Dịch: Hoangforever
"Tử Câm à, tuy con là con gái ruột của chúng ta, nhưng mẹ và bố đã nuôi Tiểu Huyên 15 năm rồi, tình cảm với con bé sâu đậm lắm. Con bé từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, không giống như con sống ở quê, cực khổ bao nhiêu năm nay. Nên vị trí đại tiểu thư nhà họ Doanh vẫn là của Tiểu Huyên. Có phần ủy khuất cho con, nhưng mẹ biết con lương thiện, nên sẽ không để tâm đâu nhỉ? Yên tâm, những gì con nên có sẽ không thiếu cái nào."
"Cái gì? Con cũng muốn đi ư? Con đang đùa đó hả? Người ta cần tiểu thư danh giá, con đến một bản nhạc piano cũng không biết chơi, đi làm gì? Chỉ tổ mất mặt."
Trong giấc mơ, những bóng người hỗn loạn và ánh mắt khinh miệt, chán ghét cứ đổ ập về phía cô.
Mấy giây sau, Doanh Tử Câm mới hoàn toàn tỉnh giấc.
Hàng mi dài cong vút của cô khẽ động, đôi mắt mở ra, đập vào mắt là một căn phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.
"Ồ, tỉnh rồi à?"
Một giọng nói đầy mỉa mai vang lên từ phía trên đầu cô.
"Cứ tưởng cô chết rồi cơ đấy. Đừng cử động! Cô động cái gì? Kim truyền dịch tuột ra thì cô chịu trách nhiệm chắc?"
Một bàn tay ấn chặt cô lại, ra vẻ như giữ kim truyền dịch, nhưng thực chất lại dùng sức bóp mạnh vào vết thương của cô, thậm chí còn dùng móng tay bấm sâu vào da thịt.
Thế nhưng, cô gái kia lại chẳng hề tỏ ra đau đớn chút nào. Cổ tay cô khẽ lật, liền phản đòn, bẻ ngược tay người kia ghì chặt lên tủ đầu giường.
Người kia đau quá hét lên: "Cô bị điên à?!"
"Tiểu Câm!"
Trong phòng bệnh còn có một cô gái trẻ khác, cô ta giật mình, vội vàng bước tới:
"Đây là bác sĩ Lục, không phải tới hại con."
Cô gái quay đầu lại, một khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc hiện ra, trông ốm yếu, chẳng có chút tinh thần nào.
Nhưng nhìn kỹ thì ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, là đôi mắt phượng hiếm có, chỉ khẽ chuyển động đã có ánh sáng nhàn nhạt lướt qua, như ngọc bích lấp lánh, sáng rồi lại tối.
Nó có một sức hút mạnh mẽ đến kinh người, khiến người ta phải ngẩn ngơ.
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên, cô ta ân cần hỏi:
"Tiểu Câm, con còn khó chịu ở đâu không?"
Cô gái không nói gì, nhưng tay thì đã nới lỏng ra.
Bác sĩ Lục xoa xoa cổ tay lùi lại, mắng:
"Quả nhiên là con nhãi vô ơn, chẳng có tí giáo dưỡng nào!"
Doanh Tử Câm ngẩng đầu, đôi mắt phượng dài và hẹp vẫn còn đọng chút hơi nước.
Giọng cô khàn khàn trầm thấp, mang theo âm điệu lành lạnh mơ hồ của người mới tỉnh lại: "Xin lỗi, mới tỉnh dậy, tôi tưởng là chó cắn mình."
Sắc mặt bác sĩ Lục lập tức sầm xuống: "Cô!"
"Đủ rồi, Tiểu Câm đã xin lỗi rồi, đừng cãi nữa."
Người phụ nữ khuyên nhủ, giọng cũng nhẹ nhàng hơn, đôi môi mím lại, khuôn mặt đầy vẻ áy náy,
"Tiểu Câm, xin lỗi con. Nếu không phải vì bệnh của mẹ, con cũng chẳng cần phải truyền máu cho mẹ. Không ngờ lần này còn hại con ngất đi."
"Bị vậy là đáng đời!"
Bác sĩ Lục bực bội nói,
"Con nhỏ đó không phải là đứa bé mà nhà họ Doanh thấy tội nghiệp nên nhận nuôi sao? Còn cần tôi đến chữa trị cho nó làm gì? Cô đối xử với cháu ruột của mình cũng đâu có tốt như vậy!"
Người phụ nữ thở dài:
"Tiểu Câm đã chịu quá nhiều thiệt thòi, sao có thể so với Tiểu Huyên được?"
"Đúng là không thể so được thật."
Bác sĩ Lục cười khinh bỉ,
"Nghe em tôi kể, Tiểu Huyên học lực đứng thứ hai toàn khối. Còn con nhỏ này, nhờ tiền mới chen chân vào được lớp tinh anh, bị người xếp áp chót vượt hơn 300 điểm, đúng là mất mặt!"
Người phụ nữ nhíu mày:
"Đừng nói vậy chứ! Trước kia Tiểu Câm vẫn luôn là học sinh giỏi nhất trường cấp ba cũ của con bé."
Bác sĩ Lục hừ lạnh: "Nhất huyện thôi mà, đến cả trường hạng hai còn không đậu nổi."
Thế nhưng, cuộc đối thoại của hai người chẳng hề ảnh hưởng gì tới Doanh Tử Câm. Cô tùy ý liếc nhìn người phụ nữ, trong đầu liền hiện ra một cái tên ——
Doanh Lộ Vy.
Dì ruột của cô, năm nay 25 tuổi, là đệ nhất danh viện Thượng Hải, cũng là nghệ sĩ piano nổi tiếng toàn quốc.
Doanh Lộ Vy mắc bệnh máu khó đông, loại bệnh này một khi bệnh nhân có vết thương sẽ chảy máu không ngừng, khó lành, hơn nữa nhóm máu của cô ta còn là Rhnull, cực kỳ hiếm gặp, rất khó tìm được người phù hợp, đến nay vẫn chưa có phương pháp điều trị hoàn toàn.
Doanh Tử Câm nhìn cổ tay gầy guộc đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu của mình, vẻ mặt lười nhác: "Chậc."
Cô không chết!
Đây là Trái Đất mà trước kia cô từng ghé qua.
Tên của cô vẫn là Doanh Tử Câm, chỉ có điều cô không còn là thần toán giả của thế giới tu luyện, người chỉ cần một quẻ là định sinh tử, một ánh mắt là thấy được họa phúc kia nữa.
Hiện tại, cô chỉ là một cô con gái nuôi không danh phận trong nhà họ Doanh, và cũng là “ngân hàng máu di động” cho Doanh Lộ Vy — gọi đâu có đó.
Lần ngất xỉu này là do Doanh Lộ Vy bị thương, mấy ngày liền cô đã bị ép rút máu, còn không được phép kháng cự.
"Lúc đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Bác sĩ Lục nhìn Doanh Lộ Vy, "Ai đã đẩy cô xuống? Cô đứng cạnh, chẳng lẽ không thấy gì?"
Câu sau là nói với Doanh Tử Câm.
Thấy cô vẫn bất động, bác sĩ Lục tức giận bốc hỏa: "Tôi đang hỏi cô đấy, câm rồi à?"
"Ồn ào."
Doanh Tử Câm nhướng mày, giọng lười biếng, "Im đi."
"Cô đây là thái độ gì hả?"
Bác sĩ Lục quắc mắt, tập tài liệu trong tay đánh "bốp" một tiếng rõ kêu xuống bàn, rồi cô ta cười khẩy,
"Lộ Vy à, xin lỗi nhé, cứ cái thái độ này của cô ta, bệnh của cô ta tôi không chữa nữa!"
Doanh Tử Câm ung dung chầm chậm vuốt lại vạt áo, giọng điệu nhàn nhạt: "Cửa ở đằng kia kìa."
Bác sĩ Lục ban đầu còn đinh ninh con bé kia sẽ xuống nước năn nỉ ỉ ôi, ai dè lại như đấm vào không khí, cảm thấy một phen bẽ mặt ê chề, mặt nóng bừng lên.
Trước khi rời đi vội vã, bà ta để lại một câu đầy cay độc:
“Thứ đàn bà rẻ tiền quyến rũ cậu của mình còn bày ra vẻ oai phong gì chứ!”
“Tiểu Câm!”
Doanh Lộ Vy nghiêm giọng quát,
"Bác sĩ Lục là chuyên gia trị liệu cao cấp đó! Con đuổi cô ấy đi rồi, thân thể của con phải làm sao đây?"
"À, chuyên gia truyền glucose ấy mà."
Doanh Tử Câm bình thản đáp,
"Người không biết lại cứ tưởng con sắp phải làm đại phẫu gì đó không bằng."
Doanh Lộ Vy khẽ giật mình:
“Tiểu Câm?”
Doanh Tử Cẩm chống khuỷu tay ngồi dậy trên giường:
"Nhưng chuyên gia nói cũng có lý, con cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai đã đẩy dì xuống. Kẻ làm ác thì sớm muộn gì cũng lộ ra cái đuôi chuột thôi."
Cô nhấc chiếc điện thoại bên cạnh giường, nhìn người phụ nữ trước mặt: "Mẹ nói phải không ạ?"
Khí thế của cô bé bỗng nhiên áp đảo đến kinh người, Doanh Lộ Vy hoàn toàn không đỡ nổi.
Cô ta nhíu mày, tỏ vẻ không vui:
"Tiểu Câm, con đừng có ương bướng nữa! Con có làm mẹ bị thương hay không mẹ không quan tâm, nhưng nếu con cứ tiếp tục như vậy, nhỡ một ngày đụng chạm phải đại nhân vật nào đó thì dì con làm sao mà bảo vệ con được?"
"Vậy thì con xin cảm ơn dì trước nhé. Nghe nói phòng bệnh này là dì đặc biệt chọn cho con."
Doanh Tử Câm ngẩng đầu nhìn số phòng, dường như đang cười mà không phải cười,
"Số đẹp đó chứ."
Nói xong, cô cũng chẳng thèm nhìn xem sắc mặt người phụ nữ kia thế nào, cứ thế thẳng tiến ra khỏi phòng bệnh số 914.
Doanh Lộ Vy cắn cắn môi, ánh mắt tối sầm lại đầy ẩn ý.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn rút điện thoại ra bấm một dãy số, sau khi kết nối, cô ta khẽ nói:
"Mạc Viễn, Tiểu Câm bình thường nghe lời anh nhất, anh có thể giúp em khuyên nhủ con bé không?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận