Sảnh chính lâu đài Hemblinvha
Ma Kết cùng Song Ngư xuống đến nơi đã thấy Song Tử mặt mày không màng thế sự ngồi vắt vẻo trên cái ghế gần cửa vào lâu đài nhất, bên cạnh là Nhân Mã đang thong thả uống trà. Nhìn bọn họ quả thực không có chút nào giống như muốn tiếp những vị khách ngoài cửa.
Nhân Mã mắt thấy hai người Ma Kết thì ra chiều tò mò, “Thần Hội phái người đến sớm hơn chúng ta tưởng đấy. Anh định làm gì, Ma Kết?”
“Còn có thể làm gì, tự chúng dâng người đến, không tiếp không được.”
Song Tử nghe Ma Kết nói vậy thì bật dậy, tò mò xem xét biểu cảm của hắn, “Anh sẽ không để Xử Nữ ra mặt đấy chứ?”. Giọng nói vậy mà lộ ra chút lo lắng mơ hồ.
“Sẽ không.”, lần này là Song Ngư đáp lời. “Kẻ đến ngoài kia cũng đâu phải Độc Tôn của Thần Hội, việc gì anh trai em phải ra mặt chứ?”
Những ai thân quen với phía Đông đều biết, trong lâu đài Hemblinvha, người nắm thực quyền là Song Ngư. Ma Kết và Xử Nữ chỉ có nhiệm vụ làm quân sư và nắm quyền điều binh. Nhưng có một sự thật rằng, người gần với các [Đấng Tối Cao] nhất trong ba người họ là Xử Nữ. Mỗi sự vụ mà khiến anh phải ra mặt, chắc chắn phải ít nhiều liên quan mật thiết đến tầng một chữ số.
Xử Nữ được xem như mặt ngoài sáng của Hemblinvha, còn phần trong tối do Ma Kết nắm toàn bộ. Song Ngư có thể coi là ngồi một chỗ cầm quyền thế mức cao nhất trong tay. Cho nên lần này Xử Nữ không cần thiết phải ra mặt, thậm chí cũng chẳng cần đến Ma Kết, một mình Song Ngư cũng có thể xử lý chuyện này.
Nhưng ai bảo tên Hàn Huyết Vương kia mắc bệnh hay lo chứ...
Song Tử gật gật, lại nói với Ma Kết. “Thế là chỉ ngồi nói chuyện thôi sao?”
Nhân Mã khó nhịn vỗ vai Song Tử cái bộp, “Vậy anh lại muốn có chiến loạn sao?”
Ma Kết cười cười, quay người đi về phía ngai vàng đặt chính giữa đại sảnh, Song Ngư theo ngay sau hắn. Nhân Mã lôi kéo anh trai lật đật đứng dậy tiến về phía họ.
Song Ngư thả thân người xuống ngai vàng đồ sộ, cả người toát ra hơi thở chết chóc lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với một Song Ngư đang còn ngái ngủ lúc trước. Ma Kết đứng cạnh ngai vàng, vững vàng và uy nghiêm như một hộ vệ bên cạnh cô.
Nhân Mã cùng anh trai cô mỗi người chiếm dụng một cái ghế gần nhất với ngai vàng. Lúc này Song Ngư mới bật ngón tay, cánh cửa chính khổng lồ của Hemblinvha ầm ầm chuyển động.
Lâu đài Hemblinvha vốn dĩ nằm ở một ngọn núi độc lập tại tầng ba chữ số phía Đông, để lên được đây đã rất khó khăn, cho nên bên ngoài trừ bỏ đi tuyết trắng băng dày thì càng không có gì khác, thậm chí lính canh còn không có lấy một người làm lệ.
Cửa chính lâu đài luôn luôn đóng, nếu không có trường hợp nào thực sự đặc biệt thì cũng chẳng ai muốn mở. Thế cho nên mỗi lần Cự Giải đến đây đều trực tiếp đi vào từ cửa sổ, đã thành một thói quen.
Lúc cánh cửa mở hết, đám người bên ngoài cũng đã nghiêm trang dàn binh gần như là bao cả cánh cửa chính của lâu đài lại.
Song Tử bỗng chốc bật cười trước sự ấu trĩ của bọn chúng. Nhưng cũng không cười được lâu, khi thấy người đứng đầu trong đoàn binh, anh hoàn toàn bị giật mình.
Cũng chưa để ai được định thần, tiếng gầm xé rách màng nhĩ từ phía dưới mặt sàn bằng băng của sảnh chính đã vang rền khắp lâu đài. Gigrekiga lao lên đâm cả đầu và chiếc cổ dài của nó vào lớp băng dày. Một bên mắt trái bị mù của nó phát ra thứ ánh sáng lục kỳ dị. Tiếng gầm ngày càng thảm thiết và thống khổ.
Phản ứng của Gigrekiga làm cỗ tức giận trong người Song Ngư tăng lên một tầng. Cô nheo mắt nhìn lão già râu tóc màu hung đỏ đứng trước cửa lâu đài, răng nghiến vào nhau kèn kẹt.
Ma Kết lập tức gõ gót giày xuống sàn, Gigrekiga yên ắng trở lại ngay sau đó. Ánh sáng của chú độc trên vết chém dài ở mắt trái nó cũng không còn. Con rồng hoảng loạn thu mình vào đôi cánh rộng lớn của bản thân, tự gia tăng một tầng kết giới.
Phải, lão già râu tóc màu hung đỏ cầm cây đinh ba có hình dáng kỳ quái kia chính là người cuối cùng mà tất cả các sinh vật sống tại Khu Vườn Nhỏ này muốn chạm mặt.
Loughen Prahafter – chủ nhân [Đền Tận Thế], kẻ đứng thứ tư trong Thần Hội.
Và, cha của Bình Hỗn Vương Bảo Bình!
Ông ta nhìn quanh khắp đại sảnh của Hemblinvha một lượt, kể cả con rồng Gigrekiga, rồi dừng ánh mắt tại người Song Ngư đang ngồi trên ngai vàng.
“Để cả Đế Vương Phương Đông ra đón tiếp thế này, lão già ta thật cảm kích lòng hiếu khách của Hemblinvha. Cho phép ta không hành lễ được, thân ta cũng là đã quá già rồi.”
Song Ngư cười lạnh, chân mày cũng không mảy may động một cái. “Nào dám để chủ nhân của [Đền Tận Thế] phải hành lễ chứ. Những thứ đó bất quá cũng chỉ là nghi lễ lấy lệ, ngài cũng không cần ta cho phép.”
Lão già cười lớn, “Vậy ta không khách khí.”
Nói rồi nhấc chân bước qua cánh cửa băng to lớn, vào trong sảnh chính lâu đài. Ngay lập tức Song Tử đứng dậy chắn trước người Nhân Mã, đồng thời giải khai áp lực linh cách, giống như chỉ cần Loughen có một động tĩnh nào bất thường, anh sẽ lập tức lao đến lấy mạng ông ta vậy.
Loughen không màng đến hành động thù địch thấy rõ của Song Tử, tìm cho mình một cái ghế không xa cũng không gần ngai vàng ở dãy đối diện với anh em Song Tử. Ngay khi ông ta yên vị, Ma Kết cũng bí mật thu lại một bên tay đã hóa đen sau lớp áo.
Song Tử hay Ma Kết đều không phải loại có thể sợ một lão già trong Thần Hội, dù ông ta có đứng thứ tư đi chăng nữa. Nhưng bên cạnh họ lại có những người không thể không bảo vệ. Chưa nói đến Song Ngư, vì dù không có Ma Kết cô cũng chưa bao giờ ngán bọn người trong Thần Hội, chỉ là Ma Kết vốn hay đề phòng, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được. Thế nhưng Nhân Mã lại thực sự bị đe dọa. Vì cô là Ma Vương từng được Chuyển đổi hệ huyết. Ngày đó các nhóm Thần Phương Tây đã giáng [Lưu Đày] lên cô một lần. Tuy nhiên vì có tương trợ của Xử Nữ và Nhân Mã đã vượt qua thử thách ở [Đền Tận Thế], cho nên thoát được bị lưu vong vĩnh viễn.
Dù vậy, dấu ấn của Thánh lệnh [Lưu Đày] chưa biến mất, giống như là một cái xích, hòng để chắc chắn rằng Ma Vương mạnh nhất tầng bốn chữ số Phương Tây này không làm loạn và đe dọa đến các nhóm Thần nơi đó. Dấu ấn sẽ mất sau ba nghìn năm kể từ khi giáng xuống. Song Tử không thể chắc chắn rằng Loughen có bất ngờ giở trò gì hay không, nên không thể lơi là cảnh giác. Dù sao đi nữa, cứ cho là ông ta không có sức mạnh như bọn họ, nhưng nếu ông ta thực sự muốn sử dụng ấn ký của Thánh lệnh [Lưu Đày] để chèn ép Nhân Mã, thì vẫn phải phòng trước. Song Tử chính là không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn*.
Kể cả sau đó Nhân Mã có cố kéo thế nào, Song Tử cũng nhất quyết đứng trước mặt cô, áp lực linh cách cũng càng ngày càng tăng.
Song Ngư liếc khuôn mặt căng thẳng của Song Tử, lại quay qua Loughen, “Thu lại áp chế của ông. Tốt nhất đừng cố ra chiều thị uy ở đây.”
Loughen cười đến là hiền hậu, như có như không thở ra một hơi thu liễm lại áp chế.
Lúc này Song Ngư mới bằng lòng nói chuyện trọng điểm với ông ta.
“Thần Hội phái một người đứng trong Ngũ Đại Thánh của tầng ba chữ số đến tận đây, hẳn tôi cũng không phải vòng vèo che giấu nữa.”. Giọng Song Ngư không cao không thấp truyền đến, bên trong còn chứa một chút đe dọa, “Tôi sẽ không mất thời gian. Phương Đông nhất quyết không giao người.”
“Đông Đế Vương, đừng tưởng rằng cô nói không thì thực sự chúng tôi phải nghe theo.”
Loughen cũng không nhăn mày lấy một cái trước câu nói của Song Ngư, “Huống hồ, chúng tôi luôn có cách để bắt các người phải giao ra con gái của Argo Navis.”, mắt ông ta không nhanh không chậm nhìn đến vị trí của Nhân Mã đang ở phía sau Song Tử.
Song Ngư nhíu mày, lão già này, vậy mà có dũng khí chọc vào chỗ không nên chọc. Cứ cho người đứng sau ông ta là Sansadra – Kẻ mạnh nhất Thần Hội đi chăng nữa, lại cũng chưa nói đến ông ta có năng lực thật sự hay không, cũng không thể động vào cái vảy ngược duy nhất trên người Song Tử chứ? Nhưng chính là ngay cả Song Ngư nghĩ cũng chưa nghĩ xong, thì từ chỗ Song Tử đã có động tĩnh lớn.
‘Rầm’
Loughen vừa dứt lời, chỉ thấy cổ họng thít chặt lại, giây sau cả người đã bị hất tung ra khỏi ghế, đập mạnh vào cây cột chống đằng sau.
Loughen không mất bình tĩnh, chỉ là phong ấn linh cách đã bất tri bất giác được mở ra nhằm chống lại sát khí kinh hoàng ở trước mặt mình.
Nhân Mã đứng hẳn dậy khỏi ghế, một bên mắt biến chuyển đen đặc. Cô bước qua Song Tử, người hiện tại vẫn đang chưa hết kinh ngạc nhìn mình. Đến Song Ngư đang trấn tĩnh cũng phải đứng bật dậy, toan ngăn Nhân Mã lại. Nhưng chưa kịp manh động thì tay đã bị nắm lấy, kéo cả người cô trở về ngai vàng. Ma Kết lạnh mặt nhìn tình cảnh trước mắt, lắc đầu với cô. Song Ngư cũng hiểu ý im lặng, hoàn toàn phó thác toàn cục cho Nhân Mã.
Ngoài cửa lâu đài, đoàn quân mà Thần Hội cử tới đều đã bị linh cách của Nhân Mã khiến cho kinh hồn bạt vía. Hít thở mạnh còn không dám chứ nói gì đến việc chạy vào tiếp ứng chủ nhân. Một đám cứ đứng đực ra, không kẻ nào có dũng cảm bước lên.
Nhân Mã cười với Loughen đến là vô hại, nhưng sát khí thì càng lúc càng cao.
“Ông vậy mà lại có lá gan này. Lấy ta để đe dọa Song Ngư? Tuổi cao rồi nên hão sao, L-Ã-O G-I-À?”
Mắt thấy cánh tay phải của Nhân Mã đã đang chuyển sang Hắc Thuật, Loughen cuối cùng phải gằn giọng hòa giải.
“Lão...không dám.”
Đường đường là kẻ đứng thứ tư trong Thần Hội, lại còn là lão thành lớn tuổi nhất, Loughen vốn chưa bao giờ phải hạ mình đến mức này. Nhưng Nhân Mã trước mặt này, lão lại càng không thể động. Đơn giản vì có là Thần Hội đi nữa, cũng không gánh nổi cơn thịnh nộ của Ma Vương mang trong mình cả năm dòng máu của [Năm loài mạnh nhất] này.
Sai lầm của lão chính là không nghĩ đến trong một buổi nói chuyện công khai thế này, được giám hộ bởi hệ thống phân tầng của Khu Vườn Nhỏ mà Nhân Mã lại cư nhiên tấn công ông ta không hề nể mặt.
Nhân Mã đã thực sự tức giận, cô lại không vì một câu này của Loughen mà thu lại linh cách.
“Ấn chú của [Lưu Đày] vẫn còn trên người ta, cho nên ông đang tự đắc rằng có thể nắm gọn Nhân Mã ta trong tay sao?”
“Lão không phải...”. Vẫn là giọng điệu xuống nước đầy hèn mọn.
“Hay là Sansadra bà ta cho ông cái quyền này? Vậy thì về nói với bà ta, Nhân Mã gửi lời khai chiến nhé.”
Tay trái giơ cao, áp lực bị phong bế cả mấy trăm năm gần đây được giải khai đến mức tối đa. Loughen biết bây giờ chỉ có đánh trả, may ra mới có cơ hội thoát thân, dù chắc chắn sẽ chẳng còn lành lặn mà ra khỏi đây. Nhìn mấy người Song Ngư, ắt hẳn bọn họ sẵn sàng mắt điếc tai ngơ để Nhân Mã làm loạn, cho nên Loughen cũng mở ra tầng linh cách cuối cùng – Chủ Nhân [Đền Tận Thế].
Nhưng đúng lúc Nhân Mã đang muốn ra tay thật sự, thì bị ngăn lại bởi sự xuất hiện của một vị khách không mời khác.
“Đủ rồi.”
Tông giọng trầm của hắn ta vang lên giữa không gian căng thẳng của sảnh chính lâu đài Hemblinvha. Tà áo xanh ngọc lay động theo từng nhịp chân hắn. Theo đó là một tầng áp chế khác đẩy lùi cả Nhân Mã và Loughen.
Bảo Bình bước đến chắn trước người cha mình, đồng thời đưa một tay ra giữa không trung, hàm ý xin dừng tay.
Sự xuất hiện của Bình Hỗn Vương Phương Nam đã khuấy động sự thù địch vốn đã không thể kìm hãm trong lâu đài Hemblinvha.
Ma Kết nhíu mày, Song Tử cười lạnh.
Nhân Mã cũng không bị Bảo Bình làm cho kinh sợ. Cô chỉ đơn giản nheo mắt, nhìn Bảo Bình như con mồi. Quả không hổ danh là Bình Hỗn Thánh Vương, có thể hóa giải một nửa linh cách thù địch của cô nhanh như vậy. Nhưng Nhân Mã chính là cảm thấy bị kích thích nhiều hơn, cười trào phúng.
“Ha, một nhân vật như anh mà lại xuất hiện ở đây. Tôi có thể hỏi Thần Hội đã thối nát đến mức nào rồi không?”
“Tôi không có ý muốn gây chiến. Tôi chỉ đến đưa ông ấy về. Hôm nay là sơ suất của tôi, vì đã để Sansadra điều người mà không kiểm tra.”
Giọng lại hạ xuống một tông nữa, “Mong các vị thứ lỗi, và cũng mong các vị có thể để tôi đưa người đi.”
Lần này không ai muốn lên tiếng. Im lặng một lúc lâu, đến khi Bảo Bình nghĩ mình sẽ thật sự phải dùng vũ lực thì từ trên ngai vàng, bất ngờ Song Ngư lại bật cười. Cô cười đến là vui vẻ, thậm chí trong một khắc, tất cả mọi người trong sảnh chính đều ngỡ rằng cô vừa xem xong một màn hài kịch chứ không phải là khung cảnh đối chọi gay gắt như trước mặt.
“Bảo Bình, anh, anh đó. Haha, vậy mà lại thực sự không cần mặt mũi, đến đây xin cho lão già này. Có phải phương Nam hết chuyện làm rồi nên khiến anh chán quá hóa điên không?”
Bảo Bình trái lại bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của cô. “Nữ Vương Song Ngư, mặt mũi của tôi thì tôi tự biết dùng vào đâu, lời này của cô e là hơi không thỏa đáng.”
“Phải, phải, rất phải. Kẻ như anh, vốn đến lòng tự trọng còn chẳng thèm, huống chi là chút mặt mũi này.”. Nói rồi, trước sự bất ngờ của tất cả mọi người, phất tay, “Cút đi!”
Bảo Bình như nhận được lệnh đặc xá, không hai lời, cũng không tốn thời gian, lập tức đưa tay đỡ lấy Loughen, quay người rời khỏi phạm vi lâu đài Hemblinvha.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận