Lục Diêm thu pháp khí phi kiếm vào túi trữ vật đeo bên hông.
Chiếc túi này không phải Kim Ti Trữ Vật Đại lấy được từ Chử chưởng quỹ, mà chỉ là một chiếc túi trữ vật màu xám tầm thường, không chút bắt mắt.
Đây là loại túi cấp thấp nhất trong phường thị, không gian trận pháp bên trong chỉ duy trì được hai mươi năm, dung lượng lại chưa bằng một phần năm Kim Ti Trữ Vật Đại.
Thế nhưng giá bán cũng tới ba mươi khối linh thạch.
Sau khi nghe Hạ Đông Thăng nói về Hồng Liên Ma Tông, Lục Diêm nhận ra mức độ nguy hiểm của tông môn này.
Ngay cả việc mang theo một chiếc Kim Ti Trữ Vật Đại phẩm cấp không thấp kia cũng có thể dẫn tới bại lộ.
Nhưng với thân phận tu sĩ, nếu lúc nào cũng giấu túi trữ vật sát người thì lại quá cố ý, ngược lại càng dễ khiến người khác nghi ngờ.
Vì vậy, hắn cắn răng bỏ ra cái giá lớn mua một chiếc túi trữ vật bình thường để làm ngụy trang, ngày thường chứa những đồ vật có thể lộ diện.
Còn những bảo vật thực sự quan trọng, hắn đều giấu trong Kim Ti Trữ Vật Đại sát bên mình.
Ngón tay lướt qua túi trữ vật, cảm nhận chỉ còn lại hơn mười khối linh thạch, Lục Diêm khẽ nhíu mày, thở dài:
“Xem ra linh thạch vẫn không đủ dùng.”
Trước đó, hắn bán đi hơn nửa số linh phù trên người đổi được chín mươi khối linh thạch.
Thế nhưng chỉ trong nửa tháng, tiền thuê động phủ, mua túi trữ vật, mua Tích Cốc Đan đã tiêu tốn gần hết. Khoản chi lớn nhất lại là cho việc tu tập pháp thuật.
Luyện tập cần thử nghiệm lặp đi lặp lại, tiêu hao pháp lực khổng lồ.
Vận công thổ nạp để khôi phục pháp lực thì tốn thời gian, mà thời gian ở phiên bản Tiên Hiệp chỉ có ba tháng, hắn không thể lãng phí.
Vì vậy, Lục Diêm chỉ còn cách dùng linh thạch để khôi phục, đốt không ít mới có thể hoàn thành việc học pháp thuật.
Sau này muốn đột phá Luyện Khí trung kỳ, lại còn phải chuẩn bị tài nguyên cho phiên bản tiếp theo, mỗi thứ đều cần một lượng lớn linh thạch.
“Phải nghĩ cách kiếm thêm linh thạch rồi.”
Nghĩ vậy, Lục Diêm đứng dậy, mở cấm chế bước ra khỏi động phủ.
Vừa ra ngoài, hắn lập tức cảm nhận được một ánh mắt dõi theo mình.
Nhìn lại, đó là một tu sĩ áo vàng đang đứng trước cửa động phủ, dường như cũng vừa mới ra ngoài. Lục Diêm không nói gì, phi thân rời khỏi khu động phủ.
Càng đi ra khu ngoại vi phường thị, hắn càng cảm nhận được nhiều ánh mắt lén lút dõi theo.
Linh hồn được Nguyệt Hoa linh khí bồi dưỡng ba tháng qua trở nên mạnh mẽ, khiến linh giác của Lục Diêm vượt xa cả tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong.
Nếu không phải chỉ sau Trúc Cơ mới có thể ngưng tụ thân hồn sinh ra thần thức, e rằng hắn đã đủ tư cách thai nghén thần thức rồi.
Trong lòng khẽ cười lạnh, Lục Diêm hiểu rõ, những ánh mắt này đều coi hắn là con mồi béo bở.
Thanh Cốc phường thị không lớn.
Một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ như hắn bán ra mấy chục tấm linh phù, lại thuê động phủ trung phẩm, chuyện này không phải bí mật.
Hành động hào phóng như thế tự nhiên sẽ khiến những kẻ sống bằng nghề cướp bóc chú ý.
Hơn trăm khối linh thạch, đủ để bọn họ liều mạng.
Trong giới tu tiên, không thiếu chuyện tu sĩ Luyện Khí cướp bóc thế gia đệ tử đi du ngoạn, nhờ tài nguyên cướp được mà một bước lên trời.
Thậm chí có kẻ liều mạng giết cả tông môn đệ tử, đoạt lấy một viên Trúc Cơ Đan rồi cao chạy xa bay.
Ngay cả Chử chưởng quỹ Luyện Khí tầng bốn, cũng từng ra tay cướp bóc đệ tử tông môn.
Chiếc túi trữ vật của Hồng Liên Ma Tông kia chính là minh chứng.
Bề ngoài vẫn bình thản, Lục Diêm lẳng lặng đi thẳng ra ngoài Thanh Cốc phường thị.
Rời khỏi phường thị, hắn lập tức thi triển phi hành pháp thuật, bay thẳng về phía Vu Sơn. Thấy vậy, đám tu sĩ ẩn núp ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ.
Cướp bóc quan trọng nhất là làm sao dụ được mục tiêu ra ngoài phường thị. Lục Diêm chủ động rời đi, chẳng khác nào tự dâng mình tới cửa.
Vu Sơn trải dài ba ngàn dặm hoang vu, không bóng người.
Giết xong cũng chẳng cần chôn, vài canh giờ sau dã thú sẽ xử lý sạch sẽ.
“Tiểu tử này thật biết chọn chỗ để chôn xác.”
“Nghe nói hắn vừa vào phường thị đã mua cả quyển Nhất Giai Pháp Thuật Đại Toàn, tám phần là tên đầu đất, chắc gặp được di trạch của tu sĩ.”
“Loại này mỗi năm đều có vài tên, gia sản dồi dào, giết xong cũng chẳng để lại hậu hoạn, đúng là dê béo trời ban.”
“Sau vụ này, chưa biết chừng ta đủ linh thạch mua Phá Giai Đan, đột phá Luyện Khí hậu kỳ.”
Một nhóm bảy tu sĩ, gồm hai kẻ Luyện Khí hậu kỳ, năm kẻ Luyện Khí trung kỳ, còn chưa ra tay đã sớm chia phần chiến lợi phẩm.
“Khoan đã, tiểu tử kia dừng lại rồi.”
Một tu sĩ trung kỳ mũi khoằm nhìn con ưng trên trời, thấp giọng nhắc.
Một tên béo mập nghi hoặc:
“Chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta?”
Tu sĩ áo trắng dáng vẻ thư sinh cười khẩy:
“Phát hiện thì sao? Một tên Luyện Khí sơ kỳ vừa mới học pháp thuật nhất giai, chẳng lẽ dám động thủ với bọn ta?”
Một tiếng quát chặn ngang:
“Bớt lời thừa. Giải quyết xong rồi đến Trúc Lâm phường thị ẩn một thời gian, chờ yên ổn hẵng quay về.”
Người lên tiếng chính là tu sĩ áo vàng Luyện Khí hậu kỳ mà Lục Diêm đã chạm mặt lúc trước.
Chẳng bao lâu, cả bọn đã thấy Lục Diêm đứng trên một ngọn núi nhỏ, như cố tình chờ sẵn.
“Có mai phục sao?”
Mấy tu sĩ đồng loạt cảnh giác.
Người điều khiển linh ưng quan sát, rồi lắc đầu, ra hiệu không có ai khác.
Một tu sĩ trung kỳ lạnh lùng cười, phi luân hiện ra trong tay, thân hình lao thẳng về phía Lục Diêm.
Trong nháy mắt, khoảng cách mấy trăm mét đã bị rút ngắn.
“Giả thần giả quỷ!”
Phi luân sáng lạnh, sắp chém thẳng xuống đầu Lục Diêm.
Nhưng ngay lúc đó, trong khu rừng quanh núi bỗng hiện ra hàng chục bóng quỷ ảnh.
“Cái gì thế này?!”
Chưa kịp phản ứng, tu sĩ phi luân đã bị vô số quỷ trảo xé nát pháp lực phòng hộ, xuyên thủng hồn phách.
Thi thể phủ đầy hàn sương rơi thẳng xuống.
“Oán hồn! Có ma đạo tu sĩ mai phục!”
Sáu kẻ còn lại kinh hoàng, không kịp nghĩ ngợi liền quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hắc vụ cuồn cuộn từ rừng cây đã tràn ra, nuốt trọn cả bọn.
“Bách Hồn Phiên! Đây là cực phẩm pháp khí Bách Hồn Phiên của ma đạo!”
“Chẳng lẽ có Trúc Cơ ma đạo đại tu ở đây?”
“Đường đường Trúc Cơ đại tu, lại dùng thủ đoạn hạ lưu thế này sao!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên trong quỷ vụ, nhưng đáp lại chỉ là từng móng vuốt lạnh lẽo.
Trước mặt hơn tám trăm oán hồn, ngay cả Trúc Cơ thi vương cũng phải tránh xa, huống chi là mấy tu sĩ Luyện Khí.
Chỉ sau ba hơi thở, hắc vụ tan đi, để lại bảy thi thể lạnh lẽo.
Hồn phách bọn họ đã bị oán hồn nuốt sạch.
Bảy chiếc túi trữ vật theo oán hồn dâng lên, Lục Diêm thu vào tay.
Hắn búng ngón, một đóa Huyền Hoàng Công Đức Hỏa bùng lên, ngọn lửa vàng lan tràn, trong nháy mắt thi thể đều hóa thành tro tàn.
Hồn phách bị oán hồn thôn phệ, thi thể bị công đức hỏa thiêu sạch, không vướng nhân quả.
Dù là Kim Đan chân nhân dùng thiên cơ thôi toán cũng không thể tìm ra tung tích.
Xong xuôi, Lục Diêm tung hứng vài chiếc túi trữ vật trong tay, khẽ cười:
“Chừng này tài nguyên, hẳn là đủ để ta đột phá Luyện Khí trung kỳ rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận