Mọi chuyện qua đi trong chớp mắt, ngược lại không khiến Ma Kết bất ngờ. Hắn chỉ đến cạnh Song Ngư, ngồi xuống cùng cô trên ngai vàng.
Tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cô, nói. “Làm tốt lắm. Cuối cùng thì em cũng đã kiềm được ý muốn xông vào bẻ cổ đám người kia.”
Song Ngư chán nản nhìn ra ngoài lâu đài qua cánh cửa vẫn đang rộng mở. “Em đã nghĩ mình sẽ mất bình tĩnh, nhưng hoàn cảnh lại chứng minh, hóa ra sự thù địch của em với bọn họ cũng đang dần hóa thành cay nghiệt đến mức giết cũng khiến em cảm thấy mất công.”
“Cậu không phải người duy nhất đâu. Thực ra tớ cũng không thực sự muốn hạ sát lão già kia. Chỉ muốn thị uy một chút.”
Song Tử nghe Nhân Mã nói xong, lại làm mặt như vừa nghe được chuyện gì đó vô lý nhất trên đời. “Em có sao? Lúc nãy em như vậy, anh còn nghĩ hay là phải tìm chỗ núp trước khi em tàn phá cả cái chỗ này ấy.”
Thấy hai anh em Song Tử ồn ào náo nhiệt khiến Song Ngư thả lỏng cơ mặt, cũng chêm xen vài câu. Không khí căng thẳng cứ vậy mà giảm dần.
Và cánh cửa khổng lồ bằng băng của lâu đài Hemblinvha lại lần nữa đóng chặt.
---
“Bà chắc chắn là giận quá hóa rồ rồi, Sansadra!!!”
Sư Tử tức đến nỗi mặt mũi đỏ gay, chưa bao giờ anh mất bình tĩnh đến như vậy. Khiến Thiên Bình nhịn không nổi mà phải nổi một trận ớn lạnh.
Sansadra ngồi tại trường kỷ của mình, khuôn mặt trẻ con nhưng lại mang nặng sát khí và tâm cơ khó đoán. Bà đã sống rất nhiều cái nghìn năm rồi, quả thật việc được chiêm ngưỡng trưởng tôn của Loài mạnh nhất [Vua Tái Tạo] tức giận là một loại vinh hạnh.
Tuy nhiên Sansadra cũng không đùa vui, lần này bà đưa Loughen ra mặt đại diện Thần Hội là có lý do.
Đầu tiên là để bọn người Phương Đông biết bà sẽ không ngừng gửi người đến chỗ chúng. Đồng thời cũng muốn kiểm tra thái độ của các bên liên quan, chẳng hạn như Song Tử của phương Tây hay Thiên Yết của phương Bắc.
Còn mục đích thứ hai, là đánh động chính Bảo Bình. Không phải Sansadra không tin tưởng anh, mà là vì bà muốn chắc chắn đường lui sau này cho Sư Tử. Dù sao...người ngoài vẫn là người ngoài. Lại nói, xét theo quan hệ khó hiểu của Bảo Bình với bọn Song Tử Song Ngư, không ai chắc chắn được thời gian sau này, Bảo Bình không làm ra chuyện gì liên lụy Sư Tử.
Sư Tử sao lại không hiểu phần tâm tư này của bà, thế nhưng anh coi Bảo Bình như anh em ruột thịt, gia đình của cậu ấy cũng như gia đình anh. Dù xảy ra chuyện gì, Sư Tử cũng đã đảm bảo không kéo thân quyến của Bảo Bình vào. Mà hôm nay Sansadra làm vậy, cứ coi như mục đích chính là cảnh cáo bọn phương Đông đi, nhưng khiến Bảo Bình phải ra mặt tại Cực Đông chính là điều Sư Tử không thể bỏ qua.
“Trả lời con, Sansadra!”
“Ta không có gì để nói.”
“Con chỉ cần bà cam đoan sẽ không lôi cha Bảo Bình vào những chuyện như này lần nữa. Bà làm cậu ấy khó xử.”
“Ta, không có gì để nói.”, Sansadra vẫn giữ thái độ như cũ, thực sự một chút mảy may động lòng cũng không có.
Sư Tử quẫn bách. Thiên Bình tiến lên chạm tay vào bàn tay đang nắm chặt của Sư Tử. Thiên Bình hiểu sự tức giận của anh trai, nhưng cô vốn không có quyền tham gia vào những việc này, điều duy nhất có thể làm là giúp Sư Tử bình ổn lại.
Sansadra nhìn hai anh em họ từ trường kỷ, cuối cùng là thở dài. Đưa mắt nhìn ra góc tối trong phòng, cậu trai tóc đen vẫn đứng đó, như có như không mỉm cười.
---
Bạch Dương đã từng nghĩ số mình đã đủ đen đủi rồi, ai ngờ tên Sư Tử kia nhìn vậy còn bị Sansadra làm cho quay cũng quay không được nữa.
Bước thong thả trên hành lang sáng chói khảm ngọc, cậu suy nghĩ về việc làm sao có thể gặp được Kim Ngưu nhanh nhất. Sansadra đã cho Bạch Dương biết vị trí của Kim Ngưu, bà ta cũng đã cho cậu biết về sự đối chọi ngàn đời nay của hai Cực Đông – Nam.
Kỳ thực là Bạch Dương không quan tâm mấy người ở thế giới này thù địch nhau thế nào, việc cậu muốn làm bây giờ chính là gặp chị gái, không hơn. Bốn ngày nghỉ ngơi đã giúp Bạch Dương hoàn toàn hồi phục sức mạnh, thoát khỏi chỗ này cũng không làm khó cậu chút nào.
Nhưng việc vẫn giữ chân cậu ở lại chính là Thiên Bình. Nói đúng hơn là năng lực điều khiển không gian của Thiên Bình.
Năng lực của Thiên Bình từng xuất hiện trong nghiên cứu của của cha cậu. Ông đã từng có cả một công trình thí nghiệm liên quan đến năng lực này, nhưng trước khi có được kết quả, ông lại bỏ mạng đầy oan ức.
Không hiểu sao nhưng Bạch Dương thật sự lấn cấn với năng lực của Thiên Bình. Trong phòng nghiên cứu của cha cậu ngày trước đã từng ghi chép về một số cấm thuật, mà điều khiển Thời Gian và Không Gian là hai trong số những cấm thuật nguy hiểm nhất, bên cạnh thuật Hồi sinh thì hai cấm thuật này chính là hiểm họa được liệt vào danh sách cần phải tiêu diệt.
Vậy mà Thiên Bình – người sở hữu một trong ba năng lực cấm nguy hiểm nhất lại có thể không bị kiểm soát bởi các [Đấng Tối Cao]. Thiên Bình, hay Libra trong văn hóa của Trái đất, là chòm sao của sắc đẹp và công bằng. Hộ mệnh của Thiên Bình ở Khu Vườn Nhỏ là Nữ Thần Aphrodite trong Thần thoại Hy Lạp. Hay có thể nói một cách khác, Thiên Bình của Khu Vườn Nhỏ được bảo hộ và ban phước bởi Aphrodite. Tức là sức mạnh của cô ắt hẳn một phần lớn đến từ Aphrodite.
Bạch Dương căn cứ vào hiểu biết của mình vào vị Nữ Thần Sắc Đẹp kia để cố gắng đào ra manh mối. Thần thoại Hy Lạp đề cập đến Aphrodite là nữ thần tình yêu, sắc đẹp, niềm vui và sinh nở. Một Nữ thần đại diện cho tất cả những gì đẹp nhất của loài người. Thế nhưng, người được thừa hưởng trực tiếp sự bảo hộ của Nữ thần này – Thiên Bình, lại mang năng lực có khả năng hủy diệt một nền văn minh.
Bạch Dương không thể chắc chắn được trong Khu Vườn Nhỏ này, Nữ Thần Aphrodite có tồn tại như một thực thể hay không. Nhưng nếu vị thần này thực sự có tồn tại, thì các học thuyết từ trước đến nay tại Trái đất chắc hẳn đã có một lỗ hổng lớn.
Các thực thể và [Đấng Tối Cao] tại Khu Vườn Nhỏ này – theo nghiên cứu của cha cậu – chính là những lý thuyết và thần thoại tại Trái Đất, vì vậy tất cả các hiện tượng kỳ quái tại Trái Đất có thể lý giải được ở đây.
Nhưng mà Bạch Dương lại đang lâm vào ngõ cụt khi cố ý muốn tìm hiểu về năng lực của Thiên Bình. Điểm kỳ dị ở đây là, nữ thần bảo hộ Thiên Bình tại thế giới này, cũng lại là người bảo hộ cho Sao Kim trong các ghi chép về thiên văn.
!!!
Khoan đã! Sao Kim, Thần Vệ Nữ - Venus.
Tại sao cậu không nghĩ ra sớm hơn chứ. Phải rồi, nếu là Venus, người tương đương với vị trí của Aphrodite thì sẽ dễ giải thích hơn rồi.
Venus trong Thần thoại La Mã chính là nữ thần sắc đẹp và tình yêu đôi lứa. Nhưng Venus còn được biết đến là Thần chiến tranh và là người trông coi sinh tử. Vậy thực sự thì Thiên Bình nhận được bảo hộ của không chỉ một, mà là đến hai nữ thần. Điều này lý giải được tại sao Thiên Bình dù nắm giữ năng lực gần như mạnh nhất, nhưng bản thể lại yếu hơn nhiều so với sức mạnh thật sự của nó.
Bởi vì một bên được Aphrodite kiềm giữ, nên năng lực này mới không bộc lộ ra sự nguy hiểm của nó.
Bạch Dương đứng như trời trồng giữa hành lang, phát hiện ra sự thật này khiến cậu thật sự bị dọa sợ. Một người, ấy vậy mà được bảo hộ bởi hai vị thần. Có thể đây là lý do Thiên Bình được gọi là bán thần. Sư Tử hay Bảo Bình dù có mạnh đến cỡ nào, cũng không ai trong số họ là thần thực sự. Nhưng Thiên Bình lại có thân thế gần với thần nhất.
Tuy nhiên...
Bạch Dương xâu chuỗi vấn đề một chút. Venus – đại diện của sao Kim, trong văn hóa Trái Đất được coi là ngôi sao bảo hộ cho cung Xử Nữ. Bạch Dương thật sự không mong trong thế giới của Khu Vườn Nhỏ này tồn tại một Xử Nữ. Bởi nếu thế, hắn quả thực chính là [Đấng Tối Cao] đáng sợ nhất.
Kẻ có thể điều khiển được Kim Tinh – vốn là ngôi sao bảo hộ của mình, điều khiển ngược lại Thần Venus để ‘ban phước’ cho Thiên Bình cái năng lực không biết khi nào thì sẽ giết luôn cô ấy như vậy, hắn chắc chắn chính là thực thể không ai dám động vào.
Lần đầu tiên trong đời, Bạch Dương thực sự mong muốn một người không tồn tại mãnh liệt đến vậy.
Tặc lưỡi, cậu nhẹ nhàng nhấc chân di chuyển tiếp. Nghĩ thì cũng nghĩ rồi, tuy cảm thấy cần phải giúp Thiên Bình biết được sự thật về bản thân cô ấy một chút, nhưng Bạch Dương lại càng không phải kẻ bao đồng. Sansadra chắc chắn cũng biết chuyện này rồi, nếu bà ta không hé miệng, cậu tuyệt nhiên sẽ không tiết lộ nửa chữ.
Việc quan trọng hơn sau khi tìm được bí mật về năng lực của Thiên Bình, chính là tìm cách gặp chị gái cậu. Vừa suy tính, Bạch Dương vừa bước nhanh hơn về phòng mình.
Trước khi rời khỏi đây, Bạch Dương muốn làm một số thứ đã.
---
Thiên Yết nhẹ nhàng mở cửa phòng Kim Ngưu, cố gắng không đánh động đến người vì dùng quá nhiều pháp thuật mà đã ngủ gục từ lúc nào ở trên ghế. Mọi ồn ào vì sự xuất hiện của Thần Hội đã qua rồi, Thiên Yết cảm thấy may mắn vì kết giới không bị Kim Ngưu phát hiện ra.
Kim Ngưu quả thật đã cực kỳ mệt mỏi, lượng thông tin cô cố dung nạp vào đầu mình dường như đang quá tải. Kim Ngưu cứ thế gục xuống sô pha mà ngủ.
Thiên Yết lặng lẽ đứng nhìn cô một chút. Rồi không nhanh không chậm đến gần, đỡ Kim Ngưu ngả người xuống ghế sô pha. Nhìn người đang say ngủ, Thiên Yết nhịn không được đưa tay lên vuốt đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Kim Ngưu.
“Navis, có còn hận ta không? Nhìn cô bé như vậy, đến ta còn tự hận mình nữa là.”
Giọng Thiên Yết hiếm khi dịu dàng như vậy. Ánh mắt thật sự có thể hóa thành nước.
“Ta đã từng nghĩ nếu ngày ấy có thể thay con gánh vác [Lưu Đày] thì quá tốt. Bảy nghìn năm qua, chưa bao giờ ta ngừng trách bản thân mình. Henry đã rất lâu rồi không tha thứ cho chúng ta. Ta thậm chí còn không còn dũng cảm ở bên cạnh Xử Nữ nữa. Navis, nếu con ở đây, con sẽ làm gì?”
Thiên Yết nhìn mái tóc vàng của Kim Ngưu, khẽ cười. Cô thì thầm với không gian.
“Navis, ta đã tự thề, nhất định sẽ dùng tất cả mọi thứ của ta để bảo vệ cho Kim Ngưu và Bạch Dương. Dù cách làm sắp tới của ta có cực đoan đến thế nào, xin con cũng sẽ ủng hộ. Ta làm mọi việc đến mức này cũng là để đảm bảo [Đấng Tối Cao] của vùng đất chết sẽ không có cơ hội làm hại hai đứa bé, nếu con ở đây, ta nghĩ con cũng sẽ chấp nhận.”
Thiến Yết bình ổn lại tâm trạng nói ra những câu cuối cùng, sau đó đắp gọn chăn cho Kim Ngưu rồi mới rời khỏi phòng cô.
Lúc đi ra, không ngờ đến Xử Nữ đã ở ngoài từ trước. Hắn dựa người vào một bên cánh cửa, thấy Thiên Yết thì chầm chậm đứng thẳng dậy.
Không ai nói câu gì, Thiên Yết nhìn hắn, ánh mắt không rõ là đang nghĩ gì. Đang lúc định quay người đi, lại nghe người kia nói một câu.
“Em thừa biết rằng anh không trách em, vĩnh viễn cũng không.”
“Xử Nữ, anh không trách em không có nghĩa rằng không ai trách em.”
“Hà cớ gì phải đi đến nước này? Điều Navis muốn cũng không phải là sự dằn vặt của em.”
Thiên Yết lắc đầu, bóng lưng của cô thê lương và cô độc đến đáng sợ. Xử Nữ vươn tay, lại bị một câu của cô đánh gãy.
“Đừng, Xử Nữ, xin anh đừng. Đừng để em có cơ hội yếu đuối. Đây là tự tôn cuối cùng của em, xin anh.”
Hắn từ từ bỏ tay xuống, nhìn người phụ nữ mình yêu thương kiên cường mà cô độc bước đi, thật sự có ý nghĩ muốn phá hủy mọi thứ.
Xử Nữ rũ mắt, cuối cùng sau khi Thiên Yết đã khuất bóng, mới nhấc chân đi về phía ngược lại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận