Đương nhiên Khưu Tố San cũng hiểu, ánh mắt của chị ta lại rơi lên tờ báo cáo trên bàn: “Biết rồi, cậu muốn làm thế nào?”
“Cho cô ấy tham gia vào các vụ án của tổ B chúng tôi, ngồi bên nghe một chút hoặc nói là học hỏi. Tôi cũng có thể quan sát cô ấy trong quá trình phá án. Nếu thật sự có năng lực, tôi muốn dẫn cô ấy ra khỏi bộ phận văn chức, trực tiếp điều động vào tổ trọng án.” Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng nở nụ cười với Khưu Tố San: “Đến khi ấy, quy trình vẫn phải làm phiền cấp trên Khưu rồi.”
“Hừ, chỉ khi nào cần dùng đến tôi mới cam tâm tình nguyện gọi một tiếng cấp trên.” Khưu Tố San cất báo cáo trên bàn: “Sau này khi Dịch Gia Di tới nhận báo cáo về sắp xếp cứ kêu cô ấy tới văn phòng của tôi trực tiếp tìm tôi lấy đi.”
Chị ta nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc, nói một cách không khách sáo: “Tôi cũng muốn xem cô gái trẻ này rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh.”
“Chị đừng dọa sợ người ta đấy.” Phương Trấn Nhạc chống hai tay lên bàn.
Nói như thể chị ta là lão vu bà ấy, Khưu Tố San không tiếp lời anh, ngược lại ra vẻ, vừa phất tay đuổi người vừa lẩm bẩm: “Cậu xác nhận cô ấy thật sự có trực giác không thể thay thế trước đi đã rồi lại nói sau.”
Phương Trấn Nhạc cười, rõ ràng dáng người cao lớn nhưng động tác lại nhẹ nhàng và vô cùng dứt khoát.
Anh đứng dậy khỏi ghế, bước một bước ra ngoài, động tác nhanh gọn và tiêu sái.
“Yes, madam.” Sau đó cười với madam rồi kéo cửa lách người rời đi.
Khưu Tố San ngồi sau bàn làm việc xoa mi tâm.
Người này đã phá liền hai vụ án lớn, hiệu suất nhanh đến kinh người, là nhân vật xuất sắc trong tổ trọng án toàn thành phố, có thể nào cũng hẳn nên tự hào.
Chị ta dẫn một thám tử tổ trưởng có năng lực cao cường như thế cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.
Tuy không có chuyện gì cần chị ta lo lắng, mà chỉ cần tổng kết thành quả vào mùa thu hoạch là được, nhưng lại thường xuyên lo ngại bản thân hoàn toàn không tiến bộ gì trong giai đoạn Phương Trấn Nhạc làm cảnh sát, bất tri bất giác sẽ hình thành tính ỷ lại vào người khác.
Khưu Tố San nhíu mày, nhìn cửa văn phòng đã đóng chặt, lúc này mới cầm báo cáo của Phương Trấn Nhạc lên đọc thật cẩn thận.
Khi nhìn thấy cái tên “Dịch Gia Di” trên báo cáo, Khưu Tố San cầm điện thoại kêu tổ nhân sự chuyển một phần tài liệu về Dịch Gia Di lên cho mình.
Nếu muốn điều động đứa trẻ này tới tổ B, chị ta cũng không thể không biết một tí gì về đối phương.
Khưu Tố San dự định tìm hiểu Dịch Gia Di thật kỹ, nếu cần thiết, chị ta thậm chí còn muốn từ từ kết giao với cô gái trẻ này một phen.
Dịch Gia Di từ lúc có được lời cho phép của Phương Trấn Nhạc, lòng nhiệt tình đối với công việc lập tức tăng lên vài độ.
Ngoại trừ đọc báo cáo và hồ sơ đang phải chỉnh sửa ra, vừa có thời gian là chạy ngay tới tổ trọng án B.
Người trong cục cảnh sát đều biết sir Phương đã thu phục được một em gái Dịch làm nhân viên văn chức, không nói đến ăn uống không cần phải lo mà mỗi ngày trong văn phòng còn có đủ loại hoa khác nhau và trà bánh điểm tâm đủ màu.
Khưu Tố San vốn không thường chạy tới văn phòng tổ B, sợ con người tự phụ lại có ý thức địa bàn cực mạnh như Phương Trấn Nhạc hiểu lầm chị ta không yên tâm về anh.
Nhưng từ khi trong văn phòng bọn họ bắt đầu có đủ các loại trà và điểm tâm đủ màu sắc, chị ta cũng hơi tích cực chạy tới điểm danh.
Không có người nào không thích em gái ngọt ngào và sự dịu dàng của em gái ngọt ngào hết, mấy món ngọt này, nước ngọt và hoa tươi thoạt nhìn đều là việc nhỏ, nhưng chuyện nhỏ tốt đẹp và sự chồng chất của những chuyện nhỏ này lại có thể mang tới hạnh phúc to lớn cho người ta.
“Madam, chị còn tiếp tục ăn như thế chỉ sợ sẽ béo đến mức không gả được đi đấy.” Phương Trấn Nhạc trở về từ văn phòng pháp y, thấy Khưu Tố San lại đứng bên cạnh cái bàn đặc biệt để trống ra trong văn phòng của bọn họ, cúi đầu nghiêm túc tìm vị mình thích nhất trong đống bánh tart trứng, bánh bà xã và bánh trứng chảy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận