[Cổng 82113 - Quảng trường trung tâm] Khu vực chuẩn bị cho đoàn diễu hành
Thiên Bình sau khi đàm phán xong thì cấp tốc chạy đến khu vực lễ diễu hành. Thấy cô đến, những người đang chuẩn bị cho buổi lễ đều đồng loạt cúi chào. Thiên Bình chỉ gật đầu qua loa rồi lập tức vòng ra phía sau phòng chuẩn bị, hướng đến cánh cửa của một phòng khác.
Thiên Bình đưa tay đẩy cửa. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nói cười truyền đến, cô nhẹ kéo khoé môi thành một nụ cười, vén bức rèm bằng kim cương lên đồng thời cất tiếng:
“Hừm...Các anh cũng thoải mái ghê nhỉ? Em đã lo bị muộn mất rồi cơ đấy.”
“Muộn là muộn thế nào! Bọn anh đang cố tình đợi em mà. Lễ diễu hành này thiếu em là không được rồi.”
Bảo Bình đáp lại lời cô.
Thiên Bình tiến đến ngồi cạnh Sư Tử, cô hơi ghé sát tai anh trai nhỏ giọng hỏi:
“Em thấy Bảo Bình ca ca lạ lắm ấy. Thua trận mà còn cười sung sướng như thế, đã vậy còn quyết định mở cuộc diễu hành lớn như vậy để mừng trở về, cứ như anh ấy là người đem vinh quang về cho tổ quốc không bằng!”
Sư Tử nghe xong cười phá lên:
“Ha ha...Có phải lần đầu tiên em thấy hắn ta như vậy đâu, bỏ đi.”
Thấy bản mặt càng ngày càng vênh lên kia, Sư Tử và Thiên Bình chỉ nhìn nhau đầy ẩn ý.
--------------------
Vậy là buổi diễu hành mừng Bình Hỗn Vương Bảo Bình trở về từ chiến trường Đông Nam đã chính thức bắt đầu.
Tất cả khu vực Quảng trường trung tam được bố trí hàng trăm hộ vệ, chưa kể đến là sự xuất hiện của quân đoàn Rồng có cánh khổng lồ bay trên bầu trời quan sát toàn bộ khu vực sẽ diễn ra buổi lễ. Kết giới được giăng xung quanh lễ đài và trục đường chính mà đoàn diễu hành đi qua. Nhìn tổng thể, đây chính là khu vực bất khả xâm phạm.
Từng cây đèn làm từ thủy tinh trong suốt với ký hiệu của Community Salamandra đã treo sẵn từ chiều được thắp sáng tạo nên một quang cảnh vô cùng rực rỡ. Các phiến đá cẩm thạch từ mặt đường phát ra ánh sáng huyền ảo và lung linh khi được truyền năng lượng vào. Các vòng hoa cùng cây cảnh cắt tỉa gọn gàng và tạo dáng thành hình đầu rồng uy nghi được sắp xếp quanh khu vực lễ đài.
Toàn bộ khách mời tham dự hôm nay chỉ là dân chúng đang sinh sống tại Cực Nam và các Community liên minh của Hoả Long Tộc. Tuyệt nhiên không hề có sự xuất hiện của những tộc khác.
Bình Hỗn Vương Bảo Bình ăn mặc giản dị nhưng vẫn sang trọng bước len lễ đài phát biểu. Giọng nói có lực vang vọng khắp Quảng trường:
“Kính chào tất cả cư dân của vùng Cực Nam cung toàn bộ các bạn hữu liên minh của Salamandra.”
Sau tiếng chào của Bảo Bình, từng tràng vỗ tay như sấm vang lên như để đáp lại anh.
“Thưa mọi người, chắc mọi người cũng đã được nghe qua về trận chiến với quan binh tộc khổng lồ nổi loạn ở chiến trường Đông Nam mới đây. Về trận chiến, tôi và quân đoàn của Salamandra đã yếu thế hơn hẳn, sức mạnh của kẻ địch thực sự là không tưởng, nếu không muốn nói là hoàn toàn áp đảo. Chỉ trong hơn 90 năm trở lại đây, bọn người Cực Đông đã phát triển và hùng mạnh hơn rất nhiều, mạnh đến mức cả tôi, Hư Không Vương và cả binh đoàn của chúng ta gần như bị diệt sạch.”
Bảo Bình nói đến đây hơi ngừng lại, như là để tìm lời thích hợp để nói tiếp, mà cũng như là để mặc niệm cho những binh sĩ đã hy sinh trong trận chiến vừa rồi. Cả Quảng trường im lặng, họ cũng biết chuyện này, về sức mạnh mà đến hai vị Vương của họ cũng phải ái ngại.
Bảo Bình hít một hơi sâu rồi tiếp tục với tông giọng cao hơn:
“Nhưng chúng ta, con cháu của mang trong mình dòng máu cao quí của các vị Thần và là hậu duệ của loài mạnh nhất phương Nam, trong hơn 90 năm qua cũng không dậm chân tại chỗ. Chúng ta đã, đang và sẽ mạnh lên nhiều hơn nữa, để xứng đáng với danh xưng chúng ta đang mang trên mình. Chúng ta không yếu. Trong các trận chiến trong quá khứ, phía Đông luôn phải giở chiêu trò để có thể cầm hoà với chúng ta. Điều đó chứng tỏ chính chúng cũng đang dè chừng ta. Tôi nhắc lại, chúng ta không hề yếu, rồi ta sẽ có được cơ hội để đánh bại Cực Đông trong tương lai. Tôi tin tưởng điều đó, và mọi người cũng phải tin tưởng điều đó!”
Bảo Bình vừa kết thúc bài phát biểu hùng hồn của mình, lập tức những tiếng hò reo và tiếng vỗ tay phát ra như sấm dậy, như là muốn phá vỡ cả Quảng trường trung tâm.
Ngay sau đó là lễ diễu hành qua phố của đoàn người. Bảo Bình bước lên ghế kiệu được đúc từ vàng ròng. Xung quanh ghế ngồi là các vòng hoa Cargore có thể phát sáng, rèm che bằng lụa thượng hạng làm từ tơ sợi rủ xuống mềm mại, tạo thêm sự uy quyền cho người ngồi đó.
Vì là buổi tiệc chào đón Bình Hỗn Vương nên Sư Tử ngồi cùng Thiên Bình ở xe kiệu phía sau, đi bên cạnh xe kiệu là hai hộ vệ khỏe mạnh.
Các tiểu tiên phục vụ đi đằng sau đoàn diễu hành, Tokarara cũng được xếp trong đó. Tuy cô bé cũng không lạ gì với phong cách hoành tráng này của vùng Cực Nam, nhưng mà ngày có thể tập hợp được cả binh đoàn Rồng có cánh thì trước nay rất hiếm, có cũng chỉ là ngày lên ngôi của Sư Tử thôi.
Đây cũng là một dịp hiếm hoi mà toàn bộ cư dân Cực Nam tề tựu lại một nơi. Tuy là trụ sở chính và Cung điện của Hoả Long Tộc đặt tại tầng 4 chữ số nhưng để thuận tiện cho việc quan sát tình hình cuộc sống dân chúng cho nên Sư Tử cùng Thiên Bình cùng nhất trí xây thêm một chi nhánh nữa tại tầng 5 chữ số.
Đoàn diễu hành đi qua 3 con phố lớn nhất rồi dừng lại trước toà nhà chi nhánh trụ sở của Salamandra. Bảo Bình cùng Sư Tử và Thiên Bình được hộ tống an toàn vào toà nhà thì đoàn xe và tuỳ tùng cũng lần lượt rời đi. Cả ba người chỉ trò chuyện thêm lúc nữa rồi cũng trở về chỗ ở của mình.
------
Trăng đã lên cao, tỏa ra ánh sáng thanh lạnh dịu nhẹ, phản chiếu gương mặt đẹp như chạm khắc của Sư Tử. Anh đứng tại ban công tầng cao nhất của toà nhà, nhắm mắt tận hưởng giây phút yên tĩnh và an nhàn hiếm hoi này.
Mở mắt nhìn lên bầu trời cao vời vợi, anh cố mường tượng ra hình ảnh một người. Từ mái tóc, sống mũi, bờ môi, cho đến cả trang phục, dáng dấp.
Một đêm trăng...
Hôm đó mặt trăng cũng đã sáng như vậy...
Anh lắc mạnh đầu xua tan những ký ức vừa hiện lên, thở dài một hơi, Sư Tử quay lại phòng ngủ.
- Phải ngủ thôi. Ngày mai lại bắt đầu mệt mỏi rồi đây...
--------------------
Tại một nơi khác, toàn bộ cảnh diễn văn phát biểu của Bảo Bình và đoàn diễu hành được thu lại trong một quả cầu. Có một bóng người ẩn trong đêm tối, ngồi dựa lưng thoải mái trên chiếc ngai vàng, khoé môi lộ ra nụ cười trào phúng. Giọng nói ma mị mà âm lãnh khẽ vang lên:
“Thật là một bài diễn văn tốt. Đánh bại phương Đông à? Hmm”
--------------------
Sau ngày diễu hành, mọi sinh hoạt tại Cực Nam trở lại bình thường, hoạt động giao thương với Phương Đông giảm mạnh, hầu hết chỉ là những vật dụng cần cho khai thác các mỏ Thần Trân Thiết. Sau trận chiến đó, cái nhìn của cư dân nơi đây với Cực Đông càng trở nên tồi tệ. Mọi câu chuyện hằng ngày gần đây đều xoay quanh đề tài về chiến trường Đông Nam và cư dân vùng Cực Đông.
Sau khi hoàn thành xong công việc ở trụ sở, Bảo Bình tự mình xuống phố để xem xét tình hình sinh sống của nhân dân. Tâm trạng anh hôm nay khá tốt, việc kiểm tra sinh hoạt của dân chúng cũng không làm mất của anh quá nhiều thời gian. Lịch trình tiếp theo chính là kiểm tra các cổng dịch chuyển.
- Hừm.... Có bao nhiêu nhỉ? Ba nghìn bảy trăm năm mươi mốt cổng dịch chuyển ở tầng này, còn tầng dưới nữa.
Bảo Bình chỉ biết thở dài ngán ngẩm khi nhìn vào khối lượng công việc này. Đầu óc anh đang trì trệ nặng nề thì bị một tiếng hét lớn kéo trở về hiện thực. Bảo Bình phản ứng nhanh nhẹn chạy về hướng vừa phát ra tiếng kêu. Vừa đến nơi, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy là một thần lùn cấp thấp bị cắn nát nửa thân trên, còn phần dưới thì đang nằm trong miệng một con sói lớn, mà như anh thấy thì chính là thủ phạm của việc này.
Khung cảnh ngày càng loạn. Binh sĩ đã kéo đến đưa người dân đến nơi an toàn đồng thời bao vây lấy con sói kia. Con sói cũng không có động tĩnh gì thêm, chỉ đứng trên sạp bán hàng đổ lăn lóc, nhe răng trợn trừng mắt nhìn chính xác vào vị trí của Bảo Bình. Anh cũng không vội manh động, tầm mắt sắc bén lạnh lùng chống lại ánh nhìn của con sói. Nó há miệng ra, nửa người dưới của thần lùn cấp thấp kia cũng bị nhả ra, một đống bầy nhầy nát bét.
Binh sĩ hơi lùi lại, chĩa thẳng mũi giáo vào con vật kia. Bảo Bình nheo mắt lại, mùi này...là mùi tử khí. Đây không phải một vật sống, nó là một cái xác bị điều khiển. Tch...! Anh chậc lưỡi, thuật điều khiển, lại là bọn người Cực Đông đó. Nhưng con sói này cũng không phải bình thường, nó là một dạng linh thú bậc trung thường được nuôi bởi các trại giam. Là một dạng linh thú hệ chiến đấu. Anh không tin chỉ có một con này, Bảo Bình cũng cảm nhận được một số tử khí quanh khu vực này. Nghĩ đến đây anh lập tức ta lệnh:
“Tất cả những người đang ở đây chia làm ba đội đi kiểm tra xung quanh đây, nhanh chóng gọi thêm người, ưu tiên bảo vệ người dân trước.”
Rồi anh nhìn về phía con sói vẫn đang đứng kia:
“Chỗ này để ta lo.”
“Rõ, Bình Hỗn Vương!”
Khi binh sĩ chia ra đi kiểm tra, Bảo Bình cười cười hướng phía con sói nói:
“Ngươi đang chờ ta, hử?”
Không phải hỏi, là khẳng định.
Nói rồi cánh tay anh nâng lên, vẽ một vòng tròn vào khoảng không trước mặt. Nó phát sáng lên và hiện rõ những chi tiết bên trong. Một vòng tròn có ngôi sao sáu cánh, mỗi một cánh là một kí tự khác nhau, chính giữa ngôi sao là sáu hình tròn nhỏ khác nối chéo nhau. Bảo Bình hô to một câu:
“Khai mở, lục môn ấn chú!”
Sáu hình tròn ở giữa bắt đầu xoay tròn, từ đó một quả cầu có ánh vàng kim hiện ra và lớn dần lên. Bảo Bình mở bàn tay ra rồi nắm lại, sáu hình tròn ngừng quay, quả cầu sáng lớn chiếu thẳng một cột sáng vào con sói. Dính phải đòn đánh này, con sói biến mất, những làn khói đen mỏng bao quanh khu vực nó đứng cũng biến mất theo.
Đòn đánh nghĩ là lâu nhưng thực tế còn không quá vài giây. Bảo Bình hơi trầm ngâm: "Đến cuối cùng nó cũng không tấn công hay chống cự lại. Rốt cuộc là vì sao? Bọn chúng cố tình tấn công chỉ để gây chú ý sao? Mục đích là gì?" Một loạt các câu hỏi bay lởn vởn trong đầu anh. Bảo Bình khá chắc rằng những con còn lại quanh đây cũng sẽ bị tiêu diệt mà không phản ứng gì.
Cũng không nghĩ ngợi quá lâu, anh cất bước trở về trụ sở chính.
--------------------
"Rầm"
Một tiếng đập bàn phát ra khiến cho người hầu và các binh sĩ về báo cáo tình hình giật bắn người. Sư Tử không kiềm được nóng giận. Bọn người kia càng lúc càng vượt quá giới hạn, lần này còn ngang nhiên hại người ngay trên đất Nam này. Đây là đang coi thường anh sao!?!
Thiên Bình đứng bên nghe mà cũng tức muốn bùng nổ. Nhìn những hình ảnh ghi lại kia càng khiến sự sôi máu của cô trào lên tận cổ, chỉ chờ được phát tiết. Thiên Bình nắm chặt tay, ánh mắt phức tạp lộ rõ. "Vì sao vậy? Sao lại làm vậy?"
Sư Tử day nhẹ mi tâm, khẽ điều hoà lại nhịp thở, anh nói:
“Ngay lập tức cho người điều tra xem những con sói đó có nguồn gốc thế nào, thời gian chúng chết và được chôn ở đâu. Mau!”
“V- vâng!”
Tên lính luống cuống đáp lại rồi rời đi luôn, ở thêm giây nữa thôi có lẽ tức thở mà chết mất.
Sư Tử không tài nào nghĩ tới bọn người Phương Đông lại ngông nghênh đến vậy. Đồng ý rằng thời gian qua bọn chúng đã mạnh lên vượt bậc đi, nhưng sao có thể trắng trợn đến mức này chứ?
Bảo Bình vừa về đến trụ sở thì đã lên tiếng hỏi:
“Cậu biết tin rồi chứ?”
“Ừ, vừa mới nghe báo cáo lại. Thật không ngờ được hành động này của bọn chúng. Chết tiệt!”
Bảo Bình cũng gật đầu đồng ý:
“Phải. Đã vậy lúc tớ đối đầu với một trong số những con sói ấy, bọn nó còn chẳng thèm phản ứng. Cứ như đang cố trêu ngươi chúng ta vậy.”
Cả đại sảnh rơi vào trầm mặc, Sư Tử nhắm chặt mắt, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh mở mắt hỏi Bảo Bình:
“Cậu đã nói đó là thuật điều khiển đúng chứ? Vậy vì sao tớ lại không cảm nhận được gì?”
Sức mạnh [Uy Quang] của Sư Tử là từ thuật điều khiển phát triển ra. Có một vài loại Gift khi được phát triển hay tạo ra theo nguyên gốc thì bất cứ ai sở hữu loại Gift như vậy đều có thể cảm nhận được khi Gift nguyên gốc hoạt động.
Câu hỏi của anh làm cho cả ba nghĩ ngay đến một người, kẻ sở hữu Gift đời khiển nguyên gốc vượt qua cả quy luật, kẻ có thể tự do sử dụng nó, phá vỡ tất cả các liên kết của Gift điều khiển nguyên gốc với những nhánh được phát triển ra khác, chỉ có hắn. Sư Tử u ám nhìn Bảo Bình lẫn Thiên Bình, miệng bật ra một cái tên từng khiến cả chiến trường Đông Nam chao đảo:
"Xử Nữ!!!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận