Dịch Gia Di sửng sốt đáp: “Không phải kết quả bên điều tra nghe ngóng đều nói Trương Chiếu Hòa sáng nắng chiều mưa, còn nặng lòng ngờ vực hay sao?”
Cô bị câu hỏi của Phương Trấn Nhạc dọa cho giật thót tim, cứ như dị năng của mình bị bắt được vậy, trong lòng vô cùng chột dạ, không nhịn được mà giải thích: “Hơn nữa hung thủ nói nạn nhân vì tổn thương do sự nghi ngờ của chồng mới muốn tự sát sao? Một người phụ nữ tâm trạng thất thường làm sao lại có cảm giác bị phụ bạc dữ dội như vậy được…”
Đôi mắt của Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di không chớp mắt, cô gái trẻ nhìn lại với vẻ mặt hơi cứng ngắc, miệng lưỡi khô khốc đầy khẩn trương, thậm chí đã bắt đầu có dấu hiệu ù tai.
Sau vài chục giây, Phương Trấn Nhạc vẫn luôn im lặng quan sát cô cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cũng có khả năng những gì quần chúng nhìn thấy đều chỉ là biểu hiện giả dối mà nạn nhân cố tình tạo nên. Người chết nói muốn tự sát có lẽ chỉ là vì chồng phát hiện ra chân tướng đứa trẻ không phải con của anh ta, vừa chột dạ đã một khóc hai náo ba thắt cổ, muốn nhân cơ hội bỏ đứa bé, như vậy chuyện mình ngoại tình mới thần không biết quỷ không hay…”
“Hả?” Dịch Gia Di sững sờ, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện cúi mắt suy nghĩ về lời của anh.
“Toàn bộ manh mối và khẩu cung trên thế giới này đều có khả năng là nói dối, có đôi khi ngay cả lời khai nhận tội của hung thủ cũng không thể tin hết. Chân tướng chỉ nằm trong chứng cứ.” Phương Trấn Nhạc gõ vào trán Dịch Gia Di: “Chân tướng cũng có thể nằm ở đây, nhưng phải luôn luôn giữ lòng nghi ngờ, cảnh giác, kiên trì và truy cứu đến tận cùng, tuyệt đối không được hàm hồ.”
“!” Nghe lời nhắc nhở nghiêm túc như vậy của anh, trong lòng Dịch Gia Di dâng trào cảm xúc, đôi mắt giống như ngân hà xán lạn, cô nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ nghi ngờ mà không hề chớp mắt.
“Sau này khi công việc không bận có thể tới tổ trọng án B ngồi nhiều hơn, giúp chúng tôi chuẩn bị trà trưa và gọi món…” Phương Trấn Nhạc nói xong, thấy cô cảnh sát trẻ mừng rỡ ra mặt, nếu sau lưng có cái đuôi chỉ sợ đã vung như cánh quạt rồi, vì thế anh hạ nhiệt độ với cô giống như một người cha nghiêm khắc: “Khi chúng tôi họp, cô có thể nghe nhưng không thể nói, chữ đã ký và lời thề đã đọc khi bước vào cục cảnh sát đều nhớ cả chứ, đã hiểu chưa?”
“Yes, sir!” Dịch Gia Di lập tức đứng nghiêm, đáp lại một tiếng thật dõng dạc.
Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa lắc đầu, quay người bước vào hành lang, cầm báo cáo đi thẳng đến văn phòng của người giám sát Khưu Tố San là cấp trên trực hệ.
Dịch Gia Di đã thành công tiến vào tổ trọng án B, trong lòng mừng rỡ nhảy cẫng ngay tại chỗ.
Tuy chỉ tồn tại với thân phận hậu cần hỗ trợ, nhưng sau này lúc không bận đều có thể tới văn phòng của đám người sir Phương nghe bọn họ họp thảo luận về tình tiết vụ án, có thể trực tiếp quan sát bọn họ thực chiến và học hỏi kinh nghiệm của bọn họ!
…
Phương Trấn Nhạc gõ cửa đi vào văn phòng của giám sát Khưu Tố San, sau khi gật đầu chào hỏi, anh ngồi xuống cái ghế đối diện với bàn làm việc của chị ta.
Khưu Tố San nâng mắt lên nhìn anh, đặt hồ sơ đang đọc dở trên tay xuống, duỗi tay về phía anh.
Phương Trấn Nhạc không lên tiếng mà lặng lẽ đưa báo cáo cho chị ta.
“Ngày mốt hẳn cũng có thể giao báo cáo vụ án trộm con.” Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc lướt qua Khưu Tố San nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được mà nói: “Tôi định xin nghỉ một tuần.”
“Qua đợt này rồi hãy nghỉ, bây giờ đang nhập liệu hồ sơ vào máy, lộ ra rất nhiều vụ án cũ chưa giải quyết xong, lát nữa tôi sẽ chọn ra vài vụ gửi qua cho cậu, cậu có thời gian rảnh thì nghiên cứu một chút, nếu có thể phá án thì đó cũng là một thành tích lớn.” Khưu Tố San nói xong, giở báo cáo của Phương Trấn Nhạc ra, lặng lẽ đọc.
Phương Trấn Nhạc không tiếp lời, vừa xoa huyệt thái dương vừa nghĩ không thể nghỉ phép vậy thì kết thúc công việc về nhà chợp mắt sớm một chút vậy.
Sau đó gom nửa tháng hoặc một tháng ra ngoài chơi một vòng cho thật đã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận