Không ai biết rằng trong lòng Nhị Nha luôn có một bí mật kỳ quặc: “Mình tuyệt đối không được lớn lên.”
Bởi vì cơ thể quá gầy, ăn uống chẳng đủ đầy, ngày nào cũng đói đến nỗi chẳng biết trái tim trong lồng ngực còn chịu đập hay đã xin phép nghỉ rồi. Ông lão trong thôn từng nói con người nếu tim ngừng đập thì sẽ chết. Thế là cô bé thường xuyên nghi ngờ mình đã sớm sang thế giới bên kia. Mãi đến lúc này, lần đầu tiên trong đời cô mới cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống.
Hoặc phải nói chính xác hơn: được sống lại như một con người thật sự.
Bởi vì có cậu, có mợ, Nhị Nha tin rằng mình có thể sống được đến lúc trưởng thành.
Khi Thủy Lang mở mắt, mặt trời đã sắp lặn sau mái ngói cũ kỹ của những căn nhà trong ngõ.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông xe đạp leng ka leng keng xen lẫn tiếng xích sắt kéo lê, thỉnh thoảng lại có người hô với nhau một câu:
“Tan làm rồi à?”
“Nhà cô đang nấu món gì mà thơm thế?”
Cô bước ra sân, vặn vòi nước rửa mặt, nước lạnh đánh thức cả người lẫn tâm trí. Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt là một dãy tín hiệu wifi sống, ba khuôn mặt nhỏ cười toe rạng rỡ như sợ cô không thấy.
“Các cháu đang làm gì vậy?”
Giọng cô còn vương hơi ngái ngủ.
“Sao đứng đây xếp hàng như là chuẩn bị báo danh?”
“Mợ ơi, quần áo mới làm xong rồi.”
Tam Nha lao đến, túm lấy tay cô kéo đi. Từ lúc bà cố mang vải tới, cô bé đã ngóng dài cổ mấy lần. Hôm nay cuối cùng mợ đã chịu tỉnh giấc, ý trời đã thuận, giờ chỉ chờ xem quần áo đẹp.
Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo đi như con búp bê len.
“Tam Nha!”
Đại Nha nhìn sắc mặt Thủy Lang, hoảng hốt lo mợ sẽ tức giận.
Trong ấn tượng của bọn trẻ, từng có một mợ hai chỉ cần thấy các bé chạm vào đồ của Tiểu Mẫn là sẽ lập tức chửi mắng rằng bẩn thỉu, mang xui xẻo, như thể ba đứa trẻ là nghiệp chướng biết đi.
Nụ cười của Nhị Nha cũng tắt theo, như thể ký ức bị gió thổi ngược quay lại, trong lòng thầm trách Tam Nha đúng là “đầu cá vàng”.
Nhưng rất nhanh, cả hai đứa đều sững sờ.
Mợ nhỏ không giận, chỉ vừa ngáp vừa để mặc Tam Nha kéo vào nhà, thậm chí còn đưa tay chụp cổ áo kéo bé lên khi suýt vấp ngã trên bậc thang.
“Quần áo đâu?”
Đại Nha và Nhị Nha lập tức chạy vào trong phòng, ôm áo sơ mi trắng ra, còn cẩn thận hơn ôm trứng gà vừa luộc.
Thủy Lang cầm chiếc áo lật qua lật lại. Không phải máy may, mà là may tay từng đường, từng mũi, kiểu dáng còn mang theo dáng dấp thời trang. Không phải loại áo sơ mi thẳng đuột thường thấy, mà có bo eo nhẹ, phần cổ và tay áo được thêu chỉ đỏ hình bông hoa năm cánh, vừa tinh tế vừa có hỷ khí, hoàn toàn không giống đồ quê mùa.
Bà ngoại đúng là cao thủ giấu nghề.
Cô bước vào phòng thay đồ.
Vừa bước ra đúng lúc gặp Chu Quang Hách từ bếp sau đi tới.
Bước chân vốn đang vội của anh chợt khựng lại như bị rút dây thắng, ánh mắt dán chặt vào cô không rời.
Ấn tượng của anh khi gặp cô ở ga tàu chỉ là một cô gái mảnh mai, nước da tái nhợt, tóc xoăn tự nhiên như bị sương gió tạt, quần áo vá víu. Nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy vẻ đẹp tinh tế phía sau lớp áo xám. Nhưng anh biết, em gái của đồng đội cũ có nét đẹp rất riêng, không giống bất kỳ ai.
Bây giờ, trong bộ áo trắng thêu hoa, cô đứng đó như đóa lê nở trong sương xuân, khiến người ta kinh ngạc đến quên cả thở. Hình ảnh ấy khiến anh bất giác liên tưởng đến Lâm Đại Ngọc bước ra từ sách cổ.
“Không được.”
Thủy Lang giật mình.
“Không được cái gì?”
Không được giống Lâm Đại Ngọc mong manh như lá liễu, phải ăn nhiều, phải tròn lên, phải khỏe như thỏ mùa xuân.
“Không có gì, em ngồi nghỉ đi. Anh đi nấu cơm.”
Anh xoay người đi nhanh như chạy trốn, trong đầu lập danh sách dinh dưỡng: chia bớt sườn xào chua ngọt, thịt bò sốt, thịt kho tàu, đến nửa đêm sẽ làm thêm một phần bí mật bổ sung.
Phải nuôi cho mập lên, không để gió Bắc thổi bay!
“Mợ ơi, mợ giống tiên nữ Hằng Nga trên trời!”
Tam Nha ngước mặt, đôi mắt to sáng long lanh như đang xem lễ hội trung thu.
Thủy Lang cầm má bé bóp nhẹ, phát hiện không có chút thịt nào, bóp xuống toàn xương.
“Quần áo mới của các cháu may xong chưa?”
Đám vải kia đủ để may cho ba đứa mỗi đứa một bộ.
“Xong rồi.”
Chu Huỷ nhìn em dâu rồi quay sang ba đứa nhỏ đã chờ đến sắp mọc rễ chân.
“Đi thay quần áo mới cho mợ xem.”
Ba cái wifi lập tức phóng đi như ba tia chớp.
Tam Nha vừa vào phòng đã cởi hết, bé xíu như hạt đỗ, ôm lấy bộ đồ nhỏ nhất chui vào.
Đại Nha và Nhị Nha cũng muốn mặc ngay nhưng vẫn cẩn thận từng động tác, vì vải vóc thời này quý như vàng. Nếu tung ra ngoài, có thể khiến cả thôn tranh nhau đến nứt đầu sứt trán.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận