Trong sảnh lớn có nhiều người qua lại, rất nhiều người đứng xung quanh quan sát. La Thường từng lên báo, ở Thanh Châu nổi tiếng hơn Quý Thường Minh và những người khác, thậm chí trong sảnh lớn này có vài người nhận ra cô.
Tiếng bàn tán của những người này nhanh chóng truyền đến tai người nhà, Viện trưởng Bệnh viện Trường Vinh đặc biệt hỏi La Thường: "Dùng bốn lạng Quế chi tiêm, chỉ một vị thuốc đúng không?"
La Thường dứt khoát gật đầu lần nữa: "Đúng vậy, bây giờ không có thời gian giảng giải y lý, chỉ cần biết Quế chi ngoài tác dụng ôn thông, còn có tác dụng hạ khí đi ngược là được."
Lúc này người nhà đã biết được thân phận của La Thường từ những người xung quanh, biết cô chính là bác sĩ nổi tiếng của phòng khám đường Sơn Hà.
Cuối cùng chồng bệnh nhân cũng đồng ý: "Được, vậy thì nghe theo bác sĩ La. Chúng tôi cũng không có cách nào khác."
Bệnh nhân nhanh chóng được người ta khiêng vào phòng bệnh, những việc tiếp theo do phía Bệnh viện Trường Vinh tiếp quản, những người khác cũng nhanh chóng giải tán.
Sau khi lên xe, Quý Thường Minh lau mồ hôi trên trán, nói: "Căn bệnh hôm nay thật sự là khó chữa, nói thật, bây giờ tôi hơi hối hận, không nên vào cái nhóm chuyên chữa bệnh nặng này. Ngày nào cũng đối phó với những bệnh khó chữa như vậy, áp lực lớn hơn trước rất nhiều."
La Thường cười nhìn ông ấy một cái, nói: "Rút lui cũng được, chỉ cần ngài chịu thôi."
Một vị chuyên gia lão thành không khách khí nói: "Nếu thật sự để anh ta ra ngoài, anh ta lại không nỡ. Theo tôi nói, áp lực mà nhóm chúng ta phải chịu đúng là rất lớn, nhưng nguồn lực cũng không tệ, còn có thể cùng nhau thảo luận những bệnh án kỳ quái, khá thú vị, đều có tác dụng nâng cao trình độ của mọi người."
"Có một tin đồn nhỏ, nghe nói phía trên có ý định xây dựng thành phố chúng ta thành một thành phố du lịch đáng sống, y tế là một điểm tuyên truyền quan trọng trong đó."
"Vì vậy nhóm chúng ta, anh muốn rút lui, phía trên cũng sẽ không tùy tiện đồng ý."
La Thường nhìn vị bác sĩ lớn tuổi này, nghĩ thầm cô chưa từng nghe nói về tinh đồn nhỏ này, vòng giao tiếp của bác sĩ này không tầm thường.
Bình thường nhìn vào, những người này đều rất khiêm tốn, nhưng từng người đều giấu tài, bao gồm cả Uông Thần cũng vậy. Lúc nãy ở trong phòng bệnh, tuy Uông Thần không giao tiếp nhiều với những người có chức quyền, nhưng cô vẫn nhìn thấy được.
Ba ngày sau, Ngô Hằng gọi trợ lý đến văn phòng của mình, sau khi trợ lý đến thì đưa cho đối phương một tập tài liệu trên bàn, nói, "Lão Thạch, đề nghị mà lần trước anh đưa ra, tôi đã khảo sát về tính khả thi, lại bổ sung thêm vài điểm, anh có thời gian thì xem lại nhé."
Nói đến đây, ông ấy đan hai tay vào nhau, đặt trên bàn: "Về nhân vật tiêu biểu mà anh đề nghị, về nguyên tắc thì tôi đồng ý. Công tác liên lạc cụ thể do anh phụ trách, dù sao anh đến sớm, cũng khá quen thuộc tình hình ở đây."
"Còn một việc nữa, hết Tết thành phố chúng ta sẽ xin tỉnh báo cáo ứng cử viên Thanh niên xuất sắc toàn tỉnh, thành phố chúng ta có ba suất, anh bảo người chuẩn bị tài liệu, bác sĩ La của phòng khám đường Sơn Hà cũng báo cáo lên."
Nhìn trợ lý cầm tài liệu rời đi, Ngô Hằng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy đã nhận được tin tức, mủ ở bụng của em trai ông ấy đã được dẫn rahết, đã bắt đầu mọc thịt non, vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Ông ấy còn nghe nói, phương thuốc La Thường kê cho người phụ nữ sắp tắt thở hôm đó hiệu quả cũng rất tốt, bệnh nhân uống thuốc chưa đầy nửa tiếng thì đã thở được rồi.
Nhớ lại những tin tức nhận được trong hai ngày này, ông ấy không khỏi có chút cảm khái, trợ lý đề nghị để La Thường đảm nhiệm nhân vật tiêu biểu của thành phố Thanh Châu, lấy cô làm tấm gương để tuyên truyền ra ngoài thực sự không hề quá lời, cô xứng đáng với danh hiệu này.
Chiều hôm đó, Thạch Kính Nghiệp cùng ba mình đến đường Sơn Hà, nơi này Thạch Kính Nghiệp đã đến vài lần, nhưng ba anh ta là lần đầu tiên đến.
Chờ đến phòng khám, đúng lúc có người tặng cờ cảm ơn cho La Thường, hai ba con đợi một lát, đợi La Thường rảnh rỗi, mới mời cô đến nơi yên tĩnh.
Trước tiên Thạch Kính Nghiệp chúc mừng một tiếng: "Bác sĩ La, chúc mừng cô, sau này cô chính là một nhân vậy tiêu biểu của thành phố Thanh Châu chúng ta. Khi con phố này xây xong, tuyên truyền ra ngoài, cô và phòng khám của cô là một điểm tuyên truyền quan trọng."
Việc phương án cải tạo được quyết định, hai ngày trước La Thường đã biết, nhưng cô không biết, phía trên lại muốn xây dựng cô thành nhân vật tiêu biểu, điều này khiến cô cảm thấy có chút áp lực.
Thực ra bản thân cô không muốn làm tấm gương cho người khác, như vậy sẽ sống dưới ánh mắt của mọi người, sẽ khá mệt mỏi, ít tự do hơn nhiều.
Hàn Trầm biết hôm nay Thạch Kính Nghiệp sẽ đến cùng ba mình, anh đặc biệt tranh thủ thời gian trở về.
Trong chuyện này, anh hiểu rõ hơn La Thương, tuy thân phận này sẽ mang lại một số ràng buộc, nhưng đối với La Thường mà nói, chẳng phải cũng là một loại bảo vệ sao?
Có thân phận này, ai muốn động đến La Thường, đều phải cân nhắc kỹ xem có gánh nổi hậu quả tương ứng hay không.
Vì vậy anh cũng lên tiếng khuyên: "Em cứ yên tâm nhận lấy danh hiệu này. Vị trí mà hiện tại em đang đứng, gió thổi chiều nào cũng sẽ bị thổi trúng, bùa hộ mệnh càng nhiều càng tốt."
Lúc này La Thường mới gật đầu nói: "Được, vậy thì nhận lấy."
Trước đó ba của Thạch Kính Nghiệp nói không nhiều, thấy La Thường đồng ý, ông ấy mới nói: "Như vậy tôi về cũng dễ báo cáo hơn, còn một việc nữa, ngày mai sư phụ của Tiết Sí, Vân Tê đại sư sẽ cùng đệ tử đến khu vực đường Sơn Hà xem xét, về việc bố trí phố thương mại cổ điển, chúng tôi sẽ tham khảo ý kiến của Vân Tê đại sư."
"Thực ra ông ấy rất ít xử lý mấy chuyện này, lần này ông ấy chịu đến cũng khá hiếm gặp."
Việc này Tiết Sí đã gọi điện thoại nói với La Thường, vì vậy La Thường và Giang Thiếu Hoa đều biết.
Ba Thạch Kính Nghiệp thông báo xong những việc này rồi đi, Thạch Kính Nghiệp thì ở lại lâu hơn một chút, còn cùng Cao Hướng Dương và những người khác ăn tối.
Sau khi tiễn bọn họ đi, đã gần chín giờ tối. Hàn Trầm cũng uống chút rượu, đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt. La Thường đỡ anh về phòng, thấy anh đi không vững, lại đỡ anh nằm lên giường.
Hàn Trầm lại mở mắt ra, túm lấy tay cô, nói: "Em đừng lo, không say, lúc nãy anh giả vờ thôi, nếu không thì phải uống thêm vài ly nữa."
"Biết là anh không say." Nói thì nói vậy, nhưng La Thường vẫn rót cho anh một ly nước ấm, để anh uống, như vậy dạ dày sẽ dễ chịu hơn.
Hàn Trầm uống vài ngụm, đặt ly xuống một bên, kéo La Thường ngồi xuống bên cạnh mình, một tay nắm lấy ngón tay cô, khàn khàn nói: "Vận may của anh không tệ, có thể gặp được em."
Trên mặt anh còn có chút men say, chính vì say, mới nói ra những lời bình thường không tiện nói ra.
Anh lại kéo tay La Thường: "Sau này em sẽ không hối hận chứ? Anh hy vọng em cũng giống như anh, cảm thấy mình may mắn, bởi vì có anh."
Nói xong lời này, anh ngửa mặt lên, giống như đang chờ câu trả lời của La Thường.
Hai người ở bên nhau không ngắn, nhưng những lời thể hiện cảm xúc trong lòng như thế này, Hàn Trầm rất ít khi nói.
La Thường nghe xong thì hơi ngạc nhiên, sau đó hôn lên trán anh, mỉm cười nói: "Như vậy, vận may của em cũng không tệ lắm."
— Kết thúc —
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện đến đây là kết thúc rồi. Ban đầu mình dự định viết thêm vài chương ngoại truyện, nhưng sửa đi sửa lại mãi vẫn không ưng ý, cho nên đã thay đổi kế hoạch, tạm thời kết thúc trước, đợi đến khi quyết định xong sẽ cập nhật phúc lợi ngoại truyện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận