Thông thường, tu vi càng cao thì thọ nguyên của tu sĩ càng dài.
Mỗi tu sĩ bước vào Kim Đan đều có thể xem như hóa thạch sống, đủ sức ngồi nhìn triều đại đổi thay, biển xanh hóa nương dâu.
Họ mới thực sự là những lão cổ đổng chính hiệu.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Diêm tuyệt nhiên không ngờ lại có kẻ dám làm giả hàng hóa, buôn bán cổ tịch giả mạo.
Suy nghĩ một lát, hắn lập tức hiểu rõ: Hạ Đông Thăng chỉ vì tu vi thấp kém, bèn lợi dụng danh nghĩa “cổ tịch thượng cổ” để lừa gạt người khác.
Không chừng gã còn có quan hệ giao dịch với quan viên bên cạnh, dựa vào đó mà kiếm chác.
Một quyển sách cũ nát chẳng liên quan gì đến tu hành, dù chỉ bán một khối linh thạch cũng đã là lợi nhuận béo bở, huống chi tới mười khối.
Liên tục gặp nữ tu nhân tạo, rồi đến tu sĩ buôn đồ giả, những việc ấy khiến Lục Diêm nhận ra: nơi hắn đang đứng căn bản không phải chính thống giới tu tiên, mà chỉ là một phiên bản méo mó, hỗn tạp.
Trước kia hắn vốn chỉ là một người phàm, tầng lớp tiếp xúc quá thấp nên chưa từng nhìn thấu những điều này.
Tuy vậy, Lục Diêm không vội vạch trần.
Dẫu sao Hạ Đông Thăng cũng là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.
Vừa mới đặt chân đến Thanh Cốc phường thị mà đã kết thù với kẻ quen thuộc đường ngang ngõ tắt như gã, đối với hắn không phải chuyện tốt.
Thuận tay ném ra một tấm cách âm phù ngăn người ngoài dò xét, Lục Diêm nửa ngồi xổm, cầm quyển sách trong tay Hạ Đông Thăng lật qua vài trang, khẽ cười nói:
“Ta muốn cùng Hạ đạo hữu làm một cuộc giao dịch.”
“Giao dịch gì?”
Hạ Đông Thăng hơi cau mày, khóe mắt thoáng liếc qua tấm cách âm phù, vẻ mặt tỏ ra hiếu kỳ.
Lục Diêm khẽ lắc quyển Thiên Đạo Luận trong tay:
“Hạ đạo hữu tặng ta quyển sách này, ta sẽ chỉ cho đạo hữu cách che giấu mùi nước trà còn vương trên giấy.”
Hai mắt Hạ Đông Thăng khẽ nheo lại, nụ cười trên môi lập tức biến mất.
Lục Diêm đã chỉ thẳng ra mùi trà, rõ ràng nhận ra quyển sách này được làm giả, chỉ là chưa vạch trần ngay.
Sau khi cẩn thận đánh giá đối phương, Hạ Đông Thăng bỗng bật cười, gật đầu:
“Được.”
Trước khi bị lật tẩy, dưới miệng lưỡi thổi phồng, quyển sách này còn có thể đổi lấy một hai viên linh thạch.
Nhưng một khi sự thật phơi bày, nó chẳng còn đáng một đồng.
So với món hàng vô dụng, gã càng tò mò với phương pháp mà Lục Diêm sắp nói.
Vẫy nhẹ quyển Thiên Đạo Luận, Lục Diêm thản nhiên:
“Chỉ cần tìm một căn phòng kín, đốt nến hun khói vài ngày, giấy sẽ mất đi mùi trà rõ rệt. Dù còn mùi khói lửa thì cũng hợp lý hơn nhiều so với mùi nước trà.”
Hạ Đông Thăng thoáng kinh ngạc.
Lục Diêm tiếp lời:
“Nhưng chỉ làm cũ giấy như vậy, thủ đoạn vẫn quá nông. Nếu đạo hữu thật sự muốn kiếm linh thạch, có thể tìm vài món đồ đồng, khắc chữ lên rồi làm cũ. Dùng giấm pha muối, ngâm ba ngày. Sau đó bỏ thêm ít gỉ sắt vào, chờ nước biến thành màu đỏ sậm, lại ngâm tiếp, rồi phơi dưới nắng gắt ba ngày. Lấy ra, để khô. Đồ đồng như vậy trông chẳng khác gì cổ vật thật. So với vài quyển sách rách nát, lợi nhuận thu được cao gấp mười lần.”
Nếu cách hun khói chỉ khiến Hạ Đông Thăng bất ngờ, thì phương pháp làm cũ đồ đồng này khiến hắn hoàn toàn chấn động, như được mở ra một cánh cửa mới.
Rất lâu sau, Hạ Đông Thăng mới khom người hành lễ, vẻ mặt hổ thẹn:
“Đạo hữu thật cao minh. Ta còn bày trò múa rìu qua mắt thợ, thật xấu hổ vô cùng.”
Lục Diêm chỉ mỉm cười thản nhiên.
Những thứ này đối với hắn chỉ là kiến thức phàm tục, dễ dàng tìm thấy.
Hắn chẳng qua lúc rảnh rỗi có đọc mà nhớ lại.
Nhưng trong thế giới tiên hiệp này, tin tức đều bế tắc, truyền thừa sư đồ khắt khe, đến kẻ chuyên buôn giả như Hạ Đông Thăng cũng không chắc đã biết.
Khẽ lắc quyển Thiên Đạo Luận trong tay, Lục Diêm hỏi:
“Vừa rồi Hạ đạo hữu nhắc tới chuyện Thiên Đạo ban phúc, chẳng lẽ bắt nguồn từ quyển sách này?”
Thực ra, Lục Diêm rất hứng thú với khái niệm “Thiên Đạo ban phúc” kia.
Dù không hẳn chính xác, nhưng ở một mức nào đó lại có phần phù hợp với biến đổi của thiên cơ, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Nếu không, sau khi phát hiện Hạ Đông Thăng định lừa gạt mình, hắn đã bỏ đi từ lâu, đâu còn kiên nhẫn nán lại luận bàn.
Hạ Đông Thăng khẽ ho khan, sau khi nhận được thủ đoạn làm giả từ Lục Diêm, gã cũng khó lòng che giấu, chỉ là trên mặt vẫn thoáng lộ vẻ xấu hổ:
“Nếu đạo hữu đã biết rõ chân tướng, ta cũng chẳng giấu nữa. Mỗi khách hàng mới đến, ta đều cố tình dẫn dắt câu chuyện về Thiên Đạo, tung ra vài lời huyền huyễn khó dò, để họ chú ý. Sau đó mới nhân cơ hội giới thiệu quyển Thiên Đạo Luận này...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận