[Cổng ngoài số 7479221] Tận Cùng Thế Giới – Thác Vilarusis Phía Nam
Thiên Bình đáp xuống một mỏm đá, thở hồng hộc nhìn tà áo đen tung bay trước mặt, không tự chủ được mà nhăn mày.
“Anh có thực sự là con người không vậy?”
Người kia cười thật vui vẻ, “Không phải. Tôi là Thần.”
Thiên Bình bĩu môi, “Cứ cho là anh mạnh đi, cùng lắm chỉ bằng tám phần của anh trai tôi. Thần cái gì chứ.”
Bạch Dương nghe xong, không trả lời, nụ cười chỉ càng sâu thêm.
Thiên Bình nhìn quanh, đã lâu rồi không đặt chân đến đây. Nếu không phải hôm nay Bạch Dương bảo muốn đi thăm thú thế giới này, Thiên Bình cũng không nghĩ mình sẽ tới đây lần nữa.
Đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy bên tai có hơi thở nhẹ. Tỉnh khỏi dòng trầm tư, Thiên Bình giật mình định tránh khỏi sự áp sát của đối phương. Nhưng không kịp nữa, một cánh tay cô bị nắm chặt, eo bị ôm lấy. Bạch Dương dùng sức xoay cả người Thiên Bình lại đối mặt với mình.
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt hoang mang của Thiên Bình, mong muốn tìm được gì đó có ích. Tuy nhiên trước khi tìm được điều gì, đã bật cười dời sự chú ý đến khuôn mặt đang có xu hướng đỏ lên của Thiên Bình.
“Cô làm sao vậy? Sao mặt đỏ thế?”
Thiên Bình quẫn bách thực sự, không biết phải trả lời thế nào. Hơi thở của Bạch Dương kề cận, báo hại da mặt cô càng đỏ dữ tợn hơn. Thoát không được, chỉ có thể dùng sức hít thở, mong sao có thể bình tĩnh.
“Tôi, anh...Tôi thấy hơi nóng.”
Bạch Dương nhịn cười, giả vờ ngạc nhiên ngây ngô hỏi lại, “Nóng? Chúng ta đang ở giữa thác nước đấy. Lại nói, cô là hậu duệ của Hỏa Long Tộc mà không chịu được nóng sao?”
“Anh, tôi đang nói...anh đứng gần quá, tôi—tôi nóng...”
Mặt lại đỏ thêm một tầng.
Bạch Dương cười càng thêm vô lại, khóe môi càng ghé sát vào, thì thầm, “Cô là đang nghĩ cái gì vậy?”
Còn cố ý thổi thổi vào tai cô. Cậu nhếch mép xem xét phản ứng của Thiên Bình, trong lòng thỏa mãn đến lạ.
‘Bốp’
‘Ùm’
“Tên chết dẫm này, ngươi đang làm gì em gái ta?”
Bạch Dương bị lực đá của Sư Tử vừa đến làm cho cả người mất thăng bằng mà lao thẳng xuống nước.
Đến khi trồi lên, chỉ thấy người đứng đầu Hỏa Long Tộc mặt đằng đằng sát khí, đầu cơ hồ có xu hướng chuẩn bị bốc khói, hai tay thậm chí còn có cả lửa cháy hừng hực.
Biết mình hơi quá phận rồi, nên Bạch Dương chỉ đơn giản dùng sức nhảy lên một mỏm đá khác gần đó, ra chiều thoái lui. “Không có không có, tôi chỉ là đang muốn nói chuyện với cô ấy một chút.”
Vừa nói xong cổ áo đã bị nắm lấy, cả người Sư Tử áp sát vào chất vấn.
“Nói chuyện mà cần phải gần như thế sao?”
Bạch Dương không dám giãy ra khỏi anh ta, chỉ có thể nói, “Anh nói với tôi cũng đang đứng rất sát đấy thôi.”
Lại bị ném bay lần nữa. Nhưng Bạch Dương sau khi bị ném chỉ nhẹ nhàng xoay người đã trụ vững ở một hòn đá lớn nhô lên giữa dòng thác.
“Anh, thôi đi. Anh ấy không có ác ý.”
“Làm sao em biết cậu ta không có ác ý?”
Thiên Bình:...
“Được rồi được rồi, coi như lần này là do tôi không đúng, động chạm em gái anh. Đừng tức giận nữa.”
“Hừ”
Sư Tử chỉ liếc qua Bạch Dương một lần cuối, sau đó lôi kéo Thiên Bình vẫn chưa có ý định về đi theo mình. “Mau về thôi, em đi xa quá cùng tên này anh không yên tâm.”
“Nhưng em...”
“Đi về!”
Thiên Bình nhìn Bạch Dương tỏ vẻ khó xử. Nhưng cậu cũng chỉ cười cười vẫy tay với cô. Sau đó Thiên Bình bị Sư Tử kéo về.
Bạch Dương bị bỏ lại cũng không lấy làm tức giận. Cậu ngồi xếp bằng tại mỏm đá lớn, bật ngón tay, quần áo đầu tóc đang ướt trở lại khô ráo như ban đầu.
Bạch Dương nhìn quanh nơi mà mình rơi xuống lần đầu tiên này một chút. Sau đó hơi nhắm mắt lại. Lúc mở ra, bên mắt phải đã hiện lên một vòng phép. Bạch Dương nói vào không trung.
“Triệu Hồi!”
Câu nói vừa dứt, trước mặt xuất hiện một làn khói, sau đó một cậu bé trắng trẻo nhỏ nhắn xuất hiện.
“Ariesssss, cuối cùng cậu cũng gọi tôi.”
“Chào, Shiro.”
Shiro dùng đôi cánh lượn một vòng quay Bạch Dương, sau đó chui vào lòng cậu, níu lấy tấm áo đen rồi ngẩng mặt hỏi. “Cậu định bao giờ rời khỏi đây, Ari?”
Bạch Dương vuốt vuốt mái đầu nhỏ chỉ bằng một lòng bàn tay của mình, khẽ nói, “Có lẽ tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
“Không tạm biệt mấy người kia sao?”
Bạch Dương lắc đầu. “Tôi không có thời gian. Tuy nhiên tôi đã để lại lời nhắn rồi. Sau khi biết tôi không trở về, họ chắc chắn sẽ thấy mảnh giấy trong phòng ngủ.”
“Tại sao Sansadra là người của Thần Hội mà lại không bắt cậu lại. Chắc là bà ta cũng biết thân phận của cậu rồi chứ?”
Bạch Dương cười, “Bà ta không thể. Nếu bà ta thực sự động vào tôi thì lúc ấy hẳn bà ta cũng không cần mảnh đất Phương Nam này nữa rồi.”
Shiro nghiêng cái đầu nhỏ, dụi vào bàn tay ấm áp của Bạch Dương, thở ra hơi dài mãn nguyện.
“Đúng vậy, Ari sẽ hủy diệt hết bọn họ cho xem.”
Shiro thích chí cười đùa, chợt nhớ đến một việc khác.
“Kuro bảo Cự Giải cũng sẽ nhanh chóng đưa Kim Ngưu về Phương Bắc, cậu sẽ đến Phương Bắc luôn chứ?”
“Không. Tôi muốn gặp Song Ngư trước.”
“Cậu đã từng quen cô ấy trước đây sao?”
“Không hẳn. Đã từng nhìn thấy tên cô ấy trong một tài liệu của cha tôi thôi.”
Shiro gật đầu, không hỏi nữa. Bạch Dương để cậu bé ngồi lên vai mình, sau đó hơi nhún chân rồi bật thật mạnh lên trời. Giữa không trung, Bạch Dương khẽ đọc một câu chú, cả người lập tức nhẹ bẫng. Bạch Dương nhìn về phía Đông, nhanh chóng chuyển hướng bay đến.
---
Lâu đài Hemblinvha
Kim Ngưu nhìn Song Ngư đang ngồi đối diện mình ở hàng ghế bên kia tại sảnh chính của Hemblinvha.
Từ lúc cô ấy gặp Kim Ngưu đến bây giờ phải được tầm nửa tiếng rồi, nhưng cũng chưa ai nói với ai một câu.
Cuối cùng vẫn là Kim Ngưu lên tiếng trước. “Cô có chuyện gì muốn nói sao?”
Song Ngư đang mải sắp xếp câu chữ trong đầu bị Kim Ngưu làm cho hơi giật mình. “Ừ, có.”
Kim Ngưu nhăn mày, “Vậy...”
“Tôi muốn cô theo Thiên Yết và Cự Giải về phương Bắc.”
Nhanh gọn nói vào trọng tâm, sau đó Song Ngư nhìn Kim Ngưu, chờ đợi phản ứng.
Song Ngư rất sợ cô sẽ không đồng ý, như vậy sẽ phải làm công tác tư tưởng rất lâu. Thậm chí còn có thể phải dùng đến biện pháp mạnh để đưa bằng được Kim Ngưu đi. Đến lúc ấy thì không hay ho chút nào.
Nhưng trái với dự đoán của Song Ngư, Kim Ngưu chỉ im lặng một lúc sau đó chậm rãi gật đầu.
“Được. Bao giờ thì phải đi?”
Hả? Thật hả? Chỉ đơn giản như vậy thôi?
“À, càng sớm càng tốt.”. Song Ngư thực sự bị dọa, Kim Ngưu vậy mà gật đầu đồng ý cái rụp.
“Tôi biết rồi.”
“Cô thực sự...không có vấn đề gì chứ? Ý tôi là, cô chắc chắn là đã suy nghĩ nghiêm túc rồi chứ?”
Kim Ngưu nhìn Song Ngư gần như nhảy dựng khỏi ghế khi nghe cô đồng ý, bỗng thấy hóa ra cô ấy cũng không quá lạnh lùng như trong tưởng tượng.
“Tôi đã nghĩ rồi. Tôi sẽ theo Thiên Yết và Cự Giải về Lăng Thủy. Đó cũng là điều mọi người muốn đúng không?”
Song Ngư lần này là bất ngờ thật. “Làm sao cô biết là chúng tôi muốn cô gia nhập Community Lăng Thủy?”
Hỏi xong mới thấy bản thân hơi ngốc. Kim Ngưu là Tân Thuyết Vương cơ mà, có cái gì muốn mà không biết chứ?
“Tôi biết mọi người muốn tôi và Bạch Dương được an toàn. Thú thật ngày hôm qua tôi đã dành ra một khoảng thời gian rất lâu để tìm hiểu và xâu chuỗi về những sự kiện xảy ra quanh chị em tôi từ trước đến nay.”
Song Ngư chăm chú nghe, mắt cũng không lay động nhìn vào Kim Ngưu đối diện, bất tri bất giác cảm thấy cuối cùng con bé đã trưởng thành rồi.
“Thần Hội dường như là thế lực đứng sau tất cả, kể cả việc cha tôi gặp được một cư dân Khu Vườn Nhỏ là mẹ tôi năm xưa, hẳn cũng là sắp xếp của bọn chúng. Cái chết của cha, mặc dù người trực tiếp lấy mạng ông ấy...không phải là Thần Hội, nhưng chính bọn họ cũng đã ép cha vào đường cùng. Một số ghi chép của cha tôi về mẹ có liên quan đến Cực Bắc, tôi nghĩ để tìm hiểu được rõ ràng, vẫn là nên đến phương Bắc.”
Nghỉ một chút, lại nói thêm, “Hơn nữa, tôi có nghe nói về sự thù địch của Phương Nam và Phương Đông, mà Thần Hội lại đứng về phía Phương Nam, bọn chúng chắc chắn đã biết về sự xuất hiện của chúng tôi, nên sẽ tìm cách bắt cho bằng được. Nhưng hên một chỗ, chính là Phương Nam đang nằm trong cùng một liên minh với Phương Bắc và Phương Tây. Theo sự bảo hộ tuyệt đối từ luật liên minh, hẳn dù có muốn, Thần Hội cũng không dựa được hơi của Phương Nam trong tình huống này.”
Kim Ngưu nói xong những suy nghĩ và thông tin mình tìm được, ngẩng lên nhìn vào mắt Song Ngư, tò mò.
“Vì sao các người phải làm đến mức này để bảo vệ chúng tôi?”
Song Ngư vẫn chỉ nhìn, không trả lời. Cô cảm thấy không sớm thì muộn, Kim Ngưu chắc chắn sẽ biết hết. Tuy nhiên, Song Ngư không phải là Thiên Yết, cô không có ý định giấu giếm thân phận của Kim Ngưu. Nếu Kim Ngưu có thật sự hỏi, cô chắc chắn sẽ nói thẳng.
Chỉ là, giờ chưa phải lúc. Chờ đến khi cô bé khai mở được linh cách thật sự của mình, tự khắc Kim Ngưu sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Kim Ngưu không nhận được câu trả lời từ Song Ngư, cũng không khó chịu.
“Song Ngư, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Song Ngư nhướng mày. Hôm nay Kim Ngưu vậy mà lại chủ động nhờ mình. Rốt cuộc cô bé bị làm sao thế? Nghĩ vậy nhưng miệng thì vẫn ứng thanh. “Nói tôi nghe xem.”
“Giúp tôi tuyên chiến với Thần Hội.”
“Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Được, tôi sẽ làm.”
Lần này là Kim Ngưu bị dọa bởi tốc độ đồng ý của Song Ngư.
“Không cần ngạc nhiên, nếu tôi không làm, cũng là anh trai tôi làm. Dù sao cũng chỉ là một lời tuyên chiến thôi mà.”
Thì bởi nó là một lời tuyên chiến nên tôi mới lo đấy!!!
“Nếu cô sợ Phương Đông bị liên lụy, hãy cứ dùng tên của tôi làm điều đó là được.”
“Cô thấy Phương Đông chúng tôi là những người sẽ bị Thần Hội bắt nạt sao?”, Song Ngư vừa hỏi vừa đứng dậy khỏi ghế. “Chuyện ấy cô không cần bận tâm đến. Việc cần làm bây giờ là chuẩn bị sang Phương Bắc.”
“Tôi hiểu. Cảm ơn cô, Nữ Vương Song Ngư.”
“Thực ra ấy, cô biết không? Tôi hơn cô, ừm, rất nhiều tuổi đấy.”
Kim Ngưu cười, “Nhưng nhìn vẻ ngoài của cô cũng chỉ tầm tuổi tôi thôi, cho nên tôi sẽ không đổi xưng hô đâu.”
Song Ngư nhìn nét mặt vui vẻ của cô, cuối cùng chút lo lắng trong lòng cũng buông xuống được. Cô cười theo, “Cũng có ai bắt cô đổi đâu.”
Lần đầu tiên sau khi đến đây, Kim Ngưu nở một nụ cười thật sự.
Xử Nữ cùng Ma Kết nhìn xuống hai người phía đại sảnh, cũng dần an tâm.
“Em thật sự mong con bé sẽ cười mãi như vậy.”
Ma Kết không trả lời, chỉ vỗ vai Xử Nữ rồi quay người đi.
Có lẽ Phương Đông thực sự đang trở lại rồi.
---
Ngày hôm sau, khi Sansadra đang thong thả dạo bước trong hoa viên của Hỏa Long Cung thì nhận được một bức thư. Sau khi mở, từ trong phong thư ánh sáng chói mắt tỏa ra. Một vòng phép từ đó được hình thành, cứ thế lớn dần trước mắt bà.
Vòng phép rộng lớn bao phủ cả bầu trời tầng hai chữ số Phương Nam. Chính là báo hiệu cho một lời tuyên chiến.
Bà nhìn lên ấn ký mà cả đời cũng không thể nào quên, răng nghiến vào nhau, gần như gào lên với bầu trời, "Ta sẽ tiêu diệt hết các người!!!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận