“Quyển sách này giá bao nhiêu?”
Chủ sạp liếc nhìn Lục Diêm từ trên xuống dưới, rồi cất giọng:
“Hai mươi lăm khối linh thạch.”
Nghe vậy, Lục Diêm bật cười khẩy, tiện tay ném quyển sách xuống, quay người định rời đi.
Một quyển Nhất Giai Pháp Thuật Đại Toàn mới tinh cũng chỉ có giá ba mươi khối linh thạch, trên đó lại còn có linh vận do tu sĩ khắc xuống, hỗ trợ lĩnh ngộ pháp thuật.
Một quyển sách cũ nát, chẳng biết đã qua tay bao nhiêu người, nhiều lắm cũng chỉ mười lăm khối là hết mức.
“Ấy, nói đùa thôi, nói đùa thôi!”
Thấy khách muốn bỏ đi, chủ sạp vội đổi giọng:
“Vậy thế này, hai mươi khối linh thạch, ngươi cầm lấy đi.”
“Mười khối.”
“Ngươi mặc cả cũng quá đáng rồi. Tuy là sách cũ, nhưng pháp thuật bên trong còn nguyên, thậm chí có cả chú giải của người tu hành khác. Thế này đi, mười lăm khối, ta lỗ vốn cũng bán.”
“Mười hai khối.”
Sau một hồi mặc cả, cuối cùng Lục Diêm bỏ ra mười ba khối linh thạch mua được quyển Nhất Giai Pháp Thuật Đại Toàn.
Chủ sạp ngoài miệng không ngừng than lỗ vốn, nhưng ánh mắt vui mừng lại không che giấu được.
Dù sao, trong đống sách bày ra, đây vốn là loại có giá cao, nhưng người cần lại hiếm.
Với tu sĩ có truyền thừa chính thống, pháp thuật nhất giai đều đầy đủ, đâu ai thiếu mấy thứ này.
Vì vậy, Pháp Thuật Đại Toàn thành ra đồ bỏ, ế ẩm hai năm nay.
Hôm nay bán được, với gã cũng coi như vận may.
Thấy sắc mặt chủ sạp thay đổi, Lục Diêm vừa cúi xuống lật giở mấy quyển khác, vừa giả bộ lơ đãng hỏi:
“Tại hạ mới đến địa phận này, nghe nói gần đây nơi đây không được yên ổn lắm, có thật vậy không?”
“Làm gì có chuyện không yên ổn, chẳng qua là Trúc Lâm…”
Nói đến đây, chủ sạp như chợt nhận ra điều gì, vội ho khan một tiếng, đổi giọng:
“Khụ khụ… Thanh Cốc phường thị phía sau có chân truyền đệ tử Thanh Ngô Tông chống lưng, đó là đại tông môn hàng đầu Nam Cương, đạo hữu cứ yên tâm.”
Trong lòng Lục Diêm khẽ động.
Chủ sạp lỡ miệng nhắc đến Trúc Lâm phường thị, chắc hẳn có liên quan đến chuyện Công Dương Huyền Minh thất bại.
Đang suy nghĩ, hắn lại nghe chủ sạp tiếp tục:
“Nhưng nói thật, gần đây Vu Sơn cách đây ba ngàn dặm quả có chút biến động. Nếu đạo hữu có ý định vào núi săn yêu thú thì nên cẩn thận.”
Lục Diêm khẽ nhướng mày, ôm quyền hành lễ:
“Xin đạo hữu nói rõ hơn.”
Chủ sạp nở nụ cười, giọng mang vài phần hả hê:
“Mấy trăm năm trước, Vạn Linh Sơn từng thử nghiệm nhân giống linh thú. Bọn họ nuôi dưỡng số lượng lớn trong Vu Sơn, lại cho giao phối với thú thường, muốn sàng lọc ra huyết mạch linh thú.
Hàng trăm năm trôi qua, kết quả chỉ ra đời một đám dã thú huyết mạch loãng, yếu ớt, số lượng lan khắp ba ngàn dặm Vu Sơn. Nhưng những dã thú ấy huyết mạch không cân bằng, tam hồn thất phách không trọn vẹn, chẳng thể dùng để lai giống, khiến Vạn Linh Sơn thành trò cười trong các tông môn Nam Cương.
Thế nhưng, ba tháng trước, trong Vu Sơn lại xuất hiện một kẻ điên, bắt đầu đại sát dã thú, rút lấy hồn phách tàn khuyết. Ban đầu Vạn Linh Sơn không để tâm, nhưng kẻ điên kia ra tay càng ngày càng cuồng bạo. Chỉ trong ba tháng, hắn đã tàn sát hơn mười vạn dã thú mang huyết mạch linh thú, khiến các trưởng lão Vạn Linh Sơn phải kinh động.
Có người đồn rằng, hắn tham khảo Vạn Hồn Phiên, sáng tạo ra Vạn Thú Phiên. Việc tàn sát chính là để tế luyện pháp bảo ấy!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận