Sau khi bên kia “được” mấy lần, Chu Quang Hách cúp điện thoại. Anh cúi đầu nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, khoé môi khẽ cong lên, nét cười sâu không đoán được.
Nửa đêm, Thủy Lang ôm đồ đi tắm. Phòng tắm chẳng có ai, chỉ cần một giọt nước rơi xuống cũng nghe rõ mồn một như tiếng trống giữa sân đình, ở hơi lâu liền cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng ít ra không cần cảnh người trần như nhộng đứng chà xát với nhau, thế cũng gọi là an ủi tinh thần.
Tắm xong, cô về nhà nghỉ, lăn lên giường ngủ một giấc đến sáng. Vừa thắt bím tóc xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ gọn gàng.
“Mời vào, cửa không khóa.”
Cô kéo khóa túi vải màu xanh, kiểm tra thư giới thiệu vẫn nằm an toàn ở lớp trong cùng. Vừa đứng dậy định mở miệng nói chuyện thì suýt hoa mắt vì cảnh trước mặt.
Chu Quang Hách hôm nay thay quân phục mới được ủi phẳng phiu, khuy áo cài chỉnh tề, mũ quân đội đội ngay ngắn, khí thế sáng ngời như mang theo cả luồng ánh nắng chiếu thẳng vào phòng.
Thủy Lang cúi đầu nhìn lại mình, càng nhìn càng thấy số phận đúng là chẳng hiểu đạo lý cân bằng. Nhiệt độ hôm nay không quá thấp nên cô chọn chiếc sơ mi xám đã bạc đến mức chẳng biết nguyên bản từng là màu gì, phần trước ngực vá bằng miếng vải xanh nổi bật thấy rõ, cúc áo từ lâu thiếu mất hơn phân nửa, phải vá thêm hai miếng vải thay thế. Quần vải đen mài đến mỏng hơn cả giấy, phần đầu gối mỏng đến mức chỉ cần ánh nắng chiếu qua là không biết người ta nhìn đầu gối hay nhìn… chân trời tương lai của cô nữa.
May còn đôi giày vải đen tạm gọi là “khá khẩm”, là quà của đám thanh niên trí thức vùng hoang dã phương Bắc góp tiền tặng trước khi cô đi. Nói ra nghe cũng có chút khí chất “lên đường mang theo kỳ vọng tập thể”.
Thủy Lang thở dài, thì thầm: “So với anh, em chẳng khác gì nha hoàn đi theo hầu.”
Chu Quang Hách hơi khựng lại.
“Anh là quân nhân phục vụ nhân dân, không cần nha hoàn.”
Trong lòng Thủy Lang âm thầm hừ lạnh, thầm nghĩ tổ tiên nhà anh biết đâu người hầu nối dài như dòng họ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc phất tay: “Đi thôi.”
Một bước cuối cùng của cuộc hành quân vạn dặm đã đến trước mặt. Chỉ cần lấy được giấy chứng nhận, có hộ khẩu thành phố, cô sẽ đường đường chính chính quay lại trả nợ đời, xé nát hai kẻ kia thành tro bụi cũng không thành vấn đề. Của đã mất chắc chắn phải lấy lại. Nơi hoang dã gió rét kia, sau hôm nay, cô tuyệt đối không quay lại nữa.
Bây giờ dù có trời long đất lở, núi nghiêng sông lệch, hay Thiên Vương lão tử giáng trần cũng đừng mong ngăn được bước chân cô hướng về Cục Dân chính.
“Đi ăn sáng trước nhé?”
Thủy Lang xách túi, xoay người bước nhanh về phía cửa hàng ẩm thực quốc doanh đối diện.
“Ăn!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận