Làm cảnh sát một năm có hơn một trăm ngày nghỉ phép có lương, phúc lợi tốt như vậy người khác đều có thể dùng nhưng chỉ có anh là không được nghỉ, cũng quá vô nhân đạo rồi.
“Tôi làm cảnh sát gần mười năm cũng chưa bao giờ từng gặp loại án nào như án giết người trên phố Pitt, có thể phá được trong vòng hai mươi tư tiếng.” Khưu Tố San nhanh chóng đọc xong báo cáo, ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc đã thất thần, chị ta dựa thẳng người trên lưng ghế, đôi mắt nhìn anh một cách kiên định, lại nhấn mạnh: “Chưa bao giờ từng gặp, đây là lần đầu tiên.”
Phương Trấn Nhạc dù bận nhưng vẫn ung dung như cũ, đợi kết luận của cô ta.
“Năm nay tôi giúp cậu xin thăng chức nội bộ cho nên năm nay cậu ngoan ngoãn một chút đi.” Chị ta cầm bút máy gõ lên bàn: “Kêu chú Cửu đốt ngay mấy tờ lệnh bắt giữ giả đó đi.”
“Biết rồi, madam.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, dường như cũng không để ý đến việc bị chị ta phát hiện ra mấy thủ đoạn nhỏ này cho lắm.
Khưu Tố San trừng mắt nhìn anh, lại dùng bút máy gõ lên bàn với vẻ bất đắc dĩ: “Thêm một thám tử nữ cho cậu nhé? Bằng không văn phòng tổ trọng án B đã sắp bị các cậu biến thành chuồng heo rồi, sáng nay tôi qua kiểm tra công việc, vậy mà Lưu Gia Minh còn nằm trên bàn chợp mắt, tất vắt bên trên, không còn ra thể thống gì cả. Có một nữ thám tử vào, các cậu hành động cũng sẽ khiêm tốn hơn, trong tổ âm dương điều hòa, nói không chừng lúc điều tra án lại có vài góc độ khác, làm ít công to thì sao…”
“Nói tiếp đi.” Phương Trấn Nhạc khoát tay, thấy chị ta còn định tiếp tục dong dài mới chuyển đề tài bảo: “Vụ án giết người trên phố Pitt, tôi còn muốn nói với chị vài điều.”
“?” Khưu Tố San trừng mắt nhìn anh với vẻ cảnh giác, rõ ràng không tin anh ta thật sự có lời muốn nói, bộ dáng nhíu mày đó hoàn toàn là đang khiển trách anh đã ngắt lời mình.
“Vừa rồi chị cũng nói chưa từng gặp qua vụ án nào có ít manh mối như án ở phố Pitt, hướng truy bắt cũng rối tung, động cơ ngẫu nhiên hơn nữa còn là án tình cờ, lại phá được trong vòng hai mươi tư tiếng.” Phương Trấn Nhạc dễ dàng lấy được quyền chủ động trong cuộc đối thoại này.
Khưu Tố San nhìn anh với vẻ hơi bất mãn, nhưng vẫn gật đầu.
“Trong vụ án này có một nhân vật quan trọng, đó là nữ cảnh sát văn chức với vào làm trong cục tên Dịch Gia Di.” Phương Trấn Nhạc chỉ lên báo cáo mà Khưu Tố San vừa đọc xong đặt trên bàn: “Trong này tôi có nhắc tới, giám sát Quách bên bộ phận quan hệ công chúng cũng gọi Dịch Gia Di là phúc tinh của cục cảnh sát khi tuyên bố với bên ngoài.”
“… Ừm.” Khưu Tố San nghiêng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, trông có vẻ hơi khó chịu về bộ dáng kiêu ngạo và đắc ý khi kiểm soát mọi thứ trong tay này của anh.
“Cho nên, chị cảm thấy Dịch Gia Di chỉ may mắn thôi sao? Sao hung khí ở ngay đó, người khác lại không nhìn thấy, chỉ có mình cô ấy là may mắn như thế?” Phương Trấn Nhạc nhìn Khưu Tố San với vẻ cười như không cười.
“Ý cậu là…” Khưu Tố San nhướn mày với vẻ hơi khó tin, cảm xúc vừa rồi hoàn toàn bị quét sạch, toàn bộ lực chú ý của chị ta đều quay về lời mà anh nói.
Phương Trấn Nhạc cân nhắc từ ngữ trong đầu rồi mới cẩn thận mở miệng: “Khi tôi tới Anh quốc bồi dưỡng đã từng gặp một người, anh ta có trực giác vô cùng mạnh về hung án, đó là một loại thiên phú mà người khác không có cách nào đuổi kịp và vượt qua bằng học tập, anh ta có thể thông qua một vài chi tiết vụn vặt ở hiện trường hung án để suy đoán ra quỹ đạo hành động của hung thủ.
Nếu Dịch Gia Di làm được chuyện mà người khác đều không thể làm được, vậy tôi cảm thấy lý ra nên quan sát đứa trẻ này nhiều thêm, xem có thật sự có chỗ nào hơn người không.
Nếu có, cho dù bản thân cô ấy không phát hiện ra thì chúng ta cũng nên khai quật và đề bạt.
Madam, làm cảnh sát nhiều năm như thế, cả tôi và chị hẳn đều biết trong giới cảnh sát không có chuyện may mắn này.”
Chỉ có năng lực giỏi và thật cố gắng mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận