Chử chưởng quỹ theo bản năng giơ dao phẫu thuật trong tay lên chống đỡ.
Thế nhưng, lưỡi dao sắc bén vừa chạm vào nắm đấm của Lục Diêm đã gãy vụn.
Lớp kim quang mỏng manh trên người hắn cứng rắn như tinh thiết, con dao tầm thường căn bản không thể chống lại.
Mảnh kim loại văng tung tóe, cứa vào mặt Chử chưởng quỹ, để lại những vết máu loang lổ.
“Ầm!”
Lục Diêm không hề nương tay, tung một quyền thẳng vào mặt đối thủ.
Thân hình to béo của Chử chưởng quỹ nặng nề đổ sập xuống giường bệnh.
Gã bị đánh đến mắt nổ đom đóm, máu từ mũi miệng trào ra.
Với kẻ hung tàn từng giết hàng chục người, vết thương ấy không chí mạng, ngược lại còn khơi dậy hung tính trong lòng gã.
Với sự linh hoạt trái ngược vóc dáng, Chử chưởng quỹ lật người tránh cú đấm thứ hai, khuôn mặt dữ tợn, nhào tới chộp lấy cổ Lục Diêm.
“Tiểu tạp chủng, ngươi đáng chết!”
Nhưng đôi tay gã lập tức bị lớp kim quang ngăn lại.
Lúc này, gã mới nhận ra điểm khác thường.
“Đây… đây là cái gì?”
Nụ cười dữ tợn biến mất, thay vào đó là vẻ kinh hoàng tột độ.
Trước đó, khi Lục Diêm sử dụng Tiểu Kim Quang Phù, gã không phát hiện.
Dao phẫu thuật gãy, gã chỉ nghĩ là ngoài ý muốn.
Nhưng giờ đây, nhìn rõ lớp kim quang lấp lánh bao phủ toàn thân Lục Diêm, mấy chục năm kinh nghiệm sống của gã như bị đảo lộn hoàn toàn.
Điều đáp lại câu hỏi ấy, là nắm đấm của Lục Diêm.
“Rắc!”
Một quyền giáng xuống, xương bàn tay Chử chưởng quỹ vỡ vụn, thịt nát, máu tuôn xối xả.
Xương trắng lởm chởm xuyên qua da thịt, bàn tay gã chẳng khác gì vũng bùn nhão.
Cơn đau thấu xương khiến Chử chưởng quỹ gần như phát điên.
“Ai… ngươi đáng chết!!!”
Gã mất đi lý trí, há miệng định cắn cổ Lục Diêm.
Nhưng thứ đáp lại vẫn chỉ là quyền sắt.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cả hàm răng Chử chưởng quỹ vỡ nát dưới nắm đấm, hàng chục chiếc răng gãy lẫn máu tươi mắc nghẹn trong cổ họng, khiến gã không thở nổi.
Lục Diêm mặt không cảm xúc, nắm đấm tung ra liên hồi, như đang làm một công việc máy móc.
Khuôn mặt Chử chưởng quỹ chẳng mấy chốc đã biến thành một khối huyết nhục mơ hồ.
Xương mũi gãy nát, ngũ quan trào ra chất lỏng xám trắng.
Chỉ đến khi nắm đấm bị mảnh xương vỡ cứa rách, cảm giác đau nhói truyền đến, Lục Diêm mới dừng lại.
Giờ khắc này, Chử chưởng quỹ đã chết không thể chết hơn. Nửa canh giờ trước còn là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cao cao tại thượng, giờ chỉ còn lại một thi thể thê thảm.
Ngồi xuống giường bệnh, Lục Diêm thở dốc.
Tiểu Kim Quang Phù đã tan biến trong trận chiến vừa rồi, đó cũng là lý do vì sao mảnh xương gãy của Chử chưởng quỹ có thể làm hắn bị thương.
Dù là linh phù vô phẩm không cần pháp lực thúc giục, nhưng hiệu quả cũng chỉ có hạn.
Nhìn thi thể trước mắt, khóe môi Lục Diêm khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc… ta đã thắng!”
Trong kế hoạch ban đầu, cách an toàn nhất là thu dọn đồ trong tầng hầm, rời khỏi Linh Phù phường, rồi mới chờ đợi “cập nhật phiên bản”.
Như thế có thể tránh đối đầu với Chử chưởng quỹ.
Nhưng… Lục Diêm không cam lòng!
Ba tháng khổ cực làm việc trong Linh Phù phường, chịu đủ áp bức và nguy hiểm, nếu chỉ lặng lẽ bỏ đi thì sao hắn có thể yên lòng?
Hơn nữa, trong tầng hầm còn có Ma Đạo Hồn Phiên.
Đây là pháp khí ma đạo tuyệt đối lợi hại, cũng là báu vật quý giá nhất của Linh Phù phường.
Lục Diêm sẽ không đi giết người vô tội để luyện chế, nhưng việc sử dụng Hồn Phiên sắp hoàn thành thì hắn không chút áy náy.
Muốn vượt qua những lần cập nhật đầy biến động, hắn cần phải mạnh hơn.
Vấn đề ở chỗ: một khi rời khỏi Linh Phù phường, Hồn Phiên cũng sẽ biến mất theo biến động phiên bản.
Chỉ bằng cách cầm nắm nó đúng khoảnh khắc cập nhật, hắn mới có thể mang theo sang thế giới tiếp theo.
Quyết định mạo hiểm chờ đợi trong tầng hầm đồng nghĩa với nguy cơ chạm trán Chử chưởng quỹ.
Nhưng Lục Diêm đặt cược vào biến động.
Chỉ cần bước sang một phiên bản thế giới không có siêu phàm, như “phiên bản đô thị”, tu vi của gã sẽ mất hết, khi đó cơ hội chiến thắng nằm trong tay hắn.
Kết quả, hắn đã thắng cược.
Trong ba lựa chọn cập nhật, quả nhiên có phiên bản Đô thị.
Một ma tu sĩ Luyện Khí trung kỳ lập tức biến thành phàm nhân, bị hắn dễ dàng đánh chết.
Chỉ dùng đến một tấm Tiểu Kim Quang Phù, những gì Lục Diêm chuẩn bị từ trước đã đủ.
Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn thi thể, nhếch môi cười:
“Cũng phải cảm ơn linh phù của Chử chưởng quỹ.”
Những tấm vô phẩm linh phù kia vốn do chính Chử chưởng quỹ vẽ, để bán cho giới quyền quý phàm nhân. Do nhu cầu ít nên số lượng không nhiều.
Trong ba tháng làm việc, Lục Diêm đã âm thầm giấu riêng vài tấm, nhờ đó mà giữ được mạng.
Nếu không có những linh phù ấy, cho dù Chử chưởng quỹ mất hết tu vi, sự hung hãn của gã cũng vượt xa người thường, và hắn khó có thể thắng nổi.
Hít một hơi sâu, Lục Diêm bắt đầu quan sát xung quanh.
Xưởng ngầm, thi thể đông lạnh, giao dịch nội tạng…
Hắn bỗng nhớ đến những lời đồn từng nghe ở phiên bản Đô thị trước kia: trong thành phố nhỏ như Lạc Thành, người già vẫn truyền tai nhau chuyện buôn bán nội tạng.
“Không ngờ… vốn tưởng chỉ là truyền thuyết đô thị, hóa ra lại có thật. Hơn nữa, xưởng nội tạng này trong phiên bản Tiên hiệp lại vừa khớp với tầng hầm luyện Hồn Phiên của Chử chưởng quỹ.”
Điểm tương đồng ấy khiến Lục Diêm thầm ghi nhớ: giữa các phiên bản khác nhau, tuy không hoàn toàn tương ứng, nhưng vẫn có những mối liên kết.
Xác nhận xung quanh không có ai khác, Lục Diêm thả lỏng.
Vụ chém giết vừa rồi động tĩnh rất lớn, thế nhưng không có ai đến, chứng tỏ nơi này chỉ có mình Chử chưởng quỹ trấn giữ.
Đúng lúc này, hắn tranh thủ sắp xếp lại chiến lợi phẩm, và quan trọng nhất — cây Ma Đạo Hồn Phiên đã về tay.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận