- Trang Chủ
- Xuyên không
- Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang (Dịch)
- Chương 51: Tăng nhân quét rác ở Du Ma Địa 2
Một vài ký ức của nhân chứng quan trọng cũng nhạt dần, một vài thông tin có khả năng hữu dụng cho việc phá án mà bọn họ vốn chú ý đến cũng sẽ im hơi lặng tiếng biến mất.
Đám người Phương Trấn Nhạc truy hỏi gắt gao khiến hung thủ lúc nào cũng như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, cũng cảm thấy mình chắc chắn đã để lộ dấu vết gì đó bị cảnh sát tóm được, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu rốt cuộc có hay là không, cả ngày treo tim trên cổ họng căng như dây đàn như thế, tâm thần cũng sẽ sụp đổ, thậm chí nửa đêm là lúc bị dày vò nhất, gần như anh ta chỉ muốn xông vào cục cảnh sát dứt khoát đầu thú cho xong, bớt cho bị tra tấn tinh thần.
Chính ngay dưới tình huống này, khẩu cung mới của anh ta đã xuất hiện sự sai lệch cực nhỏ với khẩu cung cũ, sau khi bị Phương Trấn Nhạc bắt được và mạnh mẽ tấn công, rất nhanh hung thủ đã bị đánh tơi bời, chỗ sơ hở trong lời khai càng ngày càng nhiều, cuối cùng sai một ly đi một dặm, chỉ đành cúi đầu ủ rũ nhận tội.
Khi dẫn hung thủ đi xác nhận hiện trường, Lâm Vượng Cửu vẫn luôn mân mê điếu thuốc nhưng lại quên mất phải hút.
Khi Lưu Gia Minh đi qua hỏi ông ta có phải quên mang bật lửa không, Lâm Vượng Cửu mới gãi cầm, nhỏ giọng đáp với vẻ hơi để ý: “Thật sự không phải cậu sao?”
“Cái gì không phải tôi?” Lưu Gia Minh chẳng hiểu gì cả.
“Chậc, thì cái vòng tròn đỏ đó ấy?” Lâm Vượng Cửu nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên không phải rồi, nếu tôi có năng lực vẽ ai thì người đó là hung thủ vậy tôi còn giấu làm gì?” Lưu Gia Minh bật cười thành tiếng như thể nghe được chuyện cười gì đó: “Tôi chắc chắn sẽ loan truyền cho toàn thế giới biết về thần thám Lưu Gia Minh ở Du Ma Địa, sau đó tất cả mọi người đều phải gọi tôi một tiếng anh Minh.”
“…” Lâm Vượng Cửu lắc đầu với vẻ ghét bỏ, bóp đầu thuốc đưa vào miệng rồi lại lấy xuống, nhíu mày chậc chậc: “Vậy là ai mới được?”
“Nói không chừng là sir Phương tiến vào trạng thái quên mình, tự khoanh tròn lên tên hung thủ rồi không nhớ ra được đi. Chú cũng biết anh ấy cứ hễ đứng trước bảng trắng là mất một tiếng đồng hồ, rất khó thoát.” Lưu Gia Minh nhún vai, bộ dáng không để ý.
Mặc kệ anh ta là ai, giúp bọn họ phá được án cũng không phải chuyện xấu.
Lâm Vượng Cửu lắc đầu: “Sir Phương vẫn rất tỉnh táo, sẽ không chìm đắm đến mức độ đó đâu, tôi chỉ… cậu nói xem vòng tròn đỏ đó, có phải vẽ rất hung dữ không? Kiểu… cực kỳ dùng sức ấy… cứ như… cứ như lúc vẽ vô cùng tức tối.”
“Ý chú là sao?” Lưu Gia Minh dừng bước quay đầu, cậu ta cảm thấy trong lời nói của chú Cửu rất có huyền cơ.
“Kiểu… oan hồn lấy mạng ấy.” Lâm Vượng Cửu chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, hôm nay khi lại nhìn thấy vòng tròn đỏ đó, ông ta cứ cảm thấy trong lòng bất an, hơn nữa trong văn phòng cũng lạnh như cái hầm băng vậy.
Không phải loại lạnh bình thường đó mà là loại lạnh còn hơn cả trước đây, giống như… có một cơn gió tà vẫn luôn thổi tới sống lưng của ông ta vậy.
“…” Lưu Gia Minh quay đầu nhìn Lâm Vượng Cửu với vẻ khó tin, cũng không biết là cảm thấy cạn lời hay là cũng bị dọa sợ nữa, cậu ta chép miệng, vẻ mặt khó hiểu và kỳ quái.
“Có cần thắp hương không ta?” Lâm Vượng Cửu xoa tay, nhìn Gary áp giải hung thủ lên xe cảnh sát, ngón tay đưa đầu lọc lên miệng, có nên hút không đây, trong lòng thật phiền muộn.
…
Trong văn phòng cục cảnh sát Du Ma Địa, chị Nhân đang cắn hạt dưa đột nhiên nhận được cuộc gọi từ nhân viên tài vụ vội vàng phun hạt dưa ra, đáp lời một cách nghiêm túc.
“Chị Nhân, sao dự toán tháng sau lại tăng lên nhiều thế?” Tài vụ nhìn dự toán hành chính mà chị Nhân giao, thuần thục báo ra con số dự toán hai tháng.
“Là tiền điện đó, gần đây án cũ bị đưa ra lại, mọi người đều đang tăng ca, điều hòa này, đèn này, mở cả ngày lẫn đêm, đều là tiền cả đấy. Hơn nữa đang tầm nắng gắt cuối thu vừa nồm vừa nóng, trong cục cảnh sát chúng ta toàn là đàn ông máu nóng, có vài thám tử đã gọi điện oán trách quá nóng quá oi rồi, điều hòa phải mở thấp xuống vài độ.” Chị Nhân giải thích chi tiết.
“Ồ, điều hòa lại mở thấp hơn à, tôi nói sao gần đây lại lạnh thế.” Tài vụ đáp một tiếng, nói vài câu chuyện phiếm khách sáo với chị Nhân rồi mới cúp máy.
Chị Nhân vừa cười vừa cúp máy, sau đó uống một hớp trà nóng cho ấm người, lại kéo cái thảm điều hòa phủ lên người.
Chị ta còn đang phải đấu tranh với cái lạnh đây mà các thám tử trong cục lại đang chê nóng, đàn ông với phụ nữ vốn là hai loại sinh vật hoàn toàn khác nhau mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận