Sĩ quan cảnh sát Liêu này viết báo cáo luôn rất chi tiết, cách hành văn rất tốt, Dịch Gia Di luôn bị các vụ án hấp dẫn khơi gợi lên dục vọng không ngừng lại được.
Sĩ quan Vu này sẽ miêu tả chi tiết động cơ gây án của hung thủ trong báo cáo, giúp Dịch Gia Di hiểu một chút về hình tượng của phạm nhân, cũng có chút suy nghĩ về hướng truy tìm hung thủ của vụ án…
Mỗi một sĩ quan cảnh sát đều có đặc điểm điều tra và phán án của riêng mình, khi đọc báo cáo sẽ thể hiện rõ trí tuệ và năng lực của những thám tử có thâm niên như bọn họ, khiến cho Dịch Gia Di vừa ngưỡng mộ vừa khen ngợi.
Ừm, tuy rằng con chữ trong báo cáo này tinh giản đến cực hạn, rất giống với người cực kỳ không thích viết báo cáo, nhưng mỗi một chữ ghi xuống chắc chắn đều là thông tin phá án trọng điểm.
Logic rất rõ ràng, lại có thể tìm được góc độ sắc bén như vậy bắt được hung thủ.
Ở nơi thẩm vấn lại sử dụng lời giả dối để thăm dò, dù tốt hay xấu nhưng lại rất thông minh…
Dịch Gia Di đọc đến báo cáo phá án của một viên cảnh sát mới có phong cách rất mới mẻ, sau khi đọc xong lập tức đi tìm “tên tác giả” muốn ghi lại, sau đó sẽ cẩn thận xem xét sĩ quan cảnh sát này.
Kết quả chỉ nhìn thấy ba chữ “Phương Trấn Nhạc,” lại nhìn thời gian đã là hai năm trước.
Chẳng trách anh có thể dẫn dắt một tổ trọng án B ở khu phồn hoa giống như Du Ma Địa này, hóa ra từ lâu đã thể hiện rõ sự thông minh tài trí cùng ưu thế logic đặc biệt và tính chủ động dám nghĩ dám làm.
Dịch Gia Di chống má, trên quyển ghi chép của mình gần như sao chép và dán lại tờ báo cáo của anh.
Không có cách nào khác, mỗi một câu đều có góc độ và suy nghĩ độc đáo, không ghi lại sẽ có cảm giác trống rỗng vì đã bỏ lỡ tài liệu học quan trọng.
Khi Lâm Vượng Cửu tới gõ cửa, Dịch Gia Di đang say mê chu du trong đại dương kiến thức, giống như về ngược thời còn làm nghiên cứu sinh, cảm giác được sự an toàn và ấm áp trong trạng thái học tập quen thuộc.
“Gia Di, đi làm việc nào.” Lâm Vượng Cửu đứng ở cửa, nhìn thấy bên trong chất đống văn kiện gần như không bước qua được mới nhíu mày nói thầm: “Hôm qua cũng chưa nhiều như thế, sao lại đưa hết một lượt tới đây vậy?”
Tới rồi!
Dịch Gia Di thò đầu ra từ trong chồng văn kiện, gấp bộp quyển ghi chép lại.
“Vâng, chú Cửu.” Cô nhặt quyển ghi chép hồ sơ vụ án, ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng làm việc nhỏ.
Dịch Gia Di có vô số suy đoán về vụ án mới, tích đầy lòng tò mò và nhiệt huyết, nhưng khi đi đến phòng giải phẫu cái lạnh vẫn lập tức tràn vào trong người.
Thi thể máu me đáng sợ vượt xa sự chuẩn bị tâm lý mà cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị xong.
Lần này người nằm trên giường giải phẫu ở nhà xác là một người nữ trẻ tuổi, tử cung đã bị rạch mở, có người đã trộm mất mạng sống và cả đứa con của cô ta.
“Suy đoán ban đầu về nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều.” Pháp y quan sát qua thi thể một lượt, lúc này mới giơ đao bắt đầu làm việc.
Mới nghe pháp y nói một câu thôi, Dịch Gia Di đã bị kéo vào trong vào trong thước phim tư tưởng. Cô cảnh sát trẻ đứng trong hư không quan sát cảnh giết chóc đầy máu me và tuyệt vọng một cách vô lực.
Thai phụ ngã trong vũng máu cầu cứu hai người già.
Nhưng đối phương không chỉ không giúp gọi điện thoại cấp cứu mà còn vào phòng bếp lấy dao ra.
Thai phụ được chuyển vào trong phòng tắm, một người ấn cô ta xuống, một người cầm đao hoàn thành cảnh tượng giết mẹ lấy con này.
Hai người đều đã đeo sẵn găng tay trước khi giết người, bên ngoài giày cũng đã được bọc băng vải, mặc dù hiện trường bị giẫm đạp rất hỗn loạn trong quá trình lấy con nhưng lại không hề để lại dấu chân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận