Hai ngày sau
[Cổng 8110] Trụ sở chính của Community Salamandra
Sư Tử cùng Thiên Bình đang chuẩn bị những đồ dùng thiết yếu cần cho chuyến đi dài ngày sắp tới. Chuyến đi này của hai người sẽ qua cả Phương Tây và Phương Bắc. Sáng mai cả hai sẽ đến khu vực Cực Tây trước để kịp cho bữa tiệc chiêu đãi tổ chức vào buổi chiều. Vì không thể cùng một lúc di chuyển cả mấy trăm quân lính qua cổng ranh giới của Thiên Bình được, cho nên binh lính sẽ lần lượt sử dụng cổng dịch chuyển để đến Phương Tây, rồi sẽ di chuyển đến nơi tập kết đã được Community Phong Thương chuẩn bị sẵn.
“Chà chà... Nhìn thế mà nhiều đồ phải mang theo ghê! Không biết khi nào mới xong đây...”
Thiên Bình đang lục lọi tủ đồ của mình không nhịn được than thở. Tokarara đứng bên nhận những đồ dùng mà cô đưa cho và xếp cẩn thận vào nơi để hành lí của Thiên Bình. Lần này Tokarara là một trong những tuỳ tùng theo phục vụ Thiên Bình, cho nên cô bé cũng đã sớm sắp xếp xong hành lí của mình.
“Đó là tật xấu của chị đấy chủ nhân. Lúc nào chị cũng đợi nước đến chân rồi mới nhảy. Sao khi nhận được lời mời chị không bắt đầu chuẩn bị luôn đi, bây giờ có phải đỡ mệt hơn không.”
Tokarara thấy không vui với lời than thở của chủ nhân, lên tiếng nhắc nhở. Thiên Bình nhìn cô bé với một cặp mắt ngạc nhiên, sao dạo này Tokarara càng ngày càng giống như chằn lửa vậy? Cô chỉ mới than có một câu thôi mà, cần phải phản ứng dữ dội vậy không chứ? Nghĩ vậy nhưng Thiên Bình đâu dám nói ra, sợ Tokarara sẽ lại cho một bài diễn văn nữa thì khổ cái lỗ tai cô lắm.
Sư Tử đang xem lại danh mục khách tham dự vừa được gửi đến. Cái này do anh đề xuất riêng, may mắn là Song Tử đã đồng ý. Mặc dù người dân Phương Tây rất thân thiện, nhưng dù sao họ vẫn còn một số định kiến về người Phương Nam, Sư Tử hiểu rằng anh được mời là có lí do. Anh cũng là một nhà lãnh đạo nên hiểu được cách làm việc của Song Tử, tạo một mối quan hệ tốt chỉ lợi chứ tuyệt đối không hại. Tuy không biết mối quan hệ này có giữ được lâu hay không, nhưng anh vẫn nên có thiện ý. Dù biết một số lãnh đạo của Phong Thương chẳng ưa gì mình, nhưng nếu đã được mời mà lại từ chối thì sẽ làm hình ảnh của riêng anh cũng như Phương Nam nói chung bị ảnh hưởng, cho nên Sư Tử nhất định phải chấp nhận lời mời này. Anh cần biết trong danh sách khách mời có ai để dễ xử lí tình huống hơn, nếu không có thể sẽ vô tình gây ra những xung đột không cần thiết.
Hoạt động giao thương với Cực Đông giảm đáng kể, vậy nên lần này đi, anh nhất định phải tạo được mối làm ăn tốt với Phương Bắc....và cả Phương Tây, nếu mọi chuyện thuận lợi. Chuyến đi dài ngày này sẽ giúp anh có cơ hội tìm hiểu và quan sát chính xác nhất tình hình của những nơi khác. Đi dự tiệc chiêu đãi của Cực Tây chỉ là mục đích nhỏ, mục đích lớn nhất của Sư Tử là đến Cực Bắc để tận mắt nhìn thấy sự phát triển của công thương nghiệp nơi đây, một trong những nơi phát triển bậc nhất Khu Vườn Nhỏ. Ngày trước thì nguồn cung cấp chính cho công nghiệp và ngành du lịch của Phương Nam đến từ Cực Đông. Phương Nam tuy khá mạnh về sản xuất kim loại và các ngành liên quan đến vũ khí nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm trong phát triển công nghiệp chế tạo máy móc và thực phẩm. Ngành du lịch thì chỉ khi Sư Tử lên nắm quyền mới có được cơ hội phát triển, nhưng cũng không mấy ăn thua gì với những nơi khác. Sau trận chiến tại chiến trường Đông Nam, mọi hoạt động giao thương với bên Phương Đông cũng theo đó giảm dần, và hình như có dấu hiệu ngừng hẳn. Là người đứng đầu Cực Nam, Sư Tử không thể để tình hình cứ tiếp diễn như vậy, anh phải tìm cách liên minh với Phương Bắc thì mới mong có cơ hội phát triển trở lại.
Có một điều đáng ngại là tình hình chính trị của Khu Vườn Nhỏ chưa đi vào quỹ đạo hoàn toàn sau cuộc khủng hoảng ba năm trước, anh lo rằng việc được chấp nhận liên minh với Phương Bắc sẽ khó khăn.
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thuyết phục các nhà lãnh đạo Phương Bắc chấp thuận cho giao thương với họ thì Sư Tử nghe thấy tiếng gõ cửa. Hơi ngẩng lên, anh cất tiếng:
“Vào đi!”
Cánh cửa mở ra, người bước vào là Bảo Bình. Anh nhìn Sư Tử, rồi từ ống tay áo lấy ra chai rượu con con, giơ lên và cười khì khì. Sư Tử không khỏi bật cười, cái tên này, đúng là ham vui mà, giờ này còn có thể uống rượu sao? Nhưng anh cũng không từ chối. Sư Tử đứng dậy bước đến bàn trà đặt ngoài ban công, Bảo Bình cũng ngồi vào phía đối diện.
“Thú vui của cậu lúc nào cũng đặc biệt hết nhỉ? Giữa trưa vẫn có thể rủ tớ cùng uống cơ đấy.”
“Ài...Có mấy khi được ngồi riêng với cậu thế này. Suốt ngày chỉ chăm chăm làm việc, hết việc thì cũng mệt đứt hơi, còn hứng đâu mà thưởng thức rượu ngon chứ. Cậu chuẩn bị đi rồi, tớ cũng phải tranh thủ, không thì hai tháng nữa chẳng có ai ngồi nhậu cùng, không phải sao?”
Bảo Bình nói trong khi rót đầy rượu vào chén của hai người.
Sư Tử hơi nâng khóe miệng. Lần này Bảo Bình không đi cùng họ, bởi vì anh lo rằng sẽ lại bị tấn công, hơn nữa cũng cần có người ở lại đây điều hành mọi việc, cho nên Bảo Bình nhất quyết từ chối đi cùng trong chuyến này. Thay vào đó Thiên Bình sẽ cùng đi, cô chưa có nhiều cơ hội để mở rộng tầm mắt, cũng chưa có cơ hội đi xa để ngoại giao cùng khu vực khác như thế này, đây sẽ là thời cơ tốt để cô có thể nắm bắt thêm tình hình bên ngoài.
Sư Tử vừa đưa chén rượu tới miệng thì Bảo Bình lên tiếng:
“Sư Tử này, chuyến này nhất định phải thật cẩn trọng đấy, không thể qua loa được đâu. Tớ không lo cậu không đối phó được với mấy người bên Phong Thương, mà là lo về những người Phương Bắc hơn. Nghe nói họ có giao tình không tệ với Phương Đông.”
“Không lo, không lo. Chuyện gì tớ cũng đều có bước phòng bị rồi, tớ sẽ không để bị rơi vào thế bị động đâu!”
Bảo Bình gật gật đầu, tầm mắt xoáy sâu vào chén rượu đặt trên bàn:
“Vậy thì được.”
--------------------
Sáng sớm hôm sau
[Cổng ngoài 5370] Khu vực ngoại thành của trụ sở chính Community Phong Thương
Nhân Mã ngồi trên lưng Điểu Sư Gry, khoác lên người bộ Lam Bào (bộ áo choàng màu lam) tuyệt đẹp, đằng sau cô là hai trăm quân lính tinh nhuệ xếp thành năm tiểu đội. Cô đứng đây là để đón đại diện từ Phương Nam sẽ đến dự tiệc chiêu đãi hôm nay - Hỏa Ngục Vương Sư Tử và Hư Không Vương Thiên Bình.
Cô giơ cái đồng hồ quả quýt nho nhỏ lên xem, sắp tới giờ rồi, Nhân Mã quay ra đằng sau, giọng nói đanh thép khác hẳn ngày thường vang lên:
“Toàn quân chú ý! Nhanh chóng ổn định lại toàn đội hình. Những vị khách hôm nay có thân phận rất cao quí, đừng để xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nếu không sẽ "khó giải quyết" đấy!”
Giọng Nhân Mã nhấn mạnh vào cụm từ 'khó giải quyết', chứng tỏ cô rất đề cao phòng bị với những vị khách sắp tới này. Binh lính cũng không chậm trễ, ổn định lại đội ngũ và đứng nghiêm chỉnh. Chỉ một lát sau, phía xa xa hiện lên một vệt sáng nhỏ rồi lớn dần lên, mở ra một cổng ranh giới lớn. Sư Tử cùng Thiên Bình và hơn hai mươi hộ vệ từ trong đó bước ra.
Sư Tử dẫn đầu, cưỡi trên chiến mã ưa thích của anh. Anh mặc bộ Hoàng Bào quen thuộc đại diện cho vị trí cao quí độc tôn của mình. Thiên Bình theo ngay sau. Cô mặc trên người áo Ngọc Bào lấp lánh, ngồi trên yên ngựa làm tăng thêm phần quí phái và rực rỡ. Từ xa nhìn thấy đoàn người của Sư Tử, Nhân Mã hơi nhếch miệng. Hừ! Đi dự tiệc chiêu đãi mà cứ như đi thị uy không bằng. Nhưng suy nghĩ đó cũng lập tức bị cô để ra sau, bây giờ không phải lúc để nghĩ ngợi lung tung, tập trung vào chuyên môn đã.
Đoàn người của Phương Nam đến gần, Nhân Mã nhanh chóng đi đến trước nghênh đón.
“Xin chào mừng hai người đến với Cực Tây, Hoả Ngục Vương và Hư Không Vương!”
Sư Tử xuống ngựa, Thiên Bình biết ý cũng xuống theo. Nhân Mã hơi nâng khoé miệng, ít ra thì họ cũng hiểu cách đối nhân xử thế đấy. Cô cũng xuống khỏi lưng Gry, chìa tay ra.
Sư Tử bắt tay cùng cô. Anh hơi thất thần. Nhìn cô cá tính vậy thôi chứ có bàn tay thật mềm và ấm nha. Sư Tử vội buông tay, sợ chính mình lại có ý niệm không tốt. Nhân Mã không để ý lắm, cô quay sang Thiên Bình, hai người bắt tay rồi cùng nở một nụ cười xã giao. Nhân Mã nghiêng người ra hiệu, đoàn quân phía sau tự động chia ra hai bên, chừa một con đường ở giữa. Nhân Mã làm động tác mời, đồng thời leo lại lên lưng Gry, Sư Tử và Thiên Bình cũng lên ngựa. Cả đoàn người theo sự dẫn dắt của Nhân Mã tiến sâu vào vùng nội thành.
Qua hết hai cổng ngoài thì đến cổng trung gian. Ở đây có thể thấy toàn bộ các hoạt động của cư dân vùng Cực Tây, màu sắc văn hoá nơi đây cũng có sự khác biệt so với vùng cổng ngoài, có thể nói đây chính là khu đô thị trung tâm của tầng bốn chữ số phía Tây.
Thiên Bình không phải là lần đầu đến Phương Tây, nhưng cô luôn chỉ qua lại tại tầng sáu và bảy chữ số, ở đó các hoạt động cũng không nhộn nhịp bằng ở đây, bản sắc và phong tục cũng có những điểm khác biệt khá rõ ràng. Thế nên khi đặt chân vào vùng nội thành trung tâm thì cô có cảm giác rất mới lạ. Mọi nơi đều mang không khí tấp nập và vui vẻ, nói người dân Phương Tây rất thân thiện quả thật là đúng. Họ nói cười với nhau rất sảng khoái, không cố kị điều gì. Thiên Bình cảm thấy Phương Tây quả thực là một nơi yên bình, chẳng trách có những người cố gắng hết mức chỉ để có thể chuyển đến đây sống.
Và khi vào đến cổng trong cùng, cả đoàn người Phương Nam mới thật sự ấn tượng. Kiến trúc nơi đây toát lên vẻ mê hoặc rất đặc biệt. Cấu trúc hình mái vòm cổ điển kết hợp với các công trình điêu khắc tạo nên nét cổ kính và trang nghiêm. Càng tiến sâu vào thì tiếng ồn ào càng nhỏ rồi mất hẳn. Nhân Mã dẫn đoàn người đi qua một cánh cổng bằng gỗ sồi nạm ngọc khổng lồ. Sư Tử và Thiên Bình hơi liếc nhìn nhau, cả hai cùng đề cao phòng bị, họ đã vào trung tâm của tầng bốn chữ số Phương Tây, tức là đang ở trong lòng một nơi xa lạ, không thông thuộc địa hình, nhất định phải nâng sự cảnh giác lên cao.
Ánh sáng dần hiện ra cuối đường hầm nối từ cánh cổng vào bên trong trung tâm. Và rồi, cảnh tượng trước mắt làm cho họ choáng ngợp vô cùng, đến mức cả Sư Tử cũng bỏ lơi sự cảnh giác. Không ngạc nhiên sao được, nơi này...phải nói sao đây, đây mới gọi là kiến trúc đẹp và đồ sộ bậc nhất này. Đó là một khối kiến trúc được xây trên một thác nước. Toà nhà chính của Community Phong Thương là một toà nhà có hình chóp nhọn màu trắng, chính giữa là biểu tượng vòng tròn màu xanh ngọc đại diện cho Community. Hai bên toà nhà chính là hai ngọn tháp cao xây đối xứng. Có ba con đường lớn để dẫn vào trụ sở chính, và Nhân Mã dẫn họ đi vào bằng con đường ngay chính giữa. Nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt những vị khách, cô lên tiếng:
“Con người Phương Tây chúng tôi rất yêu thiên nhiên, mọi thứ của chúng tôi đều gắn liền với nó. Vì thế chúng tôi đã chọn xây trụ sở chính tại nơi đẹp nhất miền Tây này. Như mọi người thấy rồi, đây chính là thác nước nằm trên Cao nguyên đẹp và lớn nhất Cực Tây, nó cũng chính là Cao nguyên đẹp nhất Khu Vườn Nhỏ - Cao nguyên Juhannabor.”
Toàn bộ đoàn người Phương Nam đều trầm trồ, đúng thật là một kiểu kiến trúc độc đáo. Tuy trụ sở chính của Community Salamandra cũng rất đẹp và có kiến trúc độc đáo nhưng không thể phủ nhận rằng con người nơi này thật sáng tạo! Có thể xây nên một công trình tuyệt vời như vậy, quả không thể xem thường.
Vào đến đại điện, Sư Tử nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trước sảnh lớn. Người đó khoác lên người bộ đồ truyền thống màu xanh lam, trông rất nhã nhặn. Không ai khác là Song Tử. Hôm nay anh đích thân ra đón Sư Tử và Thiên Bình, dù sao họ cũng là những Floor Master của Cực Nam, không thể có hành động nào thất lễ được. Song Tử đứng đó, tà áo theo gió nhẹ đung đưa, tạo cho những người nhìn thấy đều có cảm giác từ anh toát ra khí chất phi phàm đặc biệt.
“Chào mừng đến với Phương Tây đầy nắng gió của chúng tôi, Hoả Ngục Vương và Hư Không Vương!”
Sư Tử xuống ngựa và bắt tay với Song Tử. Hai con người gặp nhau, khí chất phi phàm gặp khí chất cao ngạo, làm nên một bức tranh nổi bật khỏi không gian nơi này.
Thiên Bình theo đến gần chào hỏi. Ấn tượng đầu tiên của cô với Song Tử không quá xấu. Đó là một người mang nét tuỳ hứng, có phần nhẹ nhàng nhưng cũng có vẻ quyến rũ rất riêng biệt. Thiên Bình trước đó đã tìm hiểu một chút về Song Tử. Một lãnh đạo trẻ tài năng, có tính cách an ổn, không thích đua tranh, dịu dàng với mọi người, theo chủ nghĩa hoà bình...Tất cả đều nói lên Song Tử là người rất ôn hoà. Nhưng mà, Thiên Bình thầm cười khẩy, có đúng vậy không thì chưa biết!?
Song Tử đưa tay mời hai người vào trong đại điện, tuỳ tùng của họ sẽ được sắp xếp ở nơi khác. Hai người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện đằng trước. Nhân Mã đi cùng Thiên Bình ở phía sau, cả hai đều không nói, chỉ im lặng bước theo. Một phần vì Thiên Bình là mẫu người kiệm lời, còn lại là do Nhân Mã không thích giao tiếp với người không thân quen. Thành ra, hai cô tạo nên bầu không khí quái dị, khác hẳn với hai người bên trên. Song Tử tinh ý nhận ra sự không thoải mái của hai cô, lập tức quay xuống nói:
“Nhân Mã, không nhớ anh dặn em đi kiểm tra doanh trại hả? Sao lại chậm trễ như vậy?”
Anh lại quay qua Sư Tử:
“Thứ lỗi, Nhân Mã phải lui xuống trước rồi.”
Sư Tử không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Thật ra anh đã biết bầu không khí ngượng nghịu này từ trước, em gái anh tỏa ra sát khí khủng khiếp thế kia sao lại không để ý chứ, nhưng dù sao ở đây cũng không tiện làm gì, nên anh đành để vậy. May mà Song Tử cũng hiểu, bây giờ sẽ đỡ bất tiện hơn rồi.
Còn Nhân Mã thì mừng như bắt được vàng, lập tức 'vâng' một tiếng rồi cúi đầu chào và đi ra ngoài. Nói với nhau ít câu, Song Tử cho người đưa hai anh em Sư Tử đến phòng dành cho khách, còn bản thân thì trở về thư phòng nghỉ ngơi và chuẩn bị một vài thứ cho buổi tiệc chiêu đãi sẽ diễn ra vài tiếng nữa.
-------------------
Đúng bốn giờ chiều, cả đại điện và sảnh trước của Community Phong Thương đều sáng trưng. Từ trong ra đến ba con đường lớn dẫn vào trụ sở chính đều treo đèn lấp lánh. Ánh sáng của đèn và ánh sáng của tự nhiên giao hoà tạo nên sự kì ảo cho nơi này.
Thiên Bình từ trong phòng nhìn ra bên ngoài, không khỏi ấn tượng. Điều kiện tự nhiên ở đây khác với Phương Nam, trời tối rất nhanh, bốn giờ mà đã lờ mờ thế này, chỗ cô thì sáu giờ mới gọi là tối. Thế nên khi ở đây, Thiên Bình cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, vừa nằm nghỉ một lát thì trời đã tối rồi.
'Cốc cốc'
“Ai vậy?”
“Là em, Tokarara ạ!”
Thiên Bình quay người ra mở cửa. Tokarara nở nụ cười đồng thời cúi chào cô.
“Chỉ có chúng ta, không cần câu nệ làm gì.”
Thiên Bình vừa nói vừa trở lại ngồi xuống ghế đặt cạnh cửa sổ sát đất và hướng ánh nhìn ra bên ngoài.
“Em làm chị thức giấc sao chủ nhân?”
“Không, chị thức dậy lâu rồi. Còn em, nghỉ ngơi thoải mái chứ?”
Tokarara gật gật cái đầu nhỏ trả lời 'vâng' một tiếng. Cô cũng nhắc nhở Thiên Bình nên thay đồ sớm, vì buổi lễ đã sắp bắt đầu. Thiên Bình chỉ trả lời một tiếng rồi lại chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài. Thật lạ! Nơi đây cứ như có sức hút kì diệu vậy, làm cô khó có thể rời mắt. Nếu được sống ở đây thì thật tốt.
Hả!? Cô vừa nghĩ gì vậy chứ? Thật là! Thiên Bình lắc đầu xua đi ý nghĩ kì quái vừa xuất hiện, đứng dậy bước đến tủ đồ.
Bên ngoài ngày càng náo nhiệt. Từng đoàn xe nối đuôi nhau đi vào, tiếng nói cười huyên náo truyền khắp trong khu vực trụ sở chính. Mỗi người đều khoác lên mình những bộ trang phục đẹp nhất, rực rỡ nhất. Mùi hương đặc trưng của rừng gỗ hương quí hiếm đằng sau trụ sở chính len lỏi tới từng góc của đại điện. Không gian ngập tràn âm nhạc nhẹ nhàng, du dương và ánh sáng mĩ lệ. Bàn ăn được đặt xung quanh sảnh chính với đủ loại cao lương mĩ vị, đủ các món ăn từ các vùng miền khác nhau. Đây cũng là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà loài hoa Fluetgert quí hiếm chỉ có ở Phương Tây đua nở.
Khi khách mời đã đến đông đủ, các cửa lớn bắt đầu được đóng hết, đèn dần dần tối lại, chỉ chiếu vào bục phát biểu trên lễ đài. Song Tử trong trang phục truyền thống cách điệu bước lên, mọi tiếng ồn ào cũng dứt hẳn, bầu không khí bây giờ yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Song Tử bắt đầu bài diễn văn của mình bằng việc kể lại lịch sử của loài mạnh nhất Phương Tây từ những ngày đầu tại Khu Vườn Nhỏ, tiếp đó là quá trình phát triển của Community Phong Thương.
“...Trước khi kết thúc bài diễn văn hôm nay, tôi muốn giới hai vị khách mời đặc biệt đến từ Phương Nam. Đó là Floor Master mạnh nhất tầng bốn chữ số của Cực Nam, Hoả Ngục Vương Sư Tử và Floor Master tầng sáu chữ số Hư Không Vương Thiên Bình!”
Sau lời giới thiệu của Song Tử, cả đại sảnh đang im phăng phắc bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Đa số là những lời bàn tán, có một ít sự tò mò và cả những ánh mắt không mấy thiện cảm.
Ánh đèn chiếu đến hai chiếc ghế ở hàng ghế khách mời danh dự. Cả Sư Tử và Thiên Bình đồng thời đứng lên trước những ánh mắt mang đủ loại ý nghĩa của toàn thể khách mời trong sảnh. Ánh mắt thâm thuý của Sư Tử liếc nhanh một vòng, đúng thật là vẫn có vài ánh nhìn dè chừng, kèm một chút không vừa lòng.
Qua phần giới thiệu này, Song Tử chính thức cho khai tiệc. Mọi người cũng rất nhanh hoà vào không khí chung của bữa tiệc, cũng chẳng còn để ý nhiều đến những vị khách từ Phương Nam kia nữa. Nhân Mã vẫn mặc bộ Lam Bào lúc chiều, đang đi loanh quanh vừa để kiểm tra an ninh vừa để canh chừng một số khách mời được liệt vào danh sách cần chú ý.
Cô tiến đến gần bàn ăn và tiện thể cầm một ly rượu nho. Xoay xoay cái ly trong tay, Nhân Mã khẽ di chuyển ánh mắt của mình về phía một người đàn ông trẻ, mặc bộ đồ đen với những họa tiết trông khá diêm dúa. Đó là Tehason, kẻ đứng đầu danh sách khách mời phải chú ý trong buổi tiệc hôm nay. Hắn là con trai cả của tể tướng Tegifuson. Là một kẻ dẻo miệng, yêu tiền, hám danh lợi, một tên đê tiện và keo kiệt nổi tiếng. Song Tử đặc biệt nhấn mạnh phải để ý tên này, với tính cách của hắn, không biết sẽ lại gây ra những chuyện gì.
Đang chăm chú nhìn vào Tehason, Nhân Mã thấy cánh tay bị kéo nhẹ, cô quay lại, là Thiên Bình. Thấy vẻ mặt Nhân Mã có đôi chút khó hiểu, Thiên Bình lên tiếng trước:
“Có thể nói chuyện với cô chút không?”
Nhân Mã khá ngại nói chuyện với người lạ, hơn nữa cô cũng cần chú ý đến một vài khách mời nữa, nhưng nhìn đến vẻ mong đợi trong mắt Thiên Bình, cô cuối cùng cũng phải đồng ý. Nhân Mã theo Thiên Bình ra khỏi hội trường, trước khi đi ra còn liếc nhìn Tehason lần nữa. Hai người chọn một ban công yên tĩnh để nói chuyện.
“Vậy có chuyện gì mà cô muốn nói với tôi?”
Thiên Bình hơi mỉm cười:
“Người ta nói cô rất lạnh lùng quả thật không sai.”
Nhân Mã hơi chột dạ, đúng là cô có hơi lạnh nhạt rồi. Chỉ là nói với người lạ khiến cô cảm thấy bồn chồn hồi hộp thôi.
“Thật ra không có việc gì hệ trọng lắm. Tôi thấy cô không tận hưởng bữa tiệc mà chăm chú làm gì đó, nên muốn cô thoải mái chút thôi.”
“Cô nhận ra?”
Thiên Bình nhún vai:
“Đó cũng là nhiệm vụ của tôi trong những bữa tiệc ở Phương Nam.”
“Vậy là chúng ta 'đồng bệnh tương lân' sao? Thú vị nhỉ?”
“Có thể nói như vậy. Nhưng không thể cứ chúi mũi để ý những tên mà người khác nhìn còn chẳng muốn nhìn được, phải không?”
Nhân Mã cười nhẹ. Ngước mặt lên trời ngắm những ngôi sao lấp la lấp lánh vui mắt. Nhân Mã cũng như Thiên Bình, đều sinh ra trong những Vương triều quy củ bậc nhất, nhưng Thiên Bình có phần thoải mái hơn. Cô không phải ra chiến trường khi còn nhỏ, không phải học chính trị khi mới chỉ ý thức được địa vị của mình... Nhân Mã lại khác. Cô là một trong những chiến binh nữ mạnh nhất khu vực phía Tây từ khi còn rất trẻ, tiếp xúc với chiến tranh từ sớm đã rèn luyện cho cô tính cách lạnh lùng và sự kiên cường, giáp mặt với chính sự hằng ngày, nhìn thấy vô số loại người đã tôi luyện nên một Nhân Mã với cái nhìn sắc bén và nhanh nhạy. Nhân Mã ngẫm nghĩ lại sự vất vả mấy hôm gần đây của bản thân và cô quyết định để mình tự do thưởng thức bữa tiệc một lúc.
“Chao ôi! Hai cô gái xinh đẹp sao lại trốn một góc thế này? Chậc chậc, ta mà không tìm ra thì đúng là uổng con mắt rồi. Khứa....khứa....”
Một câu nói kèm theo tràng cười quái dị đánh thẳng vào lỗ tai Nhân Mã và Thiên Bình. Cả hai quay qua hướng phát ra tiếng. Ánh mắt chán ghét của Nhân Mã lập tức khiến cho Thiên Bình cũng phải đề phòng. Tehason vừa cười vừa đi tới gần. Thiên Bình hơi lùi ra sau, Nhân Mã thì chẳng thèm động đậy, mắt nhìn thẳng vào tên đang cười đến ngu ngốc kia.
“Chúng tôi hình như không có nói là mời anh nói chuyện cùng thì phải?”
“Ai ui! Có cần phải tránh tôi như tránh tà thế không? Tôi và em cũng gặp mặt nhiều lần, không thể đối với tôi bớt lạnh lùng hơn sao?”
Hắn vừa nói vừa khoác tay lên vai Nhân Mã. Bỗng ánh mắt tia được Thiên Bình, lại bỏ tay ra quay sang cô. Nhân Mã chưa kịp vui sướng thì lại lập tức bước qua chắn giữa Tehason và Thiên Bình. Hắn không vừa lòng:
“Chẳng phải là bạn em sao? Phải giới thiệu chứ. Mà....có phải đây là khách mời từ Phương Nam không nhỉ? Nữ Vương Thiên Bình? Đúng là cô rồi.”
Thiên Bình rùng mình, càng lui về sau hơn. Nhân Mã mạnh mẽ đè lại cánh tay muốn chạm vào Thiên Bình ở phía sau. Cô cất giọng lạnh thấu xương:
“Tôi không có nghĩa vụ phải giới thiệu cho anh. Anh lại càng không có tư cách để biết!”
Tehason giận đến đỏ bừng mặt. Hắn vốn rất tự cao, giờ lại bị một cô gái nắng vào mặt bảo sao không giận cho được.
“Cô nói cái gì? Cô dám nói ta không có tư cách sao?”
Vừa nói hắn vừa dùng sức đẩy Nhân Mã ra để tiến đến chỗ Thiên Bình. Nhân Mã vẫn đứng vững, tay phải chắn ngang giữa Tehason với Thiên Bình, tay trái vận ít lực đánh thẳng vào vùng bụng của hắn.
Tehason lùi ra mấy bước, mắt long sòng sọc nhìn Nhân Mã. Hắn cũng đâu phải dạng xoàng xĩnh. Nâng cánh tay lên, hắn kéo cổ tay cô đang chắn trước mặt Thiên Bình, dùng sức xoay người vật cô xuống. Nhân Mã hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng trụ vững bằng hai chân, cô nhảy lùi ra sau kéo dài khoảng cách. Chân khẽ trùng xuống lấy đà, cô lao vụt đến gần Tehason. Hắn khẽ nghiêng người nhưng vẫn bị đánh trúng.
Tehason bắt đầu lồng lộn lên, lao lại và nắm lấy một chân Nhân Mã với tốc độ siêu nhanh. Dù đã nhìn ra động tác của hắn nhưng Nhân Mã vẫn bị bắt được. Tehason bóp chặt cổ chân cô rồi ném cái 'rầm' xuống. Nhân Mã đau điếng người. Thiên Bình thấy vậy cũng tiến lên. Nhưng cô vừa bước một bước thì lập tức dừng lại. Cánh tay đang chuẩn bị đánh xuống của Tehason cũng dừng lại, cả cơ thể hắn run rẩy. Chân Thiên Bình như nhũn ra, cô vội bám vào lan can cho khỏi ngã. Nhân Mã không động đậy, nhăn nhó nằm đó.
Sát khí này, thật quá đáng sợ!! Không khí như tụt xuống cả trăm độ. Tehason không dám có bất cứ hành động nào nữa. Mặt hắn tái mét, mắt thì trừng lớn.
Những cơn gió rét lạnh quét qua khiến cả Tehason và Thiên Bình đều run lên. Cô đưa mắt nhìn người đứng ở cửa dẫn ra ban công. Ánh mắt anh toát ra sát lực khủng khiếp nhìn thẳng vào Tehason. Song Tử lúc này không giống với Song Tử ôn hoà, dịu dàng của lúc sáng nữa. Sư Tử cũng phát giác được vấn đề chạy đến. Anh cũng bị sững lại. Không ai nói hay có hành động gì. Song Tử bước từng bước một đến đằng sau Tehason, hắn run cầm cập như trúng gió, rồi bỗng nhiên cả người cứng đờ ngã xuống. Chân Song Tử nhấc lên, đá văng hắn khỏi ban công và rơi xuống bụi cây gần cách đó rất xa.
Gió. Thổi lớn như muốn cuốn phăng mọi vật có mặt trong khu vực của nó đi. Từng cơn lốc xoáy lao đến Tehason như muốn xé xác hắn ra.
Mọi khách mời từ bên trong đại sảnh cũng kéo nhau ra xem, nhưng rồi lại lũ lượt kéo nhau đi vào. Ban công và sân sau sảnh lớn hoàn toàn bị phá hủy. Cát bụi và từng nắm đất đá bay mù mịt. Cơn giận của Song Tử bị đẩy lên đỉnh điểm. Tehason nằm bất động, máu từ những vết bị cắt ra bởi những ngọn gió của Song Tử chảy ngày một nhiều.
Nhân Mã nén đau đứng bật dậy, hướng vào cơn lốc mịt mù ngày càng lớn, gào lên:
“Anh ơi! Dừng lại! Dừng ngay lại!”
Nhân Mã! Là Nhân Mã!
Song Tử từ trong con giận mất kiểm soát hoàn hồn lại, tay giơ cao thu lại những ngọn gió đang điên cuồng phá hủy mọi vật kia. Anh khẽ hạ xuống ban công, đưa tay đỡ lấy Nhân Mã đang đứng không vững.
Giọng nói buồn buồn mang theo sự lo lắng vô hạn nhẹ nhàng rơi vào tai Nhân Mã:
“Em có sao không?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bây giờ mà nói có sao thì kiểu gì cũng có kẻ chết mất xác, mà cô không muốn gây thêm ồn ào nữa. Hôm nay thế là đã đủ rắc rối rồi.
Sư Tử cũng chạy qua đỡ Thiên Bình. Anh nghe thấy tiếng Song Tử:
“Thứ lỗi cho sự việc hôm nay của chúng tôi. Tôi phải đưa em ấy về phòng, mong Hoả Ngục Vương và Hư Không Vương sẽ không để bụng.”
Sư Tử gật đầu, đầu chân mày nhíu chặt lại nhìn theo hướng Song Tử và Nhân Mã đi.
“Không sao chứ, Thiên Bình?”
“Em không sao, cũng không có bị thương. Nhưng....”
“Ừ, anh thấy rồi. Giống hệt hôm đó.”
Cả hai đang nhớ đến một ngày vào hai mươi năm trước. Ngày cả Khu Vườn Nhỏ chứng kiến cơn bão lốc lớn nhất trong lịch sử, cũng là ngày mà cả Khu Vườn Nhỏ biết tin Du Phong Vương Nhân Mã mất đi đôi cánh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận