Nha khẽ hỏi, gần như run.
“Mợ không ăn, cháu cầm đi.” Chu Quang Hách lại gắp cho Tam Nha một con mới: “Đừng khóc nữa, đi rửa tay rồi ăn.”
Nhị Nha tưởng mình sắp… hóa tiên. Mắt sáng rực như đèn dầu mới thay bấc, ôm con cá quý giá ngẩng đầu nhìn Thủy Lang. Thấy cô chỉ đang nghiêng mình nhìn giá đỗ trong thau, ánh mắt như mặc kệ chuyện đời, Nhị Nha lập tức hiểu ý. Cô bé mừng rỡ chạy vào buồng sau, nâng cá lên mời mẹ như một lễ vật trời ban.
Khóe mắt Thủy Lang liếc thấy bóng dáng Đại Nha đang dựa tường, gầy đến mức xương gò má như sắp chạm vào bóng đèn: “Mọi người đều có phần, cháu cũng lấy một con đi.”
Đại Nha giật mình, trong mắt dâng lên vẻ không dám tin, y như sợ người ta đang thử lòng. Cô bé lắc đầu lia lịa: “Cháu… không đói.”
“Cầm lấy đi.” Chu Quang Hách gắp một con đưa sang. “Cậu hai không giống cậu cả.”
Đại Nha nhìn kỹ biểu hiện của Thủy Lang, thấy gương mặt cô vẫn bình thản như nước giếng mùa thu, không có chút gì giống kiểu dụ trẻ con ăn rồi quay sang mắng. Lúc này cô bé mới run rẩy nhận lấy con cá chiên vàng óng.
Mùi thơm len lỏi như bàn tay vô hình chạm vào dạ dày, hơi nóng nhè nhẹ tỏa lên đầy mời gọi.
Từ nhỏ đến giờ, cô bé chưa từng ăn thức ăn kỳ công thế này. Khi nãy nhìn giỏ cá sống, cô bé còn nghĩ chỉ cần cho vào miệng, không cần nấu cũng thấy thơm. Chứ nói gì đến cá tẩm bột trứng vàng giòn như đồ ăn chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích thành phố.
Dù biết cậu hai đối xử rất tốt, nhưng trong lòng Đại Nha vẫn luôn lo lắng, sợ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, sợ đến phút cuối vẫn không được ăn.
Nào ngờ không chỉ được ăn thật, mà còn được ăn ngay trước bữa cơm.
Ở nông thôn, chỉ có đứa trẻ nào được cưng nhất mới có phúc phần đó.
Cổ họng Đại Nha nghẹn lại, đôi mắt cay xè, cảm giác như ai đó vừa nhóm một nồi nước nóng trong tim. Cô bé len lén nhìn về phía Thủy Lang, giống như vừa thấy ánh sáng len qua khung cửa mùa đông.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận