Người đàn ông trung niên vẫn cau mày, vẻ mặt như bị cuộc đời bóp cổ suốt mấy năm trời.
Tiểu tam đứng nghiêng người dưới ánh đèn vàng mờ, giọng mềm như đậu hũ non, đưa tiền ra dỗ dành.
“Tôi biết dạo này ở bên các anh khó khăn lắm. Anh cứ yên tâm, bây giờ kiểm tra hơi nghiêm đấy, nhưng rồi gió cũng đổi chiều, thời thế cũng nới lỏng. Có tôi ở đây, ngày tháng tốt đẹp của anh còn dài như đường sắt Bắc – Nam. Cứ lấy đồ để lại chỗ cũ, tôi còn chuẩn bị một cái hồng bao cho anh.”
Người đàn ông trung niên nghe đến đó liền thả lỏng lông mày, tắt đèn pin, giọng nhỏ lại.
“Tôi sẽ nghĩ cách, cố gắng lấy... mấy cái phiếu dầu đó...”
“Phiếu dầu nhất định phải đủ.”
Tiểu tam lập tức chen lời, giọng vẫn nhẹ nhưng khí thế như cán bộ điểm danh.
“Phiếu dầu là chuẩn bị cho đối tượng của Lâm Lâm. Sau này con bé có được bước lên sân khấu lớn hay không đều trông vào mấy tờ đó. Lúc quan trọng phải biết đâu là nặng nhẹ.”
Nghe tới bốn chữ “đối tượng của Lâm Lâm”, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, đèn điện chiếu lên vầng trán bóng loáng như được lau bằng dầu thông, mang cả sự nịnh nọt.
“Những thứ phó đội trưởng Trâu cần, tôi nhất định chuẩn bị chu toàn. Thừa cũng được, thiếu thì không đời nào. Tuyệt đối không làm chậm trễ bước tiến của cậu ấy.”
“Anh nói nhỏ thôi.”
Tiểu tam liếc quanh, hạ giọng.
“Chuyện này đối tượng của Lâm Lâm chưa từng mở miệng, chỉ là tôi nghe ngóng được ý cấp trên muốn hành động. Người ta là công an nhân dân, một cây kim một sợi chỉ của nhân dân cũng không thể động vào.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng nhét tờ giấy vào túi, chuẩn bị rút lui.
Tiểu tam lấy từ túi ra phong bì dày cộm, đưa tới trước ngực ông ta.
“Vẫn là cái rương cũ, vẫn chỗ cũ, mười một giờ rưỡi đêm. Ngàn lần đừng để thiếu bất cứ thứ gì.”
Sau khi người đàn ông trung niên đi, tiểu tam cũng lách người biến mất sau cổng nhà. Thuỷ Lang từ xa nhìn theo, trong lòng nghi hoặc. Chỗ cũ là chỗ nào? Cô men theo hướng người đàn ông trung niên vừa đi, bước vào một ngôi nhà gỗ giữa khu hẻm tối.
Duyên phận giữa cô và Thủy Lang đúng là sâu như hà bá ghi sổ, có khi còn thật đến mức khiến cô hoài nghi mình và nguyên chủ đang ở hai không gian song song. Kiếp trước, ngôi nhà gỗ này luôn khiến cô thao thức đến quầng mắt thâm xanh, cuối cùng lại chính là do Thuỷ Lang mua.
Ngôi nhà gỗ này từng là một trong những tác phẩm cải tạo nội thất được công nhận hàng đầu thế giới. Từ đây, sự nghiệp của cô như chim én mùa xuân, một bước bay lên trời cao. Vì vậy từng khe gỗ, từng góc tường của nơi này, dù không cần ký ức nguyên chủ, cô cũng thuộc lòng như đường chỉ tay.
Cô đến giữa hẻm nhỏ, ngồi xổm xuống cạnh bức tường gỗ rồi gõ nhẹ. Quả nhiên nghe thấy âm thanh gỗ rung động. Bề mặt trông y như tường gạch cũ nhưng thực chất là cánh cửa ẩn. Cô đẩy nhẹ, lộ ra một cái lỗ nhỏ hơn cả chuồng chó, chính là hang mèo.
Mẹ của Thuỷ Lang từng học thạc sĩ ở Đại học Birmingham nước Anh. Khi còn bên đó bà nhận nuôi hai con mèo, nên dù chuyển về sống trong ngôi nhà gỗ, bà cũng kiên quyết xây hang mèo để bảo vệ tự do cá nhân của loài động vật cao quý ấy.
Hang mèo thông thẳng đến cửa phụ tiền sảnh, sau đó dẫn lên tầng hai, nơi hiện giờ là phòng ngủ chính. Chỗ này chính là địa bàn của tiểu tam. Tiếng gỗ khi mở không hề cứng đờ như đã lâu không dùng, trái lại rất trơn tru, giống như được mở ra suốt mấy năm nay.
Không chắc đây có phải là chỗ cũ trong lời hai người nói hay không, Thuỷ Lang vẫn men theo hẻm đi tiếp. Bố cục nơi này vẫn giống hệt căn nhà cô mua về sau. Cuối hẻm còn có một con lạch lộ thiên, không bị nhà gỗ che kín.
Ban đêm nơi này không có đèn, tối đen như nồi than, đứng gần nhau chưa chắc đã thấy bóng. Nếu ai đến đây trốn trước, đảm bảo cho dù có soi đèn pin xịn cũng chưa chắc nhìn ra.
…
Chu Quang Hách mở thư giới thiệu, mượn điện thoại của ủy ban khu phố, quay số phòng thường trực chi bộ trung đoàn ở biên giới phía Bắc, nhờ đồng chí bên đó báo cho đồng đội cũ nghe máy.
Biên giới vừa xảy ra quân tình, Từ Giang theo đội khẩn cấp đi chặn lại rồi.
Chu Quang Hách nghiêm mặt.
“Vậy phiền đồng chí chuyển lời. Chỉ cần anh ấy trở về an toàn, nhắn rằng Chu Quang Hách có gọi điện.”
Hình như đầu dây bên kia nhận ra tên, giọng đổi khác.
“Thì ra là chỉ huy Chu? Lão Từ trước khi xuất phát có để lại lời nhắn... kết hôn... nếu sau này có lỗi với em gái... sẽ tính sổ...”
Nơi biên giới tín hiệu yếu, câu được câu mất, nhưng Chu Quang Hách vẫn đoán được ý. Khóe môi anh khẽ nhếch, cười như đã nắm chắc phần thắng.
“Ý anh ấy là nếu tôi cưới rồi mà bạc đãi em gái anh ấy, anh ấy sẽ tìm tôi tính sổ đúng không? Đồng chí yên tâm nói giúp, tôi tuyệt đối không cho anh ấy cơ hội đó.”
Sau khi bên kia xác nhận mấy lần, Chu Quang Hách dứt khoát cúp máy, cúi đầu nhìn tờ đơn đăng ký kết hôn trong tay, trên môi nở nụ cười khẽ như gió đầu xuân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận