(Vì phần này là một chuỗi câu chuyện liên kết với nhau nên sẽ không chia chương. Các cảnh sẽ được ngắt bằng giải ngăn cách)
Khi Kim Ngưu trở về phòng sau cuộc nói chuyện với Song Ngư, đã thấy Cự Giải đứng trước cửa.
Cự Giải vừa thấy người cần tìm, liền không vòng vèo, nói vào vấn đề chính, “Kim Ngưu, cô sẽ về phương Bắc cùng chúng tôi chứ?”
Kim Ngưu thấy cô ấy vội vàng như thế, không đành lòng làm mặt lạnh, hơi chớp mắt mỉm cười nhẹ nhàng, “Tôi sẽ đi.”
Cự Giải vậy mà quên mất phải vui mừng vì câu trả lời của Km Ngưu, về cơ bản thì đã ngơ ngẩn nhìn nụ cười của cô đến thất thần, cảm thấy hôm nay Kim Ngưu thật sự rất khác. Nhưng khác ở chỗ nào thì cô không nói rõ được.
Không thấy Cự Giải phản ứng gì, Kim Ngưu khó hiểu nhíu mày, đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mặt cô. Thiên Yết vừa đến chính là thấy cảnh tượng có chút khác thường này, nhịn không được hỏi.
“Hai người...rốt cuộc đang làm gì vậy?”
Kim Ngưu giật mình xấu hổ bỏ tay xuống, liếc đến khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Thiên Yết cũng chỉ nuốt khan nước bọt, không nói gì. Cự Giải cuối cùng cũng gọi được hồn về sau khi chứng kiến một loạt các hiện tượng lạ của Kim Ngưu, hắng giọng một chút trả lời chị gái mình.
“Khụ, không có gì. Em chỉ muốn hỏi xem cô b-, Kim Ngưu có đồng ý đi cùng chúng ta không thôi.”
Thiên Yết bỏ qua nghi vấn về hành động lúc nãy của hai người họ, căng thẳng quay sang Kim Ngưu, “Thế...cô sẽ đi cùng chúng tôi chứ?”
“Sẽ.”, Kim Ngưu gật gật đầu. “Tôi đã nói chuyện với Song Ngư rồi.”
Mắt Thiên Yết lúc nghe Kim Ngưu nói câu đồng ý có thể miêu tả được bằng một câu: sáng-hơn-sao-trên-trời.
“Vậy chúng ta sẽ xuất phát khi nào?”
Lần này là Cự Giải trả lời cô, “Sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát. Vì cô không thể bay được như chúng tôi, cho nên Song Ngư đã chuẩn bị xem cho chúng ta rồi. Tối nay cô tranh thủ chuẩn bị những thứ cần thiết đi. Sáng mai đến giờ tôi sẽ đích thân đến gọi cô.”
Kim Ngưu gật đầu đáp ứng. Trước khi vào phòng còn cố ý cúi chào hai người Thiên Yết và Cự Giải, báo hại mắt của hai chị em suýt chút nữa rơi khỏi tròng lăn lông lốc dưới đất.
Sau khi cửa phòng Kim Ngưu đóng, Cự Giải mới hỏi Thiên Yết.
“Chị, thực sự là con bé không bị làm sao chứ? Có phải bị trúng một dạng bùa chú gì không?”
“Chị...cũng chịu...”
---
“Ari, nếu cứ đứng như thế mãi chúng ta nhất định sẽ chết cóng trước khi gặp được người cần gặp đấy.”
Shiro nấp trong áo khoác của Bạch Dương lầm rầm lên tiếng. Cậu ấy đã đi qua đi lại trước cửa lâu đài Hemblinvha được hai tiếng đồng hồ rồi, lâu đến nỗi Shiro cảm tưởng mình sắp đông thành một cục đá màu trắng rồi.
Lúc này Bạch Dương mới nguyện ý dừng lại không di chuyển nữa, mắt ngước lên đối diện với tòa lâu đài uy nghiêm trước mặt. Trong lòng Bạch Dương đang rất bối rối, bởi vì đây có thể coi là lần gặp mặt đầu tiên của cậu với mấy người Phương Đông kể từ sau khi Bạch Dương “mất trí nhớ”.
Cậu thực sự chưa nghĩ ra phải nói cái gì với họ.
Nhưng còn chưa để Bạch Dương nghĩ xong, cửa lâu đài Hemblinvha đã ầm ầm chuyển động, sau đó trước con mắt trân trối của cậu, tà áo bông trắng đã đến gần nhanh tới mức Bạch Dương không có thời gian để phản ứng.
“Ta đã đợi con rất lâu, Bạch Dương.”
Giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp truyền đến tai Bạch Dương, thành công khiến mắt cậu dâng lên một tầng hơi nước mơ hồ.
Thật sự giọng nói này rất giống cha.
Xử Nữ mỉm cười rất nhẹ trước phản ứng bản năng của cậu, sau đó xòe một bàn tay đang chắp sau lưng ra trước mặt cậu. “Đi, để ta đưa con vào trong.”
Bạch Dương gần như là lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay trước mặt. Cậu giờ phút này bị nụ cười dịu dàng của Xử Nữ làm cho mụ mị, nói gì cũng nghe, cũng không cảm thấy người đang nắm tay mình là đàn ông thì có gì lạ.
Cảm giác như được cha dẫn đi chơi những ngày bé vậy.
Cửa lâu đài đóng lại từ rất lâu rồi nhưng Bạch Dương cứ vô thức đi theo Xử Nữ như bị thôi miên. Người thông minh lý trí như cậu, không ngờ lại có thể tin tưởng vào một người lần đầu gặp mặt.
Dẫn được Bạch Dương vào đến đại sảnh, Xử Nữ lúc này mới bỏ tay cậu ra. “Con đến đây là muốn gặp ai?”
Bạch Dương bừng tỉnh từ cơn mộng, mắt rất nhanh khôi phục sự lạnh nhạt xa cách, giống như người vừa bị làm cho cảm động khi nãy không phải mình vậy. Cậu ho một tiếng, đưa tầm mắt phóng ra xa, tránh không nhìn vào người trước mặt. “Tôi muốn gặp Song Ngư. Cô ấy là chủ nhân của lâu đài này.”
“Đương nhiên ta biết Song Ngư là ai.”
Lại cười nhẹ. Bạch Dương thiếu chút nữa lại đắm chìm, nhưng Shiro lại từ trong lớp áo khoác của cậu lao nhanh ra ngoài.
“Virgooooooooooo”
!!!
Virgo? Xử Nữ?
Cái heo gì đang xảy ra thế?? Rốt cuộc cậu đã gặp được ai rồi?
Bạch Dương trợn mắt nhìn Xử Nữ bắt được cái đầu nhỏ của Shiro đang lao đến, khẽ vuốt tóc cậu bé.
“Chào, Shiro.”
“Chào, Ari.”
Một đoạn ký ức nào đó bỗng vụt qua trí não Bạch Dương, lần này cậu thực sự bị dọa. Lảo đảo lùi ra sau mấy bước, mắt nhìn người đàn ông với tấm áo choàng trắng vẫn đang nói chuyện với Shiro mà hoảng loạn.
“Con khỏe không, Shiro?”
“Con khỏe không, Ari?”
Bạch Dương đã từng ngỡ, cậu chưa từng quên đi bất cứ thứ gì. Nhưng giờ khắc này, cảm giác đau đến không thở nổi này nói với cậu rằng, thực ra, cậu vẫn luôn không nhớ bất cứ cái gì!
Hóa ra, Phương Đông cũng đã từng đẹp và nhiều nắng đến vậy.
Nước mắt chảy thật dài, lăn trên gò má Bạch Dương, rồi đáp xuống trở thành hạt băng trong suốt dưới mặt sàn lạnh lẽo.
---
“Ari, đang làm gì vậy?”
Bạch Dương ngoảnh nhìn người vừa hỏi mình, vui vẻ cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh. “Con đang nghiên cứu về cổ ngữ vùng Bắc Âu ạ!”
Nói rồi đưa quyển sổ chi chít những ký tự nhiều hình thù quái lạ cho hắn xem.
“Cha, anh Navis đâu ạ?”
“Bị Cự Giải kéo đi săn rồi.”
Xử Nữ ngồi xuống cạnh Bạch Dương, đưa tay vuốt tóc cậu.
“Sao không vào trong phòng mà đọc, lại ngồi ở đây thế này?”
Bạch Dương không nhìn hắn nữa, mà vân vê góc trang sách trong tay, nghiêng nghiêng đầu trả lời, “Ở đây có hứng hơn ạ.”
Xử Nữ cười hiền, phóng mắt ra xa nhìn hoa viên đắm mình trong ánh nắng chan hòa.
Phương Đông dù có nắng nhưng vẫn rất lạnh. Thực vật sống được ở đây quả thật còn khó hơn lên trời. Hoa viên này là thành quả nỗ lực trong rất nhiều năm của Song Ngư và Thiên Yết. Tuy họ chỉ trồng và giữ sống được duy nhất một loài hoa, nhưng vẫn là mang đến sức sống cho cả lâu đài.
Bạch Dương thấy cha không nói gì, khẽ ngước lên. “Cha, ngày mai người sẽ xuống tầng sáu chữ số sao?”
Xử Nữ thu mắt, “Ừ, chúng ta phải tìm được một món quà đặc biệt cho sinh nhật sắp tới của mẹ con.”
Phương Đông không giống với bất cứ nơi nào khác tại Khu Vườn Nhỏ. Nếu Phương Nam nổi tiếng với những động khoáng thạch to lớn quý hiếm, Phương Bắc có lợi thế mạnh về các vật phẩm pháp thuật và Phương Tây được coi là cái nôi sự sống của Khu Vườn Nhỏ, thì Phương Đông nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có tuyết và tuyết. Kinh tế ở đây phát triển rất khó khăn, dân cư cũng ít. Được cái tuy rằng khó sống, nhưng mọi nơi tại Phương Đông phàm là có sinh vật sống thì đều rất nhộn nhịp.
Tầng sáu chữ số là phân tầng phát triển nhất của Cực Đông lạnh giá, mọi hoạt động buôn bán và sản xuất đều tập trung hầu hết ở đây. Cho nên có thể gọi tầng sáu chữ số là nơi phong phú nhất của Phương Đông. Chỉ có đến đó may ra Xử Nữ mới mong tìm được một món quà vừa ý cho vợ mình – Thiên Yết.
“Ari, con đã nghĩ ra muốn tặng mẹ cái gì chưa?”
Bạch Dương nheo lại đôi mắt màu hổ phách giống hệt Xử Nữ, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Xử Nữ nhìn cái đầu nhỏ màu xám tro của con trai lắc đi lắc lại, trong lòng thật sự rất ấm áp và thỏa mãn.
“Con chưa. Nếu ngồi đây thì thật sự con sẽ không nghĩ ra gì cả.”
“Cha cũng chưa. Vậy thì ngày mai rủ cả Tau nữa, ba cha con chúng ta cùng xuống tầng sáu chữ số chọn quà cho mẹ con, nhé?”
Bạch Dương gật gật cái đầu be bé của mình, cười đến là vui vẻ.
“Chaaaaaaaaa”
Xử Nữ vừa nghe được tiếng gọi, lập tức theo phản ứng tự nhiên mà đưa tay ra đỡ cục bông với mái tóc vàng đang lao vào lòng mình.
“Con chạy nhanh thế để làm gì hả?”
Kim Ngưu xoa xoa hai má bị lạnh của mình, cười hề hề nhìn cha, “Là con sợ cha sẽ đi mất.”
“Cha có thể đi đâu chứ?”. Nói rồi bế cô bé đặt lên đùi mình, nhẹ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cho Kim Ngưu.
“Con chỉ là phòng trước.”
Kim Ngưu rất không có tiền đồ mà bao biện. Mắt sáng lên nhìn Xử Nữ.
Hắn cười, lại hỏi. “Con vừa đi đâu về?”
Kim Ngưu nghe hắn hỏi, lôi từ trong túi ra một đám thảo mộc, hướng về phía cha mình khoe. “Con vừa đi hái thảo mộc. Đây là cây mùi hương đấy cha.”
“Là Xạ Hương.”, Xử Nữ sửa lại.
“Vâng, con đã được chú Song Tử dạy cho nhiều thứ lắm. Chú ấy còn bảo con tiếp thu rất nhanh nữa.”
Xử Nữ nhìn Kim Ngưu hào hứng kể, ánh mắt dịu dàng hơn cả nước.
Hắn biết không phải do con bé tiếp thu nhanh hay cái gì đó giống vậy. Chỉ là con bé chưa ý thức được năng lực của bản thân thôi.
Kim Ngưu vốn đã biết về những thứ này rồi, chẳng qua chỉ khi có những từ khóa nhất định thì năng lực của con bé mới phát huy tác dụng. [Kế Thực Thuyết] là một năng lực khá vô hại, nhưng lại rất nặng nề cho người sở hữu nếu quá trình tiếp nhận thông tin xảy ra quá nhanh. Năng lực này nếu phát triển được, thì sẽ là một công cụ hữu ích cho con bé sau này.
Nhưng cái hại của [Kế Thực Thuyết] là phát triển nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ lớn lên của người sở hữu. Vì để Kim Ngưu không bị sốc trước sức mạnh nhận được từ năng lực này, Thiên Yết đã phải lấy đi một nửa sự tăng trưởng của [Kế Thực Thuyết] trong người con gái họ. Khi nào Kim Ngưu đủ lớn và đủ mạnh để sở hữu toàn bộ sức mạnh thì lúc đó cô ấy sẽ trả lại phần còn khuyết thiếu này cho con bé.
“Chị có thể chỉ cho em về chúng khi chị rảnh được không?”
Bạch Dương nghe đến việc Kim Ngưu đã được dạy rất nhiều thứ, mắt cũng sáng lên, thân hình nhỏ nhắn đến gần cô bé. Cậu bám vào đầu gối Xử Nữ, cố gắng ngước lên nhìn người chị sinh trước mình mười hai giây.
“Được nha, nhưng em sẽ phải trả công cho chị nha.”
“Nhưng em không có cái gì để trả cả.”, Bạch Dương hơi nhíu mày trả lời.
“Vậy thì không được đâu.”
“Đi mà Kim Ngưu.”
“Không nha.”
Xử Nữ nhìn hai đứa, thật sự cảm thấy sống bao nhiêu năm trong đời cuối cùng cũng không uổng phí.
Hắn ngắt lời của hai đứa nhỏ, thả Kim Ngưu xuống, nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt hai đứa bé, “Đừng cãi nhau vì những chuyện nhỏ thế này. Cha đã bảo hai đứa thế nào?”
Cả hai bĩu môi hờn giận nhau không nói, Xử Nữ cũng đành bất lực. “Được rồi, vào ăn cơm trưa thôi, các con có muốn bị mẹ mắng không?”
Lời này thật sự có tác dụng, vì Thiên Yết lúc tức giận cực kỳ đáng sợ. Kim Ngưu và Bạch Dương đều đồng ý với nhau rằng không ai trên thế giới này có thể khiến chúng cảm thấy sợ đến vậy.
---
Ba cha con dắt díu nhau vào trong nhà bếp đã thấy Henry – con trai thứ của Xử Nữ và Thiên Yết ngồi tại bàn ăn. Cậu bé đang nói chuyện gì đó rất sôi nổi với Song Ngư, đến mức khuôn mặt vì hưng phấn mà đỏ hết lên.
“Song Ngư, Henry.”
Xử Nữ gọi bọn họ. Henry nghe thấy giọng cha mình thì quay lại, nở nụ cười đẹp như nắng mai, tay đưa lên vẫy vẫy.
“Anh ơi, nhìn xem em kiếm được gì này.”
Henry mắt thấy Kim Ngưu vồ vập chạy về phía mình, không nghĩ nhiều đẩy ghế đứng dậy đón lấy em gái.
Kim Ngưu được anh trai ôm vào lòng, hớn hở đưa ra trước mặt Henry đám cây hái lúc nãy.
“Xạ Hương hả? Em đã hái chúng sao?”
Henry ngồi xuống bàn ăn, đặt Kim Ngưu lên đùi mình, nhưng mắt vẫn nhìn Bạch Dương đang hăm hở trèo lên cái ghế bên cạnh. Xác định cậu bé đã yên vị, lúc này mới cầm lấy đám thảo mộc của Kim Ngưu, không tiếc lời khen cô bé, “Giỏi lắm, quả không hổ danh em gái anh!”
“Henry, em cũng đã học được ký tự Rune rồi đấy nhé.”
“Em cũng giỏi lắm, Ari. Hai đứa đều rất giỏi.”
Song Ngư chớp mắt, nhìn tụi nhỏ ríu rít, nhẹ nói với Xử Nữ vừa đến ngồi cạnh mình. “Không khí thế này, thật tốt.”
“Ừ, thật tốt.”, Xử Nữ đồng tình với em gái.
Bỗng nhớ ra trên bàn ăn thiếu rất nhiều người thì tò mò hỏi, “Những người khác đâu?”
Song Ngư vẫn nhìn đám trẻ con rộn ràng vui đùa, mắt không thèm chớp đáp, “Thiên Yết đi liên lạc với Cự Giải để cậu ấy đưa Navis về. Song Tử đến phòng gọi Nhân Mã. Ma Kết chưa về.”
Xử Nữ dở khóc dở cười trước thái độ của em gái, thật sự muốn biết Ma Kết thấy con bé này hấp dẫn ở chỗ nào mà anh ấy có thể u mê được đến vậy.
“Mấy cha con cuối cùng cũng về rồi đấy hả?”
Xử Nữ cười tươi rói với Thiên Yết vừa xuất hiện, cũng không hề cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Song Ngư bên cạnh.
Thiên Yết cũng cười với hắn, bước đến cái ghế cạnh Xử Nữ ngồi xuống. Mái tóc vàng phản chiếu lại ánh nắng rực rỡ bên ngoài, khiến Thiên Yết được bao bọc trong sự dịu dàng của người mẹ, đẹp đến không lời nào tả được.
Cô vừa ngồi xuống đã nói, “Em có mời Bảo Bình, nhưng cậu ấy thực sự bị Sư Tử đổ công việc lên đầu đến mức bận tối mắt tối mũi, bảo rằng không đến được. Tiếc quá.”
Song Ngư quay sang cô, “Nhưng anh ấy sẽ đến vào sinh nhật cậu phải không?”
Thiên Yết gật, lại sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô hạ giọng, “Vir, em vừa nghe được tin về nhóm Thủ hộ giả của Phương Nam mất tích ở Phương Tây tháng trước.”
“Anh biết rồi, Song Tử cũng đã nhận được thông tin. Chuyện này cứ để cậu ấy giải quyết. Đây là việc rất nhạy cảm, càng ít các bên tham gia vào càng tốt.”
Song Ngư ở bên cạnh nghe, lại thấy được sự lo lắng không nguôi của Thiên Yết, nhẹ giọng trấn an cô. “Không sao đâu, Scorie. Sư Tử không phải là người không biết phân biệt đúng sai. Mặc dù anh ấy vẫn chưa lên nắm quyền ở Hỏa Long Tộc, nhưng sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, chắc chắn sẽ đỡ lời được cho Song Tử thôi.”
“Cũng mong là thế.”
Đợi đến khi đã nói xong những chuyện cần nói, Song Tử cũng đã gọi được Nhân Mã xuống, nhưng Song Ngư vẫn chưa thấy Cự Giải đưa Navis về, cả Ma Kết cũng chẳng thấy tăm hơi. Lần này thì cô không thể lạnh nhạt như vừa nãy, khẽ rời khỏi chỗ, nói với mọi người trên bàn ăn, “Em sẽ đi tìm Ma Kết xem sao. Còn Cự Giải em đoán cô ấy cũng sắp về đến rồi, không sao đâu.”
Rồi đến cạnh Nhân Mã, bảo cô đi cùng mình. Hai người không nhanh không chậm rời khỏi phòng ăn. Lũ trẻ con không để tâm lắm đến việc hai người đi khỏi, vẫn tíu tít với nhau.
Song Tử cau chặt mày kiếm, “Chưa bao giờ Ma Kết lại muộn giờ cơm cả.”
Ý là, chắc chắn phân nửa là có chuyện rồi.
Xử Nữ nhìn anh, không đáp cũng không tỏ thái độ. Chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu để trước mặt.
Hắn không hẳn là lo lắng, Ma Kết thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là, nếu thực sự có chuyện, cũng là phần nhiều liên quan đến Song Ngư. Còn không thì chẳng bao giờ Ma Kết để tâm đến cả.
Chuyện liên quan đến Song Ngư, lại không thoát khỏi quan hệ với Xử Nữ. Mà việc khiến hai anh em họ vướng vào, cũng chỉ có một.
Là cha họ, Tiên Vương Cepheus.
Nói Xử Nữ coi cha họ là một ‘chuyện’ thì quả thật không đúng. Nhưng ông ta vốn là vấn đề mà cả hai không tài nào giải quyết cho êm xuôi.
Tiên Vương Cepheus là người đứng đầu [Tiên Tử Tộc] - một trong [Năm loài mạnh nhất], Song Ngư và Xử Nữ vốn là dòng dõi Tiên Tộc, đáng lẽ phải sống trong [Rừng Tiên], nhưng vì lý tưởng của họ đi ngược lại toàn bộ Tiên Tộc, khiến cho hai người phải ra đi.
Tiên Vương Cepheus vốn là một tín đồ của pháp thuật tối thượng, ông cho rằng giống nòi Tiên Tử đáng được hưởng những pháp thuật tối cao nhất trong Khu Vườn Nhỏ. Vì để thực hiện lý tưởng đó, ông đã đi chinh phạt tất cả các vùng đất ở Khu Vườn Nhỏ, là nguyên nhân trực tiếp gây ra cuộc đại suy thoái hai nghìn năm trước.
Nhưng dù mang đến nhiều hệ quả không mong muốn, thì các cuộc chinh phạt của Tiên Vương Cepheus cũng đã mang lại cho ông sức mạnh tuyệt đối. Trong khoảng thời gian mở các cuộc viễn chinh xâm chiếm, sức mạnh của [Tiên Tử Tộc] cũng đã được tăng lên đến mức không thể tưởng tượng được. Họ dùng thây của những sinh vật đã giết để tế lên [Chúa Tể Hắc Thuật], hay còn gọi là [Đấng Tối Cao Vùng Đất Chết]. Rồi từ đó được ban cho Hắc Thuật Cuồng Nộ – năng lực đứng đầu trong Thất Đại Kỵ (biểu tượng hóa sức mạnh của Thất Đại Tội).
Điều này đã góp phần biến [Tiên Tử Tộc] trở thành Tộc mạnh nhất trong [Năm Loài Mạnh Nhất], cũng là Loài đứng đầu cây sinh học của Khu Vườn Nhỏ, và đưa Tiên Vương Cepheus trở thành Quỷ Vương trong miệng người đời.
Tuy nhiên, hai đứa con duy nhất của Tiên Vương Cepheus lại chưa bao giờ đồng tình với cách làm của ông. Xử Nữ và Song Ngư đã đấu tranh trong rất nhiều cái nghìn năm, bỏ ra toàn bộ công sức để lay chuyển cha mình, nhưng đổi lại vẫn là lấy muối bỏ biển.
Kết quả, Xử Nữ bị trục xuất, Song Ngư bị lưu đày.
Hai anh em xa nhau bảy trăm năm, cho đến khi Xử Nữ tìm được nơi em gái mình bị lưu đày.
Vùng đất cô bị lưu đày chính là Phương Đông hiện tại.
Song Ngư vốn là Tiên Ánh Sáng, sau bảy trăm bị lưu đày ở nơi nhìn trước nhìn sau chỉ có tuyết trắng, thời tiết quanh năm suốt tháng không bao giờ ấm lên nổi này, cuối cùng cái danh Tiên Ánh Sáng gì đó cũng trở thành đồ bỏ. Ngày gặp lại Xử Nữ, hắn chính là thấy Song Ngư đang quần ngắn áo cộc luyện phép thì hoàn toàn giật mình.
Hai anh em gặp nhau cũng không phải tay bắt mặt mừng, cũng chẳng hờn hờn tủi tủi cảm động này nọ, ngược lại cuộc gặp này dường như cả hai đã đoán được từ trước.
Xử Nữ nhìn em gái thanh thanh đạm đạm sống an nhàn không giống như một người bị lưu đày, lại nhìn bản thân tha hương cầu thực đã quá lâu, cũng nên tìm một nơi để dừng chân rồi.
Nơi này ở phía chính Đông của Khu Vườn Nhỏ, trước nay chưa từng có sinh vật sống, lạnh lẽo thấu xương. Khắp chốn đều trắng xóa một màu, nhưng đây là nơi cuối cùng có thể chứa chấp bọn họ.
Với quyền lực tuyệt đối của Tiên Vương Cepheus ở thời điểm hiện tại, một kẻ bị trục xuất cùng một kẻ lưu vong, ở đâu cũng sẽ bị chèn ép đến chết. Đây, đích xác là chốn duy nhất thừa nhận xuất thân của hai người.
Ngày đó, Song Ngư và Xử Nữ đều không nghĩ rằng, chính họ đã đặt nền móng tạo ra một trong những đế chế mạnh nhất lịch sử Khu Vườn Nhỏ.
---
Song Ngư cùng Nhân Mã chia nhau ra khi rời khỏi lâu đài Hemblinvha. Nhân Mã nhận phần phía Nam lâu đài, nơi có rất nhiều [Đọa Thú] sinh sống. Những nơi khác Song Ngư sẽ đi tìm.
Khắp nơi ở Khu Vườn Nhỏ đang bước vào giai đoạn đầu của mùa hè, sắc vàng rực rỡ của nắng trải dài mọi ngóc ngách, kể cả Phương Đông quanh năm lạnh giá cũng đang nhận được đặc ân của sự sống này.
Song Ngư dùng năng lực cảm nhận linh cách được thừa hưởng từ Tiên Tộc để tìm dấu vết của Ma Kết trên diện rộng. May mắn, khi tìm được thì hắn cũng không ở quá xa chỗ cô đang đứng. Song Ngư cấp tốc di chuyển, lúc đến nơi chỉ thấy một thân ảnh đen tuyền đứng yên lặng giữa nền tuyết trắng.
“Anh đang làm gì vậy?”
Ma Kết đã biết cô đến, cũng không mở mắt, chỉ đưa một tay ra. Song Ngư hiểu ý đến gần nắm lấy. Lòng bàn tay Ma Kết ấm hơn tay cô rất nhiều, vì vậy việc Song Ngư thích nhất những ngày lạnh đột ngột chính là nắm tay hắn.
“Anh đang tắm nắng.”
“Sao lại ở đây? Về lâu đài cũng có thể tắm nắng mà?”
Ma Kết mở ra đôi mắt hổ phách tinh anh, mỉm cười nói với Song Ngư, “Trong lâu đài sẽ không có cảm giác như ở đây.”
Song Ngư liếc nhìn sườn mặt chìm trong nắng của hắn, cuối cùng khẽ hỏi, “Ông ấy lại đến tìm anh sao?”
“Ừ.”, cũng không giấu giếm cô chút nào.
Song Ngư thầm thở dài một hơi, mím mím bờ môi nhỏ nhắn, tay nắm chặt hơn bàn tay Ma Kết.
“Em sẽ không để ông ta làm khó anh nữa. Ngày mai em sẽ đi gặp ông ta.”
“Không được. Anh không cho phép.”
Giọng hắn nhẹ nhưng tuyệt nhiên không cho Song Ngư cơ hội phản bác.
“Không cần đến anh cho phép hay không, nếu Vir biết được, việc đầu tiên cậu ấy làm chắc chắn là bắt nhốt em lại.”
Song Ngư không đồng tình lắm, nhưng cũng chấp nhận im lặng.
“Được rồi, nắng cũng đã tắm xong rồi, chúng ta phải về thôi, nếu không Scorie chắc chắn sẽ nướng khét hai bọn mình lên mất.”
Nói xong còn cố tình biểu cảm giống như Thiên Yết vẫn hay làm những lúc tức giận.
Ma Kết cười, Song Ngư cũng cười. Nắng chiếu rọi lên bờ vai và mái tóc họ.
Nhưng ngay cả Ma Kết hay Song Ngư, cũng không bao giờ biết đó là lần cuối cùng họ được nhìn thấy ánh sáng rực rỡ như vậy ở Phương Đông.
---
Khi cả hai về đến cửa lâu đài, cũng đồng thời thấy Nhân mã bay đến. Đôi cánh màu trắng ngà được bao phủ bởi lông mềm, trên sườn cánh còn có vảy màu đồng, thật sự khiến cho vẻ đẹp của cô thêm phần vô thực. Song Ngư nhìn cô em gái rượu của Sư Tử, nhìn mãi rồi lại nghĩ đến Song Tử.
Đôi cánh được ban cho Nhân Mã chính là đôi cánh của Loài mạnh nhất Phương Nam, Hỏa Long Tộc. Đừng nhìn cô ấy thân thiết với Song Tử mà nghĩ rằng hai người họ mới thực sự là anh em.
Sư Tử mới là anh trai ruột của Nhân Mã. Tuy nhiên cô bạn này của Song Ngư, lại vì bị sức mạnh từ gió của vị [Ma Vương của Ngọn Gió Không Bao Giờ Ngừng] Song Tử làm cho đổ đứ đừ. Nhất định quyết tâm đi theo bái sư học thuật.
Sư Tử tức giận đến muốn xới tung cả Phương Tây lên, cuối cùng cũng kéo không nổi cái sự cứng đầu của con ngựa con này, mới cắn răng để cô chạy sang Phương Tây với Song Tử. Kết quả cho thấy, Nhân Mã không chỉ đơn thuần bị hấp dẫn bởi loại năng lực này, cô thực sự có tài năng. Điều này khiến Song Tử vô cùng cao hứng, dốc hết sức lực muốn đào tạo cô thành người tài có thể kế thừa sức mạnh của mình, mặc dù Nhân Mã cũng không phải là hậu duệ của Phương Tây.
Nhân Mã đến nơi, đáp xuống đồng thời thu cánh, nói với hai người họ bằng giọng hơi trách cứ.
“Tớ còn tưởng lại phải đi tìm cùng lúc hai người đấy. Về rồi thì vào nhanh thôi, chúng ta không gánh được hậu quả nếu Scorie tức giận đâu.”
---
“Navis, cháu đã về rồi.”
“Chào dì, Pis. Cháu cũng vừa về đến.”
Navis – con trai cả của Xử Nữ và Thiên Yết – là một thanh niên có mái tóc vàng nhạt thật đẹp, khuôn mặt thanh tú học thức, trên mắt còn có một cặp kính tròn tròn , lại không khiến cậu xấu đi chút nào. Cậu bé có nụ cười hiền từ đầy bao dung, ánh mắt màu lục sáng rực rỡ như sao trời.
Cậu chính là học viên ưu tú nhất của Sáng Đồ Lão Quân – một nhà nghiên cứu đã tồn tại sánh ngang cùng các Thần. Navis không sở hữu năng lực [Kế Thực Thuyết], nhưng những gì cậu biết có thể coi là nhiều nhất so với mọi người cùng tuổi. Navis không thông thạo võ thuật như các cậu trai khác, bù lại cậu có trí tuệ vượt qua mức thường thức, sở hữu một bộ nhớ mà Sáng Đồ Lão Quân phải thốt lên rằng là siêu việt nhất trong các loại siêu việt.
“Được rồi, chào hỏi gì lắm, mau ăn thôi. Tớ đã đói muốn chết rồi đây này.”
Cự Giải lớn tiếng thúc giục, trái lại bị Thiên Yết mắng ngược, “Nếu em đưa Navis về sớm hơn thì tốt rồi, ở đó mà trách.”
“Em đâu có.”
Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ, mỗi người góp một câu, đám trẻ con nghịch ngợm chạy khắp. Không khí náo nhiệt và yên bình.
Và không ai trong bọn họ biết, sang ngày mai, sự tốt đẹp này sẽ vĩnh viễn mất đi.
---
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận