- Trang Chủ
- Fan fiction
- The Little Garden
- Chương 20: IX. Thần Hội khai chiến -Tử Chiến Hầm Huyết Ngục: Đoàn tụ
Bạch Dương ngơ ngẩn nhìn trần nhà, nước mắt không tự chủ cứ chảy dài. Cậu không biết bằng cách nào mình bị ngất đi, cũng không rõ đã được ai đưa vào căn phòng này. Giờ phút này Bạch Dương không có tâm trí nghĩ nhiều như thế. Cảm xúc như thác lũ cứ ào ạt lấn át hết lý trí của cậu.
Đã thức dậy từ lâu nhưng Bạch Dương không nguyện ý cử động chút nào. Cậu còn chưa ngắm đủ. Đằng kia, phía góc phải của trần nhà, là hình điêu khắc chính tay cha làm, lui về phía cửa sổ cũng có một cái, nhưng đó là hình anh Henry dùng kiếm để chạm trổ lên.
Kim Ngưu và cậu hồi đó không có khả năng làm những việc như thế, chỉ có thể cùng mẹ và anh Navis ở dưới mà ngước lên trầm trồ. Ngày đó anh Navis đã yểm bùa phép lên những hình điêu khắc này, nên chúng không thể bị phá hỏng hay bào mòn.
Phải, nơi Bạch Dương đang nằm chính là phòng của cậu và Kim Ngưu lúc trước, và nếu cậu nhớ không nhầm, thì bên trái sẽ là phòng cha mẹ, bên phải là phòng anh trai Navis. Nếu mở cửa, đối diện hơi chếch sang trái là phòng anh trai Henry. Lầu trên là phòng của dì Song Ngư và bác Ma Kết. Còn có phòng đọc sách nữa, đó là nơi mà khi trước cậu và anh Navis thích ngồi nhất, có thể nhốt mình cả ngày trong đó cũng được luôn.
Từ cửa sổ sát đất trong phòng đọc sách có thể nhìn thẳng ra hoa viên, nơi mà lúc nào nhìn xuống, dì Cự Giải và anh Henry sẽ luôn luôn có mặt để tập kiếm. Mẹ và dì Song Ngư hay tranh cãi về việc có nên trồng thêm hoa hay không, và người hòa giải lúc nào cũng là cha.
Bác Ma Kết hiếm khi ở lâu đài vào buổi sáng, bác thường trở về khi đã trưa hoặc chiều, và lúc nào về cũng có quà cho bọn trẻ con các cậu. À, chú Song Tử cũng hay dẫn dì Nhân Mã sang chơi nữa, thỉnh thoảng họ cũng sẽ đi cùng chú Sư Tử - người lúc nào cũng càu nhàu rằng Phương Đông quá lạnh. Hoặc là đôi khi chú Sư Tử không đến được, thì chú Bảo Bình sẽ cùng một chị gái rất xinh đẹp tên Thiên Bình đến cùng.
Hóa ra, Thiên Bình mà bấy lâu nay mình nói chuyện cùng, chính là chị gái có đôi mắt cười dịu dàng khi ấy.
Bạch Dương hồi tưởng lại từng ngóc ngách trong lâu đài Hemblinvha, mỗi viên gạch mỗi bức tường mỗi căn phòng, nơi nào cũng tràn đầy kỷ niệm. Bạch Dương cứ ngẩn ngơ như vậy, cho nên khi Kim Ngưu bước vào cậu cũng không có phản ứng.
Nhìn em trai khóc đến đau lòng, cuối cùng Kim Ngưu thở dài đánh tiếng. “Em tỉnh rồi. Có muốn ăn gì không?”
Bạch Dương không trả lời cô, vẫn đơ một khúc nhìn lên bức hình điêu khắc của cha trên trần nhà bằng băng.
Kim Ngưu cũng không sinh khí, chỉ là thật nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi xuống rồi nắm nhẹ lấy bàn tay đang cuộn chặt của em trai. Cô khẽ gọi.
“Ari...”
Cả người Bạch Dương lại run lên, cậu lại khóc. Lần này có cố thế nào cũng không ngừng được. Cái tên đã từng thân thương đến vậy, tại sao lại quên mất? Tại sao lại chấp nhận quên đi? Tại sao đau đến thế?
“Chị...chị...chị biết từ khi nào?”
Gằn lại tiếng nấc, cậu quay qua hỏi Kim Ngưu. Đôi mắt màu lục của cô ánh lên một tia đau đớn mơ hồ, rồi nhẹ giọng đáp lại, “Ngày hôm qua...”
---
Thiên Yết vuốt nhẹ mái tóc Kim Ngưu một lần nữa, đắp gọn chăn cho cô rồi mới mở cửa ra ngoài.
Cô vừa khuất bóng, người đang nằm bỗng mở to mắt. Hốc mắt Kim Ngưu đỏ bừng, cả người không tự chủ lạnh toát. Dòng chảy ma thuật của [Kế Thực Thuyết] trong người Kim Ngưu dường như đang cố trào ngược lên, mọi thứ trước mắt cô mờ nhòe.
Lảo đảo đứng dậy, mắt vẫn trợn to, cuối cùng vì bị nước mắt che mờ, Kim Ngưu không nhìn rõ đường đi bị vấp ngã. Vậy mà cô đã không nhận ra, vì sao căn phòng này lại thân quen đến như vậy. Mỗi viên gạch đều quen thuộc tới mức có thể phân biệt được.
Tấm thảm lông thú này, chính là khi xưa mình cứ nằng nặc đòi cho bằng được, cuối cùng cha đã làm cho một tấm đặt trong phòng.
Phong ấn của [Kế Thực Thuyết] lên trí nhớ của Kim Ngưu dần tan vỡ, cuối cùng sự thật trần trụi đã phơi bày ra trước mắt.
Hình ảnh kết giới màu lam ấm áp, hình ảnh màu trời đen kịt đầy chết chóc, hình ảnh áo choàng trắng cha cho anh Navis bị nhuộm đỏ máu, hình ảnh dì Song Ngư bị đâm xuyên bởi thanh kiếm Bledis, hình ảnh mắt của bác Ma Kết hóa đá, hình ảnh dì Cự Giải khóc đến thống khổ.
Và hình ảnh mẹ đâm cây kiếm Bledis đen tuyền kết liễu anh Navis dần hóa thú.
Kim Ngưu cuối cùng đã hiểu vì sao ngay từ khi xuất hiện, Song Ngư đã nằm cạnh mình. Bởi vì dì sẽ thường nằm cạnh hai chị em cô để kể những câu chuyện về cha và mẹ trước khi Kim Ngưu và Bạch Dương sinh ra. Chắc chắn hôm đó khi cô ngủ say, dì cũng đã nằm kể như vậy.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao Ma Kết lại cố tình xuất hiện với linh cách như vậy trước mặt cô, chính là bởi vì bác muốn chắc chắn rằng [Kế Thực Thuyết] sẽ không gây ảnh hưởng tới cô. Vì năm xưa, [Kế Thực Thuyết] là một tay bác tạo ra để tặng cô. Nếu nó có bất thường, bác sẽ biết được ngay. Toàn bộ, cũng chỉ là mong muốn cô an toàn sống tốt. Nhưng Kim Ngưu chưa bao giờ ý thức được sức mạnh này ấy vậy mà lại khiến cô quên đi hết những người thân yêu nhất.
Đó là lý do vì sao mà kể cả lòng đau đến chết đi, mẹ vẫn có thể điềm tĩnh nhìn cô như vậy. Mẹ hẳn đã nghĩ, Kim Ngưu quên đi như vậy quả thực là tốt nhất, bà thà để cô hiểu nhầm và oán hận một mình bà, còn hơn là để cô nhớ lại những ký ức đáng sợ kia.
Khi bàn tay mẹ vuốt lên tóc cô, đã bất ngờ mở ra phong ấn đã phong bế trí não Kim Ngưu cả mấy ngàn năm nay. Vì mẹ đã từng dùng [Tước đoạt] để lấy một phần sức mạnh của [Kế Thực Thuyết], và bây giờ chính nó lại khai mở ra ký ức đã bị chính cô chôn vùi.
Tim đau đến thở không được. Kim Ngưu đã lao ra ngoài trong hoảng loạn, nhưng lâu đài lại không còn ai, trống vắng đến rợn người.
Kim Ngưu đã tìm kiếm một Phương Đông dù tuyết phủ quanh năm vẫn tràn trề sức sống, cô tìm kiếm tiếng cười rộn rã, tìm kiếm vườn tử đằng đã luôn dạo chơi, tìm kiếm một vòng tay mạnh sẽ ôm lấy cô mỗi khi chạy ào đến. Kim Ngưu muốn tìm lại những gì cô đã bỏ lỡ mất mấy nghìn năm nay, cô muốn lấy lại hơi ấm ấy.
Nhưng những gì Kim Ngưu tìm được, rốt cuộc cũng chỉ là phần âm u lạnh lẽo nhất.
Hemblinvha tĩnh lặng như đã chết, Kim Ngưu cũng đã thôi không chạy loạn nữa. Bây giờ có tìm, gặp rồi thì sẽ nói gì chứ. Nhìn lại bản thân, chân không mang giày, nước mắt nước mũi tùm lum, đầu bù tóc rối, gặp rồi để họ thấy tình trạng thảm hại này sao.
Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, Kim Ngưu lại chậm chạp bước về phòng. Cô ngồi một chỗ rất lâu, nhìn lại từng ngóc ngách trong căn phòng. Đã rất nhiều năm rồi, nếu Kim Ngưu không được triệu hồi trở về Khu Vườn Nhỏ, chắc căn phòng này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ được mở ra nữa.
Từ chỗ cô ngồi nhìn ra, là cả một vùng trời rộng lớn trước mắt, chỉ khác với ngày xưa một chỗ duy nhất. Bầu trời của Phương Đông đã không còn tươi sáng và ấm áp nữa.
Kim Ngưu cứ ngồi vậy, cho đến khi người làm gọi cô xuống ăn bữa chiều. Mở cánh cửa chạm khắc tinh xảo ra, bác đầu bếp với ria mép ngộ nghĩnh đang nhìn cô hiền từ. Nước mắt lại có dấu hiệu muốn trào ra, Kim Ngưu vội vàng cười xòa để che giấu.
Mọi thứ trong Hemblinvha vẫn chưa từng thay đổi, kể cả sau từng ấy năm, biết bao sự kiện đã xảy ra, nhưng những người làm này vẫn ở đây không rời đi. Tất cả dường như vẫn còn vẹn nguyên như lúc bé.
Hôm đó Kim Ngưu đã ăn rất ngon, lại còn ăn rất nhiều, dọa mấy người làm hết hồn. Những lần trước nếu không phải là cô từ chối ăn thì cũng là nhấp miệng một miếng rồi thôi, sao tự nhiên hôm nay lại ăn nhiều thế?? Hay là mấy món này hợp khẩu vị? Vậy từ nay nấu món này đi.
Cả nhà bếp nhốn nháo, lại làm Kim Ngưu bật cười, nụ cười hòa cùng nước mắt. Mọi thứ đều thật đẹp, thật ấm áp.
Cuối cùng, cô cũng đã về nhà rồi.
---
Song Ngư tìm gặp Kim Ngưu ngay tối hôm đó. Nhìn người dì mình vẫn luôn quấn quít những ngày bé giờ đang cố gắng lạnh mặt với mình, nhưng chung quy vẫn chưa bao giờ lớn tiếng, Kim Ngưu thiếu điều muốn nói hết tâm sự đang giấu trong lòng.
Khi nghe được đề nghị của Song Ngư, Kim Ngưu không còn cất công suy tính nữa, mà liền gật đầu đáp ứng. Ở Phương Đông cũng được, về Phương Bắc cũng được, bây giờ cô đã ở nhà rồi. Mặc dù không biết hiềm khích gì đã đẩy Phương Đông và Phương Nam vào thế đối chọi gay gắt, nhưng Kim Ngưu ở Khu Vườn Nhỏ này, chính là ở đâu cũng được chào đón, nếu không muốn nói chú Song Tử ngày trước còn hận không thể đưa hết mọi người sang Phương Tây sống, vì chú hay chê bên này khó sống lắm.
Nghĩ sao, lại cảm thấy hóa ra tâm lý phòng bị của bản thân đã quá ấu trĩ rồi.
Nhìn dì Song Ngư cười nhẹ, nói bóng gió rằng mình lớn hơn Kim Ngưu rất nhiều tuổi, cô chỉ thấy một khoảng trời thật yên bình và đáng quý. Dì hẳn vẫn đinh ninh là Kim Ngưu vẫn chưa nhớ lại, vậy thì cứ giấu thêm tí nữa.
Cuối cùng vẫn nói, “Nhưng nhìn cô cũng ngang với tuổi tôi thôi, nên tôi sẽ không đổi xưng hô đâu.”. Miệng lại vẽ lên nụ cười thật đẹp.
Về phòng, không chuẩn bị sẵn tâm lý lại gặp dì Cự Giải.
Mọi yêu thương dịu dàng trong mắt cô ấy, làm sao mà đến giờ Kim Ngưu mới nhận ra. Cô vẫn hay suy nghĩ rằng Phương Đông hiếu khách đến kì lạ. Mình thù hằn họ, vậy mà họ không những chấp nhận chứa chấp mình, lại còn tránh mặt vì sợ mình khó chịu. Đây là lâu đài của họ, người đáng lý nên biết điều phải là Kim Ngưu mới đúng.
Giờ thì mọi việc lại càng dễ hiểu hơn rồi.
Mỉm cười với dì Cự Giải hoàn toàn là bản năng, đưa tay vẫy vẫy trước mặt dì ấy chính là thói quen lúc nhỏ. Hóa ra lại dọa dì một trận sợ hãi.
Mẹ xuất hiện thật sự rất không đúng lúc. Nhìn gương mặt cố gắng điềm nhiên thoải mái đối mặt với mình của Thiên Yết, Kim Ngưu đau lòng đến muốn chết được. Ánh mắt dịu hiền mềm mại như nước hồ thu như vậy, vẫn luôn là ánh nhìn vô hạn yêu thương như vậy, rốt cuộc trong lòng đã đớn đau tới mức nào, phải tuyệt vọng tới mức nào bà mới có thể đứng trước mặt Kim Ngưu bình tĩnh để cô mắng ngày đó như vậy?
Kim Ngưu cúi đầu quay đi, cố tránh đi đôi mắt đã sáng như sao trời khi nghe cô sẽ cùng đi tới Phương Bắc. Nhưng Kim Ngưu rất muốn khóc, thật sự nhìn thấy mẹ, cảm giác đau thương mới ồ ạt quay về, cứa vào lòng cô từng nhát lớn. Bà phải hạ quyết tâm đến mức nào mới làm được những việc này? Kim Ngưu nghĩ vậy, nhưng cũng chẳng muốn biết nữa. Bây giờ mẹ ở đây rồi, không phải là điều tốt nhất sao?
Quyết định quay trở vào phòng, cúi đầu thật thành kính trước mẹ mình, cuối cùng đóng cửa lại thì nước mắt đã không nhịn được rơi như mưa.
“Con xin lỗi, con xin lỗi, xin lỗi...”
Cả đêm cứ vậy, cứ khóc rồi lại xin lỗi, xin lỗi xong lại vẫn khóc.
Bầu trời lạnh lẽo ngoài kia, vậy mà không thể làm dịu đi tâm trạng của cô.
---
“Vậy là, chị là người đã thay đổi ký ức của chúng ta sao?”
Bạch Dương ngồi dựa vào đầu giường, mắt mông lung nhìn chị gái, khẽ hỏi.
Bạch Dương đã nhớ lại toàn bộ rồi, nhưng có một điều vẫn luôn vướng mắc. Có cảm giác như đã bị khuyết thiếu một cái gì đó rất lớn, tuy nhiên Bạch Dương lại không thể nhớ nổi.
Ngày xảy ra chuyện, ký ức của cậu hoàn toàn dừng lại ở lúc anh Navis ôm lấy mình và đáp xuống khi kết giới bay của Shiro Kuro bị phá vỡ bởi Tiên Vương Cepheus. Mọi thứ bị ngắt ở đó. Trước lúc mất đi ý thức hoàn toàn, Bạch Dương vẫn còn nhớ cha đã bảo là mở phong ấn gì đó liên quan đến linh cách của cậu. Sau đó dù lịm đi, nhưng tiềm thức của cậu vẫn hoạt động, vẫn có thể thấy được đoạn kết giới bị phá, tiếp theo chắc là do rung chấn, cộng với sự phá giải phong ấn khiến cậu hoàn toàn mất đi ý thức.
Kim Ngưu hơi quệt đi nước mắt, gật đầu trả lời. “Nói đúng hơn là [Kế Thực Thuyết]. Vì mong muốn quên đi mọi việc của chị quá lớn, mới kích thích nó như vậy. Em lại là người có quan hệ được gọi là gần đồng nhất với chị, cho nên nó mới thay đổi cả của em.”
“Nói vậy, ký ức trước giờ về cuộc sống ở Trái đất kia...thực sự là do [Kế Thực Thuyết] tạo ra để hợp lý hóa ký ức mới của chúng ta sao?”
“Đúng là như vậy.”
“Em—”
Chưa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra. Kim Ngưu và Bạch Dương lập tức ngẩn người.
Người vừa vào thấy bốn con mắt nhìn mình đến mức thẫn thờ, hốc mắt lại nổi lên tầng hơi nước mờ mịt. Bọn trẻ vẫn không hề thay đổi, tiềm thức của chúng vẫn còn lại thói quen đã dưỡng thành từ nhỏ, chỉ là chúng chẳng bao giờ nhận ra. Vẫn là dáng vẻ đang nói chuyện bí mật thì bị phát hiện, ngạc nhiên lúng túng lại còn ngố ngố không chịu được. Mặc dù không biết lần này hai đứa chúng nó thì thầm to nhỏ cái gì, nhưng Thiên Yết bây giờ cũng coi như xa lạ với chúng. Thôi thì, cứ làm tròn bổn phận người lạ đi.
Thiên Yết một bên bê khay thức ăn, một bên nhẹ đóng cửa phòng. Mắt thấy hai gương mặt dù đã lớn hơn xưa nhiều, nhưng chung quy những nét hồi nhỏ có vẫn không thay đổi quá. Cảm nhận hai đứa nhỏ vẫn không có ý định thôi nhìn cô, cuối cùng vẫn là đánh động bằng cách ho khan.
“Khụ, Ari—Bạch Dương, cậu muốn ăn gì không? Cậu chẳng nói chẳng rằng ngất xỉu, đã khiến, ừm, Kim Ngưu lo lắng.”
Vốn là cả cái lâu đài này thiếu chút bị Thiên Yết đào ngược lên khi biết tin con trai vừa vào đến cửa đã lăn ra ngất. Tình cảnh nháo nhác lúc đó, nếu Kim Ngưu không tận mắt đứng trong góc chứng kiến, quả thật kể lại chắc chắn không ai thèm tin.
Vẫn y như ngày xưa vậy. Chưa từng có cái gì đổi khác.
Bạch Dương nhìn mãi gương mặt mẹ, trong tim trong phổi cơ hồ bị thít chặt cứng, nếu không phải do câu nói của Thiên Yết, cậu hẳn sẽ lại nhìn đến mức ngất xỉu lần nữa.
“Vâng, vâng. Ăn, ăn chứ, con ăn. Đã bao lâu không ăn đồ mẹ làm rồi, lần này phải ăn cho hết chứ.”. Vừa nói vừa gật đầu như đóng đinh, tay chân luống cuống muốn gỡ cái chăn đang đắp để xuống giường.
Thiên Yết khựng lại động tác trên tay, miệng cũng cứng đờ nụ cười, mắt hoảng hốt trợn tròn.
Không gian tĩnh lặng như nước, Bạch Dương đứng thẳng dậy đỡ lấy khay cháo trên tay Thiên Yết, mái tóc đen của cậu khẽ rung theo điệu cười ngốc ngốc.
Thiên Yết nghe cậu nói, “Mẹ lại muốn mắng gì nữa? Con đã mệt đến độ này, mè nheo một chút sao cũng phải ngạc nhiên vậy?”
“Con muốn làm nũng một chút thôi mà, mẹ lại định mắng nữa sao?”
“Không phải muốn mắng. Muốn hỏi xem con sẽ đòi cái gì thôi.”
“Không đâu, không phải muốn mắng con đâu. Chỉ muốn hỏi xem—”
“Con muốn cái gì thôi.”
“Con muốn cái gì thôi.”
Bạch Dương và Kim Ngưu cùng nhau hoàn thành nốt vế sau của câu nói.
Thiên Yết bật khóc, Bạch Dương ngay lập tức ôm chặt mẹ. Mọi tủi hờn dường như đều muốn trút ra hết. Bàn tay mẹ vuốt lên mái tóc đã mất đi sắc trắng xinh đẹp của cậu, vẫn dịu dàng và bao dung như vậy, y như trong trí nhớ.
Kim Ngưu nhìn hai người, cảm thấy cơ thể thật sự lung lay. Cô bỏ chạy ra ngoài, kết quả vừa mở cửa xông ra, lại nhào vào một vòng tay vững chãi ấm áp mang mùi Xạ Hương quen thuộc đến không thể quen hơn. Quen đến mức khiến cơ thể Kim Ngưu lần nữa run lên.
“Con chạy nhanh thế để làm gì hả?”. Giọng nói trầm trầm đầy cưng chiều, vòng tay sẽ luôn luôn mở rộng đón cô vào lòng. Đây là người sẽ vĩnh viễn vì chị em cô mà lo lắng chu toàn.
“Con sợ cha đi mất.”
“Cha có thể đi đâu chứ?”
Vừa khóc vừa cười, đầu ngọ nguậy, cuối cùng rất không có tiền đồ mà mở miệng bao biện, “Con chỉ là phòng trước.”
Giờ khắc này, ấm áp quá.
Bạch Dương và Kim Ngưu,
Aries, Taurus
Mừng các con về nhà...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận