Thấy mọi người lưu loát mổ heo, răng rắc cạo lông heo, nhứng qua nước nóng, sau đó lập tức bắt đầu phân thịt.
Người nhiều, mở mười con heo lớn như vậy mới dừng lại.
Không một hồi bụng mọi người đều vang lên tiếng ục ục.
Đồ ăn giết heo cũng không đắt.
Vừa rồi còn có bàn ghế trống, hiện tại đều ngồi đầy.
Nồi to hấp đồ ăn giết heo, mùi hương phác mũi!
Ngay cả những người đã ăn cơm sáng, lúc này ngửi được mùi thươm cũng chịu không nổi. Bụng ục ục kêu.
Lão Thao thấy càng là kinh ngạc, không nghĩ tới cái huyện nhỏ này cư nhiên còn có đầu bếp cấp bậc quốc yến, này cũng không phải nói giỡn.
Lão Thao ở tỉnh thành cũng nhịn không được đến gần Trần lão: “Này chẳng lẽ là ngài tự mình làm.”
Lão Thao vừa ngửi mùi, nhịn không được dựng ngón tay cái nói: “Thật tốt, trần sư phó có người kế tục rồi.”
Trần lão nhịn không được ha ha cười, nói: “Cũng được. Chủ yếu là thịt heo ngon. Ở địa phương khác không có thịt heo này đâu.”
“Thật không sai, tôi cũng muốn mua một ít. Có cách nào để mua không?”
“Không có biện pháp.” Trần lão biết nội tình, thịt heo này rất khó mua, bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm, một khi vừa mở bán, bao nhiêu cũng không đủ.
Mọi người chờ cả năm, cũng chỉ có thể chờ tới lúc này mới có thể ăn một chút.
Hai người đang nói chuyện, liền nghe người bên cạnh nói: “Ai u nhìn hai người nước ngoài kia kìa, ăn thật khỏe.”
Ở trong huyện, dù không phải người Lưu gia thôn cũng biết thịt heo ở đây ăn ngon.
Một năm chỉ có một cơ hội như vậy, huống hồ vẫn là đầu bếp chuyên nghiệp nấu. Giá cả cũng rất rẻ. Người trong huyện đều tới ăn!
Hết nồi này tới nồi kia.
Ăn qua đều khen ngon, đều chấn động không thôi.
Chưa thấy qua trường hợp như vậy.
Mọi người xếp hàng một giờ chỉ vì ăn đồ ăn giết heo.
……
Ở Lưu gia thôn, mọi người ăn xong đồ ăn giết heo đều đi mua trái cây cùng rau dưa. Thậm chí củ cải chua ngọt bên Thẩm Thanh Nguyệt cũng có người tới tìm mua.
Ở đây đơn gian, thoải mái, làm mọi người cảm thấy mọi mệt nhọc được xua tan. Người bên ngoài tới rất nhiều, những người này đến buổi tối cũng không muốn về nhà.
Thẩm Thanh Nguyệt nhìn một vòng rồi nói với Đại Hoa thẩm: “Sao cả buổi sáng không thấy thôn trưởng thúc ạ?”
Đại Hoa thẩm cười nói: “Còn không là chuyện được huyện khen ngợi, nói thôn chúng ta là điển hình tiên tiến. Ông ấy vào huyện lãnh thưởng.”
Đại Hoa thẩm nhịn không được dặn dò : “Ông ấy trờ về thì cháu đừng nhắc tới, bằng không ông ấy lại muốn lên mặt. Từ khi biết được tin tức này liền không ngủ yên mấy ngày rồi!”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Chuyện này đúng là chuyện vui.”
Đại Hoa thẩm: “Ông ấy vui tới mức hận không thể treo bằng khen lên cổ đi ra ngoài.” “Nha, thôn điển hình tiên tiến!”
Thôn trưởng trở về nhịn không được nói: “Toàn tỉnh cũng chỉ có hai thôn thôi.” Trên mặt đều mang theo hồng quang.
Ở trong thôn đi một vòng. Không ai không nhìn thấy. Lúc này thôn trưởng mới trở về, treo bằng khen ở một vị trí bắt mắt nhất trong Ủy ban thôn, cái này đều là vinh dự.
Thôn trưởng tìm tới Thẩm Thanh Nguyệt, nói: “Cái này là phần thưởng của huyện, hai vạn đồng. Lúc trước cán bộ thôn mở họp, mọi người đều nói để số tiền này cho cháu.”
Vinh dự trong thôn cầm, nhưng tiền thưởng phải đưa cho cô.
Dù cô không thiếu tiền!
“Cầm đi, cháu đừng khách khí, đây cũng là tâm ý của người trong thôn.”
Thẩm Thanh Nguyệt nói: “Nếu không như vậy đi. Số tiền này xem như học phí của bọn nhỏ trong thôn. Về sau trẻ con trong thôn đi học, cứ lấy học phí từ khoản này.”
Thẩm Thanh Nguyệt có một ý tưởng mơ mơ hồ hồ, hôm nay càng nói càng rõ ràng: “Về sau nếu không đủ tiền, cháu cũng có thể góp thêm.”
Thẩm Thanh Nguyệt rời khỏi Ủy ban thôn, về nhà. Vừa đến nhà liền thấy con trai không ngủ một hai phải quấn lấy Hạ Chính Thần kể chuyện xưa.
Cũng may Hạ Chính Thần rất có kiên nhẫn, đổi là người khác đã sớm không còn kiên nhẫn. Thẩm Thanh Nguyệt vừa tiến đến, Hạ Chính Thần nói: “Em đã trở lại.”
Thẩm Thanh Nguyệt ừm một tiếng.
Sau đó Hạ Ngọc cũng bị gọi xuống dưới. Một nhà bốn người nằm ở bên này, đều quấn lấy Hạ Chính Thần nghe chuyện xưa.
Thanh âm Hạ Chính Thần ôn nhu tinh tế.
Câu chuyện này Thẩm Thanh Nguyệt đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần nghe Hạ Chính Thần kể, cô vẫn muốn nghe.
Con trai cũng thật thông minh, gọi cả chị gái xuống.
Một nhà bốn người ở chung một chỗ, hạnh phúc đong đầy.
.HOÀN.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận