“Đúng ha, cô cảnh sát trẻ của chúng ta hôm qua bị thương mà, cần phải bồi bổ một chút.” Lưu Gia Minh gật đầu nghiêm túc, ngược lại còn oán trách: “Cô thì tốt rồi, có canh chân giò đậu tương ăn, còn chúng tôi đã ba bốn ngày húp mì tôm Xuất Tiền Nhất Đinh rồi, thảm quá.”
Dịch Gia Di lại nói thêm vài câu với Lưu Gia Minh rồi mới vòng vào bãi đỗ xe với tâm trạng hơi lo lắng.
Vừa thất thần cái đã đụng vào người một bà cụ đang cắm đầu đi đường, đánh rơi hộp cơm trong tay xuống đất, còn rất trùng hợp va vào vết lồi cố định trên cọc sắt, rắc một tiếng, nứt hẳn một vết rất dài trên hộp.
Bà cụ lưng đã còng đến mức có hơi không kéo thẳng lên được, mắt thấy hộp cơm bị va hỏng kêu ôi chao một tiếng, cúi người định nhặt nhưng vẫn chậm hơn Dịch Gia Di một bước.
“Tôi xin lỗi nhé.” Bà cụ mang vẻ mặt khổ sở, nhìn hộp cơm màu hồng phấn của Dịch Gia Di, vội vàng lấy một xấp tiền từ trong túi ra.
Toàn là tiền lẻ, một xấp dày cộp như thế đại khái cũng chỉ mấy chục đồng.
Bà lão vuốt phẳng tờ tiền giấy thật cẩn thận rồi mới nhét vào tay Dịch Gia Di, lại nói với vẻ xin lỗi: “Mua một cái mới đi.”
“Không cần đâu bà, là cháu không nhìn đường, không thể trách bà được.” Dịch Gia Di vội vàng xua tay, bà cụ trước mắt rõ ràng cuộc sống còn túng quẫn hơn nhà cô nhiều, bản thân cô không đi đường tử tế cũng có lỗi, không thể nhận đồng tiền vất vả của người già được.
“Sạch mà.” Bà cụ tưởng cô sợ bẩn còn cọ tiền lên áo vài cái, lại tiếp tục dúi vào tay Dịch Gia Di.
“Thật sự không cần đâu ạ, hộp cơm này vốn cũng đã cũ rồi, cũng đến ‘hai tay buông xuôi” rồi ạ.” Dịch Gia Di giấu tay ra sau lưng, vừa cười vừa tỏ vẻ không để ý.
Bà cụ nghe thấy lời này của cô, không biết chạm đến đâu mà hốc mắt đột nhiên đỏ hoe, cứng ngắc người lúng túng vài giây, lại quay đầu đi hỏi một ông cụ đang khóa xe ba bánh ở phía sau, mập mờ nói vài câu mà Dịch Gia Di không nghe hiểu.
Ông cụ đáp một câu, khóa xong xe đi qua đó, cũng móc trong túi mình.
Hai người già gom lại được một trăm đồng tiền, nghiêm túc hỏi Dịch Gia Di có đủ bồi thường không.
“Thật sự không cần đâu ạ.” Dịch Gia Di nhìn bộ dáng của hai người già này, trong lòng đột nhiên có hơi chua xót.
Cô duỗi nhanh tay tới ấn cánh tay của hai người già xuống, cười không để ý rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà để xe.
Khi Dịch Gia Di đẩy xe đạp ra khỏi bãi đỗ xe lại nhìn thấy Lâm Vượng Cửu đang cúi đầu hút thuốc ở cổng cục cảnh sát, Lưu Gia Minh thì nhìn bóng lưng bước vào trong cục cảnh sát của hai người già đó mà mím môi, hiếm khi lộ ra vẻ không đành lòng.
Khóe mắt liếc thấy Dịch Gia Di, Lưu Gia Minh mới thu lại tầm nhìn, hỏi cô: “Vẫn chưa về sao? Cẩn thận canh chân giò đậu tương nguội là ăn không ngon nữa đâu.”
“Hai ông bà đó là ai vậy ạ?” Dịch Gia Di hỏi, hình như anh ta có quen biết.
“Cha mẹ nạn nhân trong án giết mẹ cướp con đó.” Trong giọng nói của Lưu Gia Minh thoáng tiếng thở dài.
Đứa trẻ nuôi lớn gả cho người ta, ngay cả cháu ngoại cũng có luôn rồi, đột nhiên lại phơi thây trong nhà, cháu ngoại cũng mất tích, hơn nữa hai người già còn lớn tuổi như vậy nữa, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…
Dịch Gia Di đột nhiên nhớ đến vừa rồi mình vô tình nhắc tới “hai tay buông xuôi” trước mặt bà cụ đó, đột nhiên như bị kim đâm trúng, hối hận vô cùng.
“Đi thôi.” Lâm Vượng Cửu dụi tắt điếu thuốc, vỗ vai Lưu Gia Minh.
Hai người vòng vào trong cục dẫn hai người già đi lấy khẩu cung.
Dịch Gia Di dắt xe đạp đứng ở cửa bãi đỗ xe, hai chân như mọc rễ không sao nhấc lên được.
Không biết qua bao lâu, cửa sổ bên hành lang ngoài phòng thẩm vấn bị đẩy ra, người cha ruột lưng còng của nạn nhân, dựa bên cửa sổ hút thuốc.
Ông ta khom lưng cúi đầu, toàn bộ gương mặt bị che mờ trong làn khói thuốc, ngay cả ánh sáng thi thoảng bùng lên từ tàn thuốc cũng không thể chiếu sáng được gương mặt của ông ta.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận