Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Thập Niên 80: Tiểu Kiều Thê (Dịch)
  4. Chương 12: 12

Thập Niên 80: Tiểu Kiều Thê (Dịch)

  • 124 lượt xem
  • 832 chữ
  • 2024-03-12 21:50:26

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 Hoàng Chi Tử liếc Tống Vệ Quốc một cái, trách ông lời hay thì không nói, đi nói cái dở, thấy con gái không nói gì, bà ghé sát lại thêm một chút, kéo tay Tống Nguyệt Minh nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Minh, trên người con không dễ chịu phải không?”

Tống Nguyệt Minh giật giật đầu lưỡi, đúng như thế thật, lúc cô ăn xong bát mì mới cảm giác được đầu lưỡi đau, buổi trưa ở bên bờ sông cắn rách rồi.

“Mẹ, cha, anh hai lừa con.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, rõ ràng là Tống Kiến Cương ở ngoài nghe lén.

Tống Vệ Quốc đứng dậy đi ra ngoài xem một cái, Tống Kiến Cương ở ngoài cười gượng hai tiếng, ông trừng mắt lườm hắn, trách mắng: “Cút qua bên kia chơi đi.”

“Cha, con tìm Nguyệt Minh có việc.”

“Đợi tí nữa rồi nói.” Tống Vệ Quốc nuôi dưỡng bốn đứa con, nhìn vào Tống Kiến Cương như vậy liền biết không phải tốt đẹp gì.

Tống Nguyệt Minh âm thầm lườm Tống Kiến Cương một cái, lạnh lùng nói: “Tống Kiến Cương anh muốn vào cũng được, anh đi vào tôi cũng phải nói, anh lừa tôi đi nhảy sông, bảo tôi gạt cha mẹ, anh nói sẽ ở bên bờ sông chực sẵn sẽ không để cho tôi xảy ra chuyện, sao tôi lại không nhìn thấy anh, nếu không có người cứu tôi, hôm nay tôi đã chết đuối trên sông rồi, anh nói cho tôi biết anh hôm nay đã làm gì đi.”

Đúng thế, Tống nguyệt Minh không định giấu diếm sự việc ngày hôm nay, thực ra Tống Kiến Cương không phải là người tốt, gây rắc rối cho Tống gia từ chuyện này đến chuyện khác, đã kết hôn rồi còn nghĩ tới Dương Mẫn, cả Tống gia đều bị hắn xúi giục Tống Nguyệt Minh làm việc xấu gây ảnh hưởng xấu, bây giờ thì cho Tống Kiến Cương nhận đợt đòn hiểm đi.

Những lời này làm cho hai vợ chồng Tống Vệ Quốc bị dọa sợ rồi, tức giận hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tống Kiến Cương muốn cưới Dương Mẫn, bảo con gải vờ khóc lóc phải gả cho Dương Hồng Vệ, để hai nhà kết thân, hắn nói chờ hắn cưới Dương Mẫn thì sẽ từ hôn cho con, kết quả con nhảy sông rồi, còn chưa nhìn thấy hắn thì không biết làm sao mà bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, từ dưới sông đi lên thì gặp phải Lưu Đại Liên, Tống Kiến Cương còn nhờ người tới nhà ta báo tin, rõ ràng muốn hủy hoại thanh danh của con. Tống Kiến Cương, tôi có đắc tội với anh sao, tại sao anh lại lừa tôi?”

Không quan tâm sự việc sao lại ra nông nỗi này nữa, không tìm đưuọc Dương Hồng Vệ thì toàn bộ tội danh phải đổ lên đầu Tống Kiến Cương, làm cho hắn và Dương Hồng Vệ chó cắn chó đi.

Tống Vệ Quốc không tin nổi con trai và con gái trừng mắt nhìn nhau nữa, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, con cũng không ngốc, nhà Dương Hồng Vệ nghèo muốn chết, con không thèm gả cho hắn, muốn gả cũng phải gả--”

Cô nói một nửa thì không nói nữa, bởi vì Tống gia biết trước đây cô muốn gả cho Tống Bách Hằng.

Hai vợ chồng Tống Vệ Quốc cuối cùng cũng thông suốt, bảo sao con gái tự nhiên lại giống như trúng tà muốn gả cho Dương Hồng Vệ, thì ra là con trai nhà mình ở bên xúi giục làm cho em gái ruột nhảy sông.

Tống Kiến Cương vẻ mặt chột dạ, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Tống Vệ Quốc, thấy sau lưng lành lạnh, xoay người chạy đi.

“Binh Tử, bắt Cương Tử lại cho cha!”

Tống Vệ Quốc ra lệnh một tiếng, vừa vặn Tống Kiến Binh đang chơi với Đại Bảo ở ngoài cửa tiện tay bắt được Tống Kiến Cương, còn vui cười hỏi: “Cương Tử, em làm chuyện xấu gì rồi?”

“Anh cả, anh buông em ra đi!”

“Không được, cha bảo anh bắt em lại.”

Hắn vừa dứt lời, Tống Vệ Quốc đi tới trước mặt, trong tay cầm theo một chiếc giày vải, cái cảm giác bị đế gìay đánh vào người, hai anh em khi còn nhỏ cũng hưởng qua không ít.

“Bang--” liên tiếp máy chục cú, mỗi một cú đều tràn ngập lực khí của người đàn ông tráng niên.

Tống Kiến Cương đau đến nhe răng trợn mắt, liên miệng xin tha thứ: “Cha, con không dám, con thật sự không dám nữa.”

“Không dám à? Em gái mày suýt chút nữa bị mày hại chết rồi, mày còn dám nói với tao không dám!” Tống Vệ Quốc càng nghĩ càng tức, thằng oắt này mới hai mươi tuổi đã có gan làm chuyện xấu thế, về sau còn thế nào nữa? Tiện tay nhặt cành mận gai quất trên mông Tống Kiến Cương!“Oa---”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top