Khóe miệng Chu Quang Hách chậm rãi hạ xuống. Màu đỏ này là anh đã trải qua ngàn vạn lần lựa chọn mới chọn ra, trong lòng quyết định đó còn long trọng hơn cả thi đua hạng nhất của đội sản xuất. Mảnh vải ấy vốn được anh chuẩn bị để may quần áo cưới, đặc biệt tặng riêng cho cô. Vậy mà giữa lúc anh đang bí mật tự hào, lại nghe Thủy Lang bình thản nói.
“Nó hợp với quần áo trên người anh hơn. Nếu là anh mặc thì nhìn sẽ càng giống một đôi.”
Khóe miệng Chu Quang Hách lập tức cong lên trở lại, tâm trạng thay đổi nhanh như lật trang nhật báo nhân dân. Anh đứng dậy thu dọn bát đĩa, động tác nhanh nhẹn như chuẩn bị ra quân.
“Được rồi, may áo sơ mi trắng.”
Anh thu xong bát đĩa rồi nói tiếp.
“Rửa xong anh sẽ đo kích thước cho em, sau đó đưa tấm vải trắng cho bà ngoại.”
Anh đo kích thước?
Thủy Lang liếc nhìn Chu Quang Hách, trong lòng đột nhiên nảy ra một câu cảm thán thầm lặng. Hình như người này vốn chẳng có chút ý thức giữ khoảng cách nào giống như cô tưởng tượng ban đầu.
“Anh rửa bát xong rồi.”
Chu Quang Hách lau tay bước vào phòng, trên mặt vẫn treo nụ cười hiếm thấy.
“Hôm qua anh có nhìn thấy thước dây… người đâu rồi?”
Tam Nha đưa tay chỉ về phía phòng ngủ.
“Mợ đi ngủ rồi.”
Chu Quang Hách bước đến cửa phòng, khẽ đẩy ra, nhìn thấy Thủy Lang đang cuộn mình ngủ nghiêng, chăn bông của anh được cô ôm chặt như của riêng. Anh vô thức hạ giọng, hơi thở cũng thu lại như sợ làm phiền.
“Vẫn chưa lấy số đo mà.”
“Số đo làm xong rồi.”
Chu Huỷ chỉ vào tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn.
“Đều ghi ở đó.”
Chu Quang Hách thả lỏng vai, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Anh cầm tờ giấy và mảnh vải trắng lên, sau đó lại nhìn sang mảnh vải đỏ trên bàn.
“Vải đỏ là mua thừa. Lúc đầu định may một bộ hỷ phục đỏ từ đầu đến chân. Chắc đủ may cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một bộ quần áo. Bây giờ lấy số đo của bọn nhỏ trước.”
Chu Huỷ chau mày.
“Em trai, em dâu hào phóng thì thôi đi, sao em cũng học theo nó? Vải này dùng may quần áo cưới, sao có thể để trẻ con mặc.”
“Đồ cưới màu trắng đẹp hơn.”
Anh vẫn nhớ câu Thủy Lang nói khi nãy nên giữ chặt quan điểm.
“Trẻ con mặc màu đỏ rất hợp, nhất là mấy bé gái. Người lớn mặc mới dễ chói mắt. Thôi nào, Tam Nha, lại đây, cậu đo trước cho.”
Tam Nha lập tức tụt khỏi ghế, tránh bàn tay mẹ đang đưa ra ngăn lại rồi lon ton chạy đến trước mặt cậu. Cô bé đứng thẳng người, hai chân khép lại, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sáng như sắp tham gia duyệt binh thiếu nhi.
Chu Quang Hách cúi người nhìn bộ quần áo nhỏ đã vá không biết bao nhiêu mảnh, chắp nối như bản đồ địa lý toàn quốc. Rõ ràng đây là đồ chị hai mặc không vừa rồi để lại. Trong lòng anh có chút nghẹn lại, tay nhẹ hơn khi đo như sợ chạm vào nỗi tủi thân nào đó.
Chu Huỷ nhìn em trai, hiểu rõ suy nghĩ trong mắt anh.
“Trong thôn đều như vậy. Không ít đứa còn chẳng có một bộ quần áo. Anh chị em thay phiên nhau là chuyện bình thường.”
Lời nói nhẹ như gió nhưng lại chạm đúng vào ký ức của hai đứa bé còn lại. Đại Nha và Nhị Nha liếc nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, trong lòng quay về những năm cũ. Khi ấy, chỉ có ai đến nhà bà nội nhận phần ăn mới được mặc bộ đồ đó. Người còn lại phải trốn trong đống rơm sau chuồng bò, không dám ló ra.
Bộ quần áo hiện tại của hai chị em là do lúc vào thành phố, bà cố tìm giúp mới có. Đây là lần đầu tiên trong đời, cả hai có quần áo riêng, không phải thay phiên, không phải đổi lượt. Hạnh phúc đơn giản đến mức chỉ cần được mặc kín người cũng đã thấy như mở cửa thiên đàng.
Chưa bao giờ bọn họ dám nghĩ có một ngày chính mình sẽ được mặc đồ mới.
Lại còn là màu đỏ.
Trong núi ngày ấy, vợ của trưởng thôn từng mặc áo bông may bằng vải đỏ ở cổ tay, cả thôn khuấy động suốt mấy năm. Đến nay, màu đỏ vẫn là màu được ngưỡng mộ nhất, chẳng khác bảo vật gia truyền.
Khi nãy nhìn thấy mợ đưa tấm vải đỏ cho mẹ, Đại Nha thậm chí còn muốn nín thở, chỉ sợ thở mạnh sẽ làm rơi mất giấc mơ chưa kịp nắm chặt.
Làm sao lại có người hào phóng như vậy?
Mợ nói là mình không thích màu đỏ, nhưng trong mắt ba đứa nhỏ, câu ấy tuyệt đối không đáng tin. Không ai trên đời lại không thích màu đỏ. Không ai trên đời lại từ chối quần áo mới. Chẳng qua mợ là người ngoài lạnh trong mềm đúng như mẹ nói mà thôi.
Sau khi đo xong cho cả ba đứa nhỏ, bóng lưng cao lớn của Chu Quang Hách vừa biến mất ngoài cửa, cả ba lập tức nắm chặt tay, hai vai run lên vì kích động như bị gió mùa thổi vào trái tim.
“Mẹ.”
Tam Nha chạy lại bên cạnh, mắt long lanh như giọt sương buổi sớm.
“Tối nay bọn con được mặc quần áo màu đỏ đúng không?”
Hốc mắt Chu Huỷ khẽ ươn ướt, giọng nói nhẹ nhưng ấm như than hồng.
“Đúng vậy, tối nay các con có thể mặc quần áo mới.”
“Thật tốt quá!”
Nhị Nha bật kêu thành tiếng, lòng vui như pháo Tết nổ vang, nhưng ngay lập tức bị Đại Nha nhanh tay bịt miệng.
“Mợ còn đang ngủ.”
Trong khoảnh khắc ấy, Nhị Nha nghe rõ tim mình đập thình thịch, mạnh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Lần đầu tiên trong đời, cô bé mới biết hóa ra trái tim cũng có thể rung lên vì hạnh phúc, chứ không chỉ vì sợ rét, đói và tủi thân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận