[Cổng 566342] Cao nguyên Harabor
Bầu trời của cao nguyên vùng viễn Tây cao vời vợi không một gợn mây, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, chạm vào da thịt tạo cảm giác thư thái kì diệu. Cao nguyên Harabor là cao nguyên lớn thứ hai phía Tây, nơi này chính là quê hương của loài Điểu Sư - là linh thú biểu trưng cho lòng quả cảm, sự mạnh mẽ kết hợp từ Vua của Mặt đất, sư tử và Vua của bầu trời, đại bàng.
Có một bóng người lao vụt qua cao nguyên rộng lớn, rẽ đám cỏ phía dưới thành một đường. Nhân Mã hưng phấn không thôi khi được bay nhảy tự do trên đôi giày mang Gift của loài vật huyền thoại Pergasus. Với nó, cô có thể bước đi trên những ngọn gió mà không cần những công cụ trợ giúp vướng víu kia nữa. Một phần thưởng thật tuyệt vời khi đánh bại Pergasus.
Nhân Mã dừng chân ngay khi đến đỉnh đồi. Dang tay ra, cô hít một hơi sảng khoái. Hai cổ tay khẽ xoay, Nhân Mã tập trung năng lượng vào lòng bàn tay, tạo ra hai quả cầu gió nhỏ. Thích chí hú hét một tiếng, cô phóng chúng bay về đồng cỏ nội phía trước. Hai quả cầu gió rẽ đám cỏ bay vèo vèo và chỉ dừng lại khi một đôi cánh lớn của đại bàng đánh tan chúng đi.
“Nữ Vương Nhân Mã, xin cô bớt nghịch ngợm đi ạ. Chúng ta ở đây để luyện tập cho Gift mới của cô chứ không phải đến chơi.”
Một giọng nói tràn đầy nghiêm túc vang lên, hướng Nhân Mã nhắc nhở. Đó chính là Gry - một điểu sư có nhiệm vụ trông chừng Nhân Mã, phòng khi cô quá nghịch ngợm và gây chuyện. Nhân Mã khẽ bĩu môi rồi nhanh chóng thu tay lại. Miễn cưỡng đi đến trước mặt Gry, Nhân Mã hạ giọng nói:
“Xin lỗi ông, Gry. Cháu sẽ chú ý hơn.”
Chán thật! Lâu lâu mới có cơ hội được đi xa thế này, mà bây giờ lại phải ở một chỗ học tập này nọ. Nhân Mã cảm thấy rất bức bối. Cô vốn là một cô gái năng động, tuy không đến mức lúc nào cũng 'quẩy' nhưng cô vẫn thích được bay nhảy tự do, như khi nãy chẳng hạn. Được cảm nhận sức sống của vạn vật qua những cơn gió, đó là niềm vui của cô. Những cơn gió là bạn, luôn luôn ở bên, và cũng là thầy, cho cô biết về những vùng đất cô chưa bao giờ tới. Cảm nhận gió để cô biết, mình vẫn cảm nhận được sự sống.
Nhận được câu xin lỗi miễn cưỡng từ Nhân Mã, Gry không nói gì. Ông hiểu tính cách của đứa trẻ này. Nhưng lúc này chuyện quan trọng hơn chính là giúp cô học cách bay với những công cụ hỗ trợ, chứ không phải là đôi cánh như khi xưa.
Gry khó khăn nhìn đến Nhân Mã. Đối với hậu duệ của loài mạnh nhất phương Tây, đôi cánh chính là niềm tự hào, là biểu trưng sức mạnh và là cái tôi của mỗi người được thừa hưởng nó. Nhưng Nhân Mã, cô gái bé nhỏ nghịch ngợm này, đã mất đi điều đó. Mất đi đôi cánh đồng nghĩa với việc mất đi tự do, là mất đi sự kiêu hãnh và cũng như là mất đi sức sống. Chỉ vì một hành động đơn giản theo bản năng, cô đã đánh mất ánh sáng của chính mình.
Là tướng kì cựu dưới quyền của cha Nhân Mã, ông đã sớm được gặp cô, khi cô còn rất bé. Nhìn cô lớn lên, ông đã từ lúc nào yêu thương cái sự trong sáng đó của cô không hay. Cô giống như một luồng sinh khí tốt đẹp và vui tươi, là thứ ánh sáng kì diệu mang đến cho cuộc sống ảm đạm, ngày ngày tranh đấu giành quyền lực chốn Vương triều một không khí mới, một ánh sáng mới.
Gry đã sớm coi Nhân Mã là đứa cháu mà ông yêu thương và thề trên mạng sống là sẽ bảo vệ cô. Đó cũng là lời cuối cùng của Shihasska đại nhân - cha Nhân Mã - nói với ông.
Khi nhìn thấy đôi cánh của cô bị chặt gãy ngay trước mắt, ông đã gần như chết lặng. Lần đầu tiên, ông chỉ biết bất lực đứng nhìn Nhân Mã mất đi niềm vui trong cuộc sống. Và còn một điều nữa khiến ông càng lo lắng cho cô. Nhân Mã càng ngày càng mạo hiểm và liều lĩnh. Trong những trận đấu gần đây, nó lại thể hiện rõ thêm. Cô không cần biết bản thân có thể sẽ bị thương hay không, cũng chẳng để ý đối phương là kẻ như thế nào, cô chỉ lao đầu vào và đánh. Gry hiểu rõ, mất đi đôi cánh khiến Nhân Mã trở nên tuyệt vọng, tuy luôn cố vui vẻ vậy thôi, chứ đằng sau những nụ cười ấy là một trái tim đang buồn rầu và đau đớn, không tìm được lối thoát.
Nhân Mã cẩn thận dò xét thái độ của Gry. Thấy ông không phản ứng quá gay gắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Gì thì gì, chứ làm Gry tức giận thì chỉ còn nước ngồi trong nhà cả tháng, chẳng dại gì mà khiến ông khó chịu. Nhân Mã cũng hiểu được sự lo lắng của Gry dành cho mình, nhưng cô cũng không muốn làm cho bản thân cảm thấy gò bó. Sự liều lĩnh gần đây của cô là có lí do của nó. Dạo này, cô lại mơ thấy ác mộng về cái ngày hai mươi năm trước, ngày mà cô vĩnh viễn mất đi niềm kiêu hãnh và cuộc sống của cô, ngày cô mất đi đôi cánh.
Nhân Mã vốn đã tạm quên đi sự việc kinh hoàng đó rồi, nhưng không hiểu sao....không hiểu sao mấy tháng trở lại đây, cô ngày càng nhớ đến nó nhiều hơn. Nhân Mã tin tưởng quyết định năm đó của bản thân, cô không hối hận hay tiếc nuối gì về quyết định ấy. Nếu năm đó không phải là cô, thì có lẽ người phải hứng chịu nỗi đau này chính là anh trai cô - người duy nhất Nhân Mã hy vọng sẽ bình an suốt cuộc đời.
Gry và Nhân Mã, mỗi bên đang theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng thì bị một tiếng gọi lớn làm giật mình. Nhân Mã cùng Gry đều hướng mặt về phía vừa phát ra tiếng gọi. Một binh lính mặc giáp hợp kim và cái mũ đội đầu với lông vũ màu trắng to tướng đang đến gần. Nhân Mã giật mình, đó chẳng phải là binh phục của Thiên Không Kị Sĩ Đoàn sao? Chẳng lẽ có kẻ địch xuất hiện sao?
Cả cô và Gry đều trở nên khẩn trương. Thiên Không Kị Sĩ Đoàn là quân đoàn chủ lực của Community Phong Thương, cũng chính là Community đang đứng đầu Phương Tây. Họ xuất hiện là tín hiệu cho thấy đang có chiến tranh hoặc binh biến trong Vương triều. Họ cũng ít khi xuất hiện tại những vùng tầng thấp này, giống như binh đoàn Rồng có cánh của Phương Nam, chỉ ra mặt vào những sự kiện quan trọng của Cực Tây. Vậy mà một binh lính của kị sĩ đoàn phải xuống tận tầng thấp này, thật là làm cho hai bọn họ căng thẳng.
Binh lính đó hạ cánh đến gần Gry và Nhân Mã, cất cung giọng trầm đồng thời cúi đầu kính cẩn:
“Du Phong Vương và Đại tướng Gry, tôi nhận lệnh tới đưa hai người về cung điện. Đây là lệnh của Khải Phong Vương đại nhân, mong hai người đừng chậm trễ.”
Nhân Mã tiến đến hỏi người lính, giọng cô hơi nâng lên, thể hiện sự lo lắng:
“Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Mau nói cho ta biết tình hình!”
Binh lính đó lại lần nữa cúi người:
“Dạ thưa, xin Ngài đừng hiểu lầm. Tôi được phái đến đây thay cho người đưa tin hằng ngày vì người đó nghỉ hôm nay. Không có chuyện gì nghiêm trọng, Ngài và Đại tướng không cần lo lắng.”
Gry thả lỏng tinh thần, Nhân Mã được thể làu bàu:
“Anh tôi cũng thật là, có cần phải điều cả một người thuộc Thiên Không Kị Sĩ Đoàn xuống để gọi tôi về không chứ?”
Nói vậy chứ cô cũng chẳng dám chậm trễ thêm nữa, lập tức leo lên lưng của Điểu Sư Gry, ông dang cánh và hướng phía Cổng dịch chuyển lên tầng bốn chữ số bay đến.
-------------------
[Cổng 5374] Trụ sở chính của Community Phong Thương
Song Tử rảo bước trên nền đá hoa cương lấp lánh, đi theo dọc hành lang đặt những chậu hoa Fluetgert quý hiếm chỉ xuất hiện ở Phương Tây. Tà áo khẽ đung đưa theo từng nhịp bước chân của anh. Anh vừa họp bàn về đại lễ kỉ niệm với các lãnh đạo trong Community xong, và giờ đang trở về thư phòng để xem xét nốt đống giấy tờ báo cáo.
Mấy hôm nay Song Tử đã rất đau đầu chuyện về đại lễ kỉ niệm tròn một trăm năm ngày anh lên nắm quyền cũng như đưa Community của anh lên đứng đầu Phương Tây, giờ lại cần lo thêm về hội nghị liên minh của Phương Tây và Phương Bắc sắp tới. Song Tử đã nghe qua về chiến tranh tại khu vực Đông Nam mới đây. Tên đó, đúng là không biết suy nghĩ mà! Hành động như vậy chẳng khác nào tự đẩy tình hình Phương Đông vào bế tắc thêm nữa. Nhưng cũng không thể để Phương Nam tự đắc quá. Sư Tử....tốt nhất vẫn cần đề phòng hắn.
Bước vào thư phòng, Song Tử lập tức tiến tới chiếc bàn làm việc bằng gỗ hương quí hiếm, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ. Tổng thể thư phòng của Song Tử có thể coi là sự phối hợp của trắng, lam và vàng nhạt, tạo ra cảm giác thư thái, thoải mái nhưng cũng không kém phần sang trọng và cao quí. Lật giở từng trang công văn, anh tập trung cao độ vào từng con chữ, như thể sợ sẽ bỏ lỡ mất chi tiết quan trọng nào đó. Mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp. Mĩ cảnh này, chậc chậc....đúng là khó kiếm trong thiên hạ a ~
Nhân Mã vừa trở về và đây là cảm nghĩ đầu tiên của cô sau khi bước vào thư phòng. Cô phải công nhận rằng anh cô đúng là báu vật nha. Vừa có sắc, vừa có tài. Chẳng trách mà bọn con gái cứ thi nhau thích anh, đến cô nhìn còn không nhịn được cảm thán thì nói gì đến họ.
“Em còn định đứng nhìn anh đến bao giờ vậy?”
Gam giọng pha chút tuỳ hứng của Song Tử vang lên. Anh không ngẩng đầu mà vẫn tập trung vào mấy tờ công văn. Nhân Mã giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ linh tinh của bản thân, cười hì hì bước lại gần chỗ anh.
“Anh gọi em về sớm như vậy làm gì thế? Nhớ em không chịu được sao?”
Song Tử hơi nhướn mày nhưng không ngẩng đầu hay lên tiếng. Nhân Mã biết ý cũng không làm phiền anh nữa. Cô ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ ngắm trời ngắm đất, tay gõ nhịp nhịp trên bệ cửa, miệng thỉnh thoảng còn mấp máy lời gì đó.
Song Tử dồn hết chú ý vào đống giấy tờ, không để ý rằng Nhân Mã đã ngủ gật từ lúc nào. Khi hoàn thành xong phần cuối cùng của công văn báo cáo, Song Tử mới dời tầm mắt về phía em gái. Anh ngả người vào lòng ghế lông báo, mắt vẫn nhìn Nhân Mã. Cô nằm lên bệ cửa sổ, mái tóc xoã ra trên lưng bị gió thổi bay nhè nhẹ. Nhìn cô ngủ thật yên bình, không còn nụ cười vui vẻ gượng gạo, không còn vẻ nghịch ngợm liều lĩnh, cô bây giờ, chỉ đơn giản là cô em gái bé nhỏ đáng yêu của Song Tử. Nhân Mã yên tĩnh mà ngủ, đầu lông mày thỉnh thoảng nhíu lại, chắc là đang mơ. Song Tử tự hỏi, giấc mơ của cô bây giờ có đẹp không, hay là những giấc mơ vẫn khiến cô sợ hãi thức dậy hằng đêm.
Anh đứng dậy khỏi ghế, bước đến gần Nhân Mã. Dựa người vào bệ cửa, Song Tử đưa tay vuốt tóc em gái, từng hình ảnh rõ rệt của kí ức hiện về. Mặt Trăng....gió.....bóng tối.....và đôi cánh của Nhân Mã, những thứ đó vẫn ám ảnh Song Tử không buông tha. Chưa lúc nào kể từ ngày đó anh quên đi những thứ này. Chúng bám lấy anh dai dẳng, không cách nào thoát khỏi. Nhìn thấy Nhân Mã như vậy, anh lại càng cảm thấy bất an. Song Tử sợ có một ngày, anh sẽ mất đi người em gái này.
“Ưm... Hử? Anh trai, xong việc rồi sao?”
Nhân Mã nửa tỉnh nửa mơ dụi mắt ngồi thẳng dậy. Cô đưa tay che đi cơn ngáp dài, nhìn Song Tử hỏi:
“Thế có chuyện gì mà bỗng dưng hôm nay gọi em về trụ sở gấp thế?”
Song Tử khoanh tay, cũng thu lại những cảm xúc bất chợt vừa nãy.
“Là về chuyện tiệc chiêu đãi sẽ diễn ra ba ngày nữa. Anh muốn em phụ trách phần đón tiếp đại diện của Phương Nam.”
Nhân Mã nhíu đôi mày, tiệc chiêu đãi thì cô có nghe qua rồi. Nhưng mà...đại diện của Phương Nam ư?
“Sao bỗng dưng lại có người của Phương Nam trong tiệc chiêu đãi của chúng ta vậy?”
“Họ cũng có ý muốn liên minh với Phương Bắc, anh nghĩ nên mời họ đến, tạo được càng nhiều mối quan hệ càng tốt mà. Chúng ta có hợp tác với họ hay không thì chưa biết, nhưng sau này chúng ta sẽ còn chạm mặt nhiều, thể hiện chút thân thiện, sau này có thể 'dễ thở' hơn về nhiều mặt.”
Nhân Mã nhìn anh trai rồi ngẫm nghĩ. Nói như anh ấy cũng không sai, dù là một con đường nhỏ thì vẫn phải mở ra, bây giờ chưa dùng thì sau này sẽ có lúc cần. Chỉ là Nhân Mã cô không thích những người này, họ làm cho tính cảnh giác của cô tăng đến mức báo động, có một sự nguy hiểm tiềm ẩn khiến cô không khỏi lo lắng.
Nhận ra sự vướng mắc của em gái, Song Tử đưa cả hai bàn tay lên vò vò đầu cô. Nhân Mã nhăn mặt, phụng phịu nhìn anh trai. Gì vậy chứ? Làm như cô còn bé lắm không bằng!
Song Tử thu tay lại đồng thời nói:
“Anh hiểu sự lo lắng của em. Nhưng bây giờ tình hình chính trị của Khu Vườn Nhỏ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, họ sẽ không có hành động nào liều lĩnh làm cho cục diện thêm căng thẳng đâu.”
Nhân Mã mơ hồ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn hơi khó chịu. Người đón họ sẽ là cô nên cũng chẳng còn cách nào ngoài nhẫn nhịn và tăng thêm phòng bị. Cô thở dài rồi đứng dậy, vừa định cất bước đi ra ngoài thì bị gọi giật lại:
“Khoan đã! Anh còn chuyện này nữa.”
Nhân Mã dừng bước, quay người lại chờ Song Tử nói tiếp. Song Tử cũng không vội nói, anh đưa tay ra hiệu cô lại gần. Nhân Mã làm theo, và khi đến gần, cô nhận ngay một cái búng trán đau phát khóc. Cô ai oán nhìn anh trai.
“Làm gì vậy? Đau chết em!”
Song Tử hơi nhăn đầu lông mày, bực bội:
“Anh nghe Gry nói, dạo này em ngày càng khó bảo ha? Thích nghịch dại đến thế à?”
Nhân Mã ôm trán, xìu mặt xuống. Cô không biết phải giải thích sao với Song Tử, cô sợ nói ra lí do, cô sẽ khiến anh nhớ đến chuyện kia. Nhân Mã biết Song Tử vẫn không ngừng tự trách bản thân về việc xảy ra hai mươi năm trước, cô không muốn anh tự dày vò thêm nữa.
Cô khẽ ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén của Song Tử, lại cúi xuống. Song Tử dường như cũng ngờ ngợ về lí do dạo này vì sao Nhân Mã lại ngông cuồng như vậy, anh hơi dịu xuống:
“Nói cho anh biết, tại sao dạo này em thích làm mấy chuyện mạo hiểm vậy? Có phải...em thấy khó chịu không...vì nhớ lại những chuyện không vui?”
Nhân Mã hơi giật mình, định mở miệng chối thì nhìn thấy sự dịu dàng, có đôi chút áy náy trong mắt của anh trai. Cô khó khăn nhìn anh trai. Cả hai đều đang tránh nói tới sự việc đau lòng kia, đều đang cố gắng không nhớ về nó nữa. Nhưng thực tại vẫn là thực tại, dù không muốn vẫn phải đối mặt.
Cuối cùng Nhân Mã cũng thỏa hiệp, cô kể cho Song Tử về những giấc mơ cô đã gặp trong mấy tháng trở lại đây, về sự lo âu của cô, về chuyện cô rất nhớ cảm giác được bay cùng đôi cánh.
Hôm nay, sau sự việc kinh hoàng khiến cô mất đi đôi cánh của mình hai mươi năm trước, lần đầu tiên cô mở lòng tâm sự với anh trai. Như ngày xưa, lúc cô chưa trải qua khoảng thời gian đau buồn đó.
Song Tử nghe xong, thở ra hơi dài não nề, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Nhân Mã, anh nói:
“Anh xin lỗi. Nếu như ngày đó anh không bồng bột như thế, thì em cũng đã không phải chịu đau khổ như bây giờ. Thực sự xin lỗi em.”
Nhân Mã lắc đầu, tiện thể ngả đầu vào vai anh, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh:
“Anh đừng nghĩ vậy, em chưa bao giờ trách anh, cũng chưa bao giờ hối hận về quyết định của em. Anh nghĩ thế chẳng khác nào bảo em đã làm chuyện vô ích rồi sao.”
Song Tử bật cười, không phải là cô đã làm chuyện ngốc nghếch sao, còn nói như là mình đúng lắm! Nhưng nói thì nói vậy, cảm giác tội lỗi trong anh vẫn không vơi đi phần nào.
Ánh mắt anh nhìn ra xa xăm, trong lòng không khỏi cảm thấy vướng bận. Hằng ngày vẫn thấy Nhân Mã tươi cười miễn cưỡng để anh không phải lo lắng, vẫn cố gắng tạo ra những trò nghịch ngợm để khỏa lấp nỗi đau. Cô đâu biết, càng như thế càng khiến cho anh thêm day dứt và oán hận bản thân chứ. Bàn tay Song Tử nắm chặt lại. Nhân Mã, anh thề, thề sẽ cho em thấy lại sự thích thú khi được phiêu bạt như ngày xưa, trên chính đôi cánh em đã từng đánh mất, anh sẽ giúp em dang rộng sải cánh mà em vẫn hằng tự hào, sải cánh của tự do!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận