- Trang Chủ
- Fan fiction
- The Little Garden
- Chương 21: Tử chiến Hầm Huyết Ngục: Andrea vs Thiên Bình. Kagura xuất hiện.
Ừm, nếu như thật sự không nhầm, Andrea chắc chắn nơi mình được triệu hồi đến phải là một cao nguyên lộng gió, đầy nắng ấm áp chứ nhỉ? Hoặc ít nhất là một nơi hoa cỏ đua nhau khoe sắc và muôn loài sinh vật xinh đẹp chứ?
“Thế rồi...cái nơi quái quỷ gì đây???”
Min hỏi, và tất nhiên Andrea không trả lời.
Nơi mà họ đang đứng, hẳn là trong một hang động đi? Ánh sáng thì le lói như sắp tắt, nếu không muốn nói đôi mắt như đèn pha của Min còn sáng hơn nơi đây gấp bội. Dưới chân nhớp nháp nhầy nhụa không biết là nước hay là cái quái gì đó nữa. Mùi máu, mùi thịt thối, mùi tử khí và cả mùi âm ẩm của những vách đá đã mọc rêu cứ hòa quyện vào nhau. Nếu không phải đều là những sinh vật sinh ra từ bóng tối, lại chinh chiến trên khắp các thế giới lâu năm rồi, chắc hai người họ hẳn đã sớm gập người nôn mửa.
Nửa tiếng trước khi nhận được lệnh triệu tập đặc biệt của Tân Thuyết Nữ Vương, hai người họ đã lập tức bước vào vòng triệu hồi. Theo tọa độ thì hình ảnh chiếu lên thực sự rất đáng mãn nguyện. Nhưng khi nhận thức được có cái gì đó sai sai thì bọn các cô đã đứng đây mất rồi.
“Tôi sẽ thử liên lạc lại với Tân Thuyết Nữ Vương xem sao.”
Andrea nói, đồng thời làm động tác chuẩn bị mở vòng phép. Nhưng đột nhiên tai cô phát giác ra bất thường, nhìn sang bên cạnh đã thấy Min thủ thế chuẩn bị tấn công, mắt cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào khoảng tối trước mặt.
Các giác quan của hai người được duy trì ở mức cao nhất. Thế nhưng dù là Dụ Quỷ Bóng Đêm như Min hay Vampire Quý Tộc Andrea cũng khó mà xác định được phương hướng trong nơi tối tăm lại còn pha trộn đủ các thể loại mùi như thế này.
‘Gruuu’
Một tiếng gừ rất nhỏ, nhưng cũng đủ để thính giác nhạy bén của họ bắt được. Min nhếch mép nói, di chuyển nhẹ nhàng ra sau lưng Andrea, “Sợ rằng không phải chỉ có một con”
Hai người áp sát lưng vào nhau, cảnh giác cao độ trước mọi động tĩnh xung quanh. Tiếng nước nhỏ giọt từ trần nhà, tiếng gió rít nhẹ, tiếng gầm gừ của sinh vật săn mồi, tiếng bước chân của ai đó, tiếng—
Khoan! Tiếng bước chân sao?
Ai? Ai lại có mặt ở một chỗ thế này? Thực sự là có người thì bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ là, phàm là những người xuất hiện ở chỗ này thì đều không có gì tốt đẹp...
Nhưng cô cũng đang đứng ở chỗ này...
“Andrea, phía tôi.”
Ý là, tiếng bước chân xuất hiện từ phía trước mặt Min.
Cái không khí quỷ dị cứ lởn vởn quanh hai người họ. Không gian vẫn tạp nham những âm thanh rất nhỏ, nhưng mọi thứ dường như đang không đúng với lẽ thường một chút nào cả. Andrea cảm thấy máu não cứ muốn xông lên đầu, cả người cứ rần rần nhức nhối.
Kẻ này, vị trí trên cây sinh học của Khu Vườn Nhỏ, cao hơn cô gấp nhiều lần. Andrea cố gắng bắt lấy mùi hương của hắn đang lẫn trong một đám tạp chất bẩn thỉu. Rất nhanh, cô đã có thể xác định được hắn đứng ở đâu trong cây sinh học rồi.
“Min này, tôi nghĩ nếu tôi nhận ra rồi thì cô cũng không thể không biết, nhỉ?”
“Ờ, trận này không chết cũng bại liệt. Thôi thì được ăn cả ngã về không. Chẳng phải khi nào tâm lý chiến đấu của chúng ta cũng là như vậy sao?”
Kẻ này, là hậu duệ của một trong [Năm loài mạnh nhất]. Hắn là người của Hỏa Long Tộc, hơn hết, cái mùi hoa nhài dìu dịu ngai ngai như có như không kia cho hai bọn họ biết, kẻ này còn là quý tộc trong quý tộc nữa cơ.
Trận này, chắc chắn là thảm rồi.
---
Phương Đông, tầng ba chữ số
Lâu đài Hemblinvha
Kim Ngưu ngồi nhìn mẹ mình cẩn thận khâu lại cái găng tay đã rách tơi tả của Bạch Dương, lại nhìn sang cha ngồi bên cạnh còn không có tiền đồ hơn mình, bật cười. Cả nhà mấy người đang im lặng chăm chú tập trung vào Thiên Yết, bỗng chốc bị tiếng cười của Kim Ngưu làm phân tâm.
Rồi Xử Nữ thấy cô hơi dịch dịch người một chút, sau đó nằm thẳng lên đùi hắn. Kim Ngưu ngước mắt nhìn cha, cười khúc khích. Hắn đưa tay nhéo một bên má con gái, nói. “Con buồn ngủ sao?”
Lắc đầu, “Chỉ muốn nằm như vậy một chút, ngày xưa con cũng hay nằm như vậy, bây giờ rất muốn trải nghiệm lại.”
Thiên Yết cười đến vui vẻ, mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, lấp lánh như sao. Xử Nữ dời tầm mắt từ con gái sang con trai đang ngốc ngốc nhìn, sau lại đặt hết chú ý lên người vợ mình. Thiên Yết đang cười, là nụ cười đẹp nhất của cô ấy kể từ ngày đó. Xử Nữ đã thoáng chốc ngẩn người khi cô đáp lại ánh mắt của hắn.
Xử Nữ xoáy sâu vào đôi đồng tử xanh lục của cô, chợt nắm được một tia pháp thuật. Là [Liên kết tâm hồn], chính là sợi dây ma thuật sẽ kết nối một đôi vợ chồng với nhau. Đó là sự ban phước của Thần Tình Yêu trong ngày đại lễ kết hôn của họ. [Liên kết tâm hồn] chỉ có thể được nghe, được thấy, được cảm nhận bởi những người trong cuộc, có nghĩa là chỉ khi là vợ hoặc chồng của đối phương, thì [Liên kết tâm hồn] mới phát huy tác dụng.
“Em đã từng ngỡ, việc gia đình chúng ta trở lại như ngày hôm nay thật sự là điều xa xỉ nhất. Em không dám ước, em không cầu nguyện, bởi em nghĩ để các con cứ thế mà sống, có khi lại hay hơn nhiều, cũng an toàn hơn.”
“Nhưng Vir, rồi em lại thấy trống rỗng. Em rất muốn ôm, rất muốn hôn, rất muốn chơi đùa cùng tụi nhỏ. Em cũng có ích kỷ và khao khát của người làm mẹ. Bởi vì em cũng là một người mẹ. Em mâu thuẫn, nửa muốn thế này nửa muốn thế nọ, cuối cùng, chính là lại làm khổ anh.”
“Không khổ. Scor, nếu là em, thì chưa bao giờ khổ. Vì là em, nên anh vĩnh viễn mới không hối hận, cũng vĩnh viễn không thống khổ.”
[Liên kết tâm hồn] được ngắt, Thiên Yết nhìn Xử Nữ, thấy được sự ôn nhu, sự chân tình, cũng có cả khao khát của hắn. Cô đã bỏ lỡ rất nhiều năm, từng từ chối sự yêu thương của hắn, đơn giản vì nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu của Xử Nữ.
Nhưng sự thật là cô đã hoàn toàn sai. Tình yêu của Xử Nữ vốn không thể nói xứng hay không xứng, mà bởi vì chỉ cần là hắn, dù là hắn yêu hay không yêu cô, Thiên Yết đều sẵn sàng chấp nhận.
Bởi vì, cô yêu hắn.
Rất nhiều. Nhiều hơn cả những vì tinh tú đang thắp sáng bầu trời đêm ngoài kia, dịu dàng hơn ánh trăng thường soi bóng, và đẹp hơn tất cả những cái đẹp trên thế gian này.
Vì vậy nên Vir, cho em yêu anh thêm nữa nhé.
Không chần chừ, cũng không ngại ngùng hai đứa con đang tròn mắt nhìn. Trước sự hoảng hốt của Xử Nữ, Thiên Yết mạnh dạn vươn người qua, ấn một nụ hôn thật sâu lên môi hắn.
“Ôi! Con đang phải chứng kiến cái gì vậy?”
Bạch Dương giả vờ kêu la oai oái, nhưng miệng thì ngoác tận mang tai. Kim Ngưu đang nằm trên đùi cha mình cũng phải bật dậy, cố gắng ghi nhớ cảnh tượng có một không hai này.
Thấy hai người dứt ra, Bạch Dương lấn đến cười cười cha mẹ, ngược lại bị Thiên Yết cốc vào đầu. Kim Ngưu thật sự cao hứng, định bụng cũng tham gia trêu chọc hai đấng sinh thành một tí. Nhưng khi vừa định góp vui một câu, lại chẳng có lời nói nào thoát ra, thay vào đó là trực tiếp phun ra rất nhiều máu.
Tất cả kinh hoàng. Xử Nữ nhanh tay đỡ được thân hình đổ xuống của con gái, nhất thời đau đớn đến không nói nên lời. Thiên Yết và Bạch Dương cuống cuồng đến sát xem xét tình trạng của cô, lại chỉ thấy trên cánh tay trái của Kim Ngưu một hình xăm đang nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Bạch Dương nhận ra ngay đó là ấn ký khế ước với một “đầy tớ”. Cậu cũng không hề xa lạ với ấn ký này. Nặng nề nói với Kim Ngưu đang nằm thở hổn hển, cũng như báo cho cha mẹ, “Sợ rằng Andrea và Min đã gặp chuyện rồi, Tau.”
Kim Ngưu chỉ kịp nhíu mày một cái, sau đó trực tiếp ngất lịm.
---
‘Xoẹt’
“AAAAAAAAAAA!!”
“Min!”
Andrea nhào đến đỡ lấy Min – người vừa bị bẻ gãy rời đôi cánh – đang rơi xuống từ một mỏm đá cao trong hang động.
Min đau đến khóc muốn ngất đi, cô cắn mạnh vào môi để giữ bản thân tỉnh táo. Đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình cả ngàn lần thế này, dù biết cơ hôi thắng ít ỏi, nhưng Min là người không bao giờ chịu từ bỏ. Cô bám lấy tay Andrea, đứng dần dậy.
“Hự”
Chỉ một cái phất tay, lại bị một làn sóng xung kích đánh ngã ngửa. Tà áo yukata đỏ chói thêu những bông hoa bỉ ngạn mang đầy tội lỗi và chết chóc bay nhẹ trong không trung, hòa mình cũng bóng tối đáng sợ nơi đây.
Hầm Huyết Ngục – Tử địa của muôn loài. Trớ trêu làm sao, hai người bọn họ lại bị rơi vào đây.
“Các người thật sự là đầy tớ trung thành được chọn lọc của Tân Thuyết Vương sao? Còn yếu hơn lính của ta nữa, fufu~”
Hai người đồng thời ngước mắt nhìn kẻ đang đứng trên cao, cảm giác sợ hãi bao trùm. Lưng của Min đang chảy rất nhiều máu, cô còn không có thời gian để chữa lành vết thương. Hơn nữa mọi nguồn ma thuật trong người đều đang tập trung để chống lại kẻ thù, cho nên vết thương cứ thế mỗi lúc một to hơn.
Andrea chống thanh kiếm đứng dậy, ngay lập tức quắc mắt dùng tốc độ vũ trụ cấp ba lao đến tấn công cô gái đang mặc yukata phía trên.
‘Choang’
Andrea trợn to mắt khủng hoảng nhìn kẻ vừa dùng móng vuốt ngón út đánh bật thanh kiếm Thánh của mình. Nhưng chưa để cô hoàn hồn, một cú đấm giáng thẳng vào bụng khiến Andrea bay xuống đất. Lưng đập xuống đau điếng, tuy nhiên không có thời gian để chú ý. Khi thấy Min lao lên ngay sau khi mình bị đấm bay xuống, Andrea cũng nhanh chóng ra sau yểm trợ.
Min sử dụng sức bật đang kinh ngạc của Dụ Quỷ để tạo một cơ hội cho mình. Kẻ địch trước mặt bắt được cô, một tay lại bóp mạnh vào cổ Min.
Ngay lúc này, đôi mắt của cô thay đổi, nó tạo ra một loại sóng âm tần xoáy sâu vào đối thủ. Đây chính là thuật thôi miên của loài Dụ Quỷ. Andrea thấy thời cơ, một tay nâng kiếm, lao thẳng tới bằng tốc độ vũ trụ cấp ba.
Nhưng cả hai thật sự không ngờ, kẻ kia chỉ cười khẩy một cái, trước sự ngỡ ngàng của Min, vươn tay còn lại tạo ra một vòng phép, Andrea đang bay đến bỗng dưng khựng lại giữa không trung. Dây xích bạc từ vòng phép quấn chặt lấy cô, những chỗ bị xích bạc chạm vào trên người đều cháy xèo xèo. Vampire kỵ bạc nhất, đây còn là Bạc Thánh, làm sao cô chịu thấu.
Tiếng gào đau đớn truyền đến tai Min, đánh tỉnh cô vẫn đang trong trạng thái kinh hãi trước tốc độ của đối thủ trở về với thực tại. Cô cố sức giãy giụa. Thế nhưng bàn tay nắm ở cần cổ mảnh khảnh của Min dường như không hề suy chuyển. Chúng cứ như được làm từ thép nguội vậy. Và sức mạnh này lại đến từ một cô gái trẻ có khuôn mặt còn non nớt hơn cả cô.
Thế rồi, cảm nhận thấy nụ cười của kẻ trước mặt trở nên quỷ dị và âm u hơn, Min run bắn. Con dao nhỏ hẹp trong tay cô ta phản chiếu vào trong mắt cô thật sự là một ám ảnh.
“Không, không, không, KHÔNG.”
Chân giãy giụa vô lực trong không trung, nước mắt chảy dài, Min gào thét.
“Không, đừng. Đừng làm vậy. Andrea, cứu, cứu, cứu tôi với. Không!!!”
‘Phập’
“AAAAAAAAAAAAAA”
Con dao trong một khắc đã cắm thẳng vào mắt trái của Min, khiến cô gào lên dữ dội. Sau đó cả người cô xụi lơ vô lực. Nhưng kẻ thù vẫn không quá hài lòng, trong giây phút thả tay đang bóp cổ Min ra, không gian lóe sáng, Andrea đau đớn và bất lực nhìn lưỡi giáo của Min đang nằm trong tay kẻ địch, một nhát cắt phăng đôi chân của cô ấy đi.
Min không kêu nữa, cô ấy đã hoàn toàn ngất lịm đi. Andrea cuồng loạn muốn thoát khỏi dây xích, nhưng càng cố thì càng bị trói chặt hơn. Chỉ thấy kẻ kia nhún chân một cái rồi bay tà tà đến gần mình, trên tay còn cầm thanh Thánh Kiếm mà cô làm rơi lúc nãy, lông tơ trên người Andrea dựng đứng hết lên.
Kẻ cười khùng khục hai tiếng, đôi mắt màu đỏ máu ánh lên tia tàn nhất sắc lạnh. Ả nói với Andrea.
“Nếu còn sống, về báo với chủ nhân của ngươi một câu này: Kagura gửi lời chào.”
‘Phập’
Thanh Thánh Kiếm đâm xuyên người cô. Miệng Andrea chỉ kịp há ra một chút, rồi sau đó trực tiếp ngất đi.
Kagura phất tay, những dây xích bạc biến mất, cơ thể Andrea rơi xuống. Ả lại cười, nhìn hai người từ trên cao xuống, quay người rời đi, trả lại sự yên ắng chết chóc cho Hầm Huyết Ngục.
---
Lúc mở mắt ra lần nữa, Andrea mới cảm nhận sâu sắc được sự đau đớn thấu xương tủy từ những vết thương. Cảm thấy gần đó có động tĩnh, liền hỏi.
“Min, cô còn đó không?”
“Khụ, hừ, còn chứ sao không?”
Andrea khẽ cười, giờ phút này tâm tính của Min vẫn cứ ngang ngược như thế, trái lại lại làm cho cô an tâm hơn rất nhiều.
Tay trái đã gãy, bụng thủng một lỗ lớn, mắt mờ nhòe bởi máu. Andrea đã phần nào đoán ra kết cục của mình, chỉ không ngờ là nhanh đến thế. Cố sức hít thở, nghĩ đến nhiều chuyện khác nhau để làm dịu đi cảm giác đau đớn trên người.
“Min, cô còn đó không?”
“Andrea, giữ sức đi.”
“Nhưng tối quá, thấy cô đơn lắm. Tôi muốn nói chuyện.”
Min im lặng một khoảng, rồi nhẹ bẫng nói. “Hai chân tôi không còn nữa, một mắt đi đời rồi, cánh còn bị vặt mất. Sau vụ này phải dưỡng thương cho tốt mới được. Andrea, lần này về rồi cô có định đi trùng tu chút nhan sắc không?”
Andrea không trả lời, nhìn lên trần hang động tối tăm. Lại nghe Min nói tiếp, “Tôi dẫn cô đi mua mấy bộ váy mới, đừng mặc như thời tiền sử như vậy nữa. Cũng cắt bớt tóc đi, lòa xòa đến phát sợ. Còn nữa,....”
Andrea nằm yên nghe cô ấy nói, một tương lai thật tuyệt. Nhưng cả hai người họ đều biết, hôm nay sinh mạng họ bắt buộc phải nằm lại chốn này. Chỉ là, ai đánh thuế giấc mơ đâu. Cho nên họ chỉ là muốn mơ một chút.
Một mắt của Min đã mất, chân không có khả năng di chuyển, sử dụng cánh lại càng không thể. Andrea cũng chẳng còn sức di chuyển nữa. Móng vuốt của [Đọa Thú bị nguyền] trên tay Kagura lúc nãy cào lên người khiến cho vết thương của bọn họ không lành lại được nữa. Quả thực bây giờ sống sót được đã là thần kỳ lắm rồi, tìm cách ra khỏi đây đã là điều không thể. Cũng không ai trong hai người muốn nghĩ đến việc đó nữa.
Lúc bị chính thanh kiếm của mình đâm xuyên người, dù có là Vampire Quý Tộc như Andrea cũng chịu không thấu, cho nên cô không thể làm gì khác ngoài việc nằm đây chờ chết. Đôi mắt là bộ phận quan trọng nhất của Dụ Quỷ, bởi họ phải dùng mắt mới có thể thi triển các loại ma thuật của mình, mất một bên thôi cũng đã coi như phế bộ hoàn toàn một Dụ Quỷ. Cũng ý là, Min đã không còn khả năng hoạt động nữa.
Andrea không biết Kagura là ai, cũng không đoán được ả ta thì có liên quan gì đến chủ nhân mình. Ả cũng không nói. Chỉ là gửi lời chào. Tuy nhiên giọng nói đầy vẻ uất hận như vậy, không có lý gì sẽ có ý tốt với Tân Thuyết Nữ Vương cả.
Andrea hỏi Min, “Cô có ấn tượng gì với ả con gái tên Kagura kia không? Có từng nghe hay từng nhìn thấy ở đâu không?”
Min có vẻ đang ngẫm nghĩ, sau đó nhỏ giọng trả lời.
“Không rõ, nhưng nếu tấn công chúng ta, phần nhiều là sẽ có liên quan tới Tân Thuyết Nữ Vương. Chúng ta là những “đầy tớ” đi theo bên người cô ấy lâu nhất, tấn công chúng ta cũng gần như tương đương với đả thương Nữ Vương. Rất có thể kẻ này có thù hằn với cô ấy.”
Andrea lại chìm vào suy tư lần nữa. Nhưng chưa được bao lâu, bên tai lại xuất hiện tiếng động khác. Bước chân không giống của Kagura, là người khác. Linh cách của người này cũng chẳng hề tầm thường. Tuy nhiên Andrea lại cảm thấy không có sát khí bằng của Kagura. Lần này Andrea quả thật cũng không sợ nữa, dù là ai xuất hiện, cuối cùng thì hai bọn cô vẫn sẽ chết. Ai cũng được, người quỷ tiên hay Thần cũng không quan trọng nữa rồi.
Nghĩ vậy, nhưng trong tâm vẫn thật sự lo lắng không thôi.
Thiên Bình nhìn một Vampire một Dụ Quỷ tàn tạ nằm dưới chân mình, khẽ nhíu mày. Cô chỉ tình cờ đi ngang qua chỗ này, thấy tử khí tràn ra không kiểm soát được mới tiến vào xem.
Hầm Huyết Ngục chẳng phải nơi tốt đẹp gì, nhưng sợ sẽ có những sinh vật có thể làm ảnh hướng tới Phương Nam xuất hiện, cho nên Thiên Bình cắn răng nhịn đi cảm giác muốn nôn mửa bước vào.
Càng sâu vào trong thì không gian càng kinh khủng, vào đến nơi cuối cùng trong cái hang động gớm ghiếc này, lại bất ngờ thấy hai người Andrea và Min.
Thiên Bình đượng nhiên không biết họ là ai, nhưng nhìn họ đã suy tàn tới mức như vậy, nới lỏng một chút cảnh giác, hỏi. “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở trong này? Ai đã khiến các ngươi ra nông nỗi này?”
Min kìm lại ham muốn mắng người, bởi vì cô nghĩ rất có thể đây là người có thể cứu mình. Andrea nhanh hơn đáp lời. “Chúng tôi, chúng tôi là đầy tớ của Tân Thuyết Nữ Vương Kim Ngưu. Cô ấy triệu hồi chúng tôi đến, nhưng không hiểu vì sao lại rơi vào đây. Người làm chúng tôi thành ra như vậy là một cô gái trẻ tên Kagura. Chúng tôi thật sự không phải người xấu, chỉ là người đi theo Tân Thuyết Nữ Vương, xin cô, xin cô giúp chúng tôi.”
Thiên Bình nheo mắt, tay trái giơ lên, đốt một ngọn lửa giữa không trung, thắp sáng không gian. Lúc này đã nhìn rõ hơn tình trạng của hai người họ, mới lặp lại. “Tân Thuyết Nữ Vương...Tôi biết cô ấy. Nhưng Kagura là ai?”
Min lắc đầu, “Chúng tôi cũng không biết.”
Andrea giật mình khi nghe giọng nói khàn khàn thều thào của cô ấy, cảm nhận linh cách của Min ngày một giảm. Cô nói với Thiên Bình, “Xin cô hãy giúp chúng tôi, làm ơn. Làm ơn đi, cô ấy sắp không chịu nổi rồi!”
“Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, nhưng cô ta thì không thể.”
“Vì sao?”
Thiên Bình nhìn tình trạng của Min, rồi hạ giọng nói. “Ta có thuật điều khiển Không Gian, nhưng nếu đưa cô ta ra bằng cổng Không Gian, cô ta chắc chắn sẽ bị áp lực đó ép khô ngay tại chỗ. Máu cô ta đã mất quá nhiều, còn ngươi thì khác. Vì là Vampire nên lượng máu trong người ngươi cũng cao hơn, nên ta chỉ có thể đưa ngươi ra ngoài.”
“Không còn cách nào khác sao? Nhất định phải có chứ? Phải có c—”
“Được rồi, Andrea. Được rồi, cô đi đi. Tôi đành phải từ biệt vậy. Gửi lời xin lỗi của tôi đến Tân Thuyết Nữ Vương. Bảo rằng đầy tớ này của cô ấy vô dụng, không theo hộ tống cô ấy được nữa, thật lòng xin lỗi.”
“Min!”
“Đi đi, chúng ta đều biết tôi sẽ không sống được nữa. Dù hôm nay có ra ngoài được, một mắt đã mất, cũng không thể sống được bao nhiêu thời gian. Tiết kiệm sức một chút, đi đi.”
Rồi nói với Thiên Bình, “Đừng để ý đến tôi, hãy đưa cô ấy ra ngoài.”
Thiên Bình chứng kiến một lúc, cuối cùng gật đầu nhẹ nhàng đáp ứng. Vòng phép hiện ra, cô đọc một câu chú, không gian sáng bừng.
Ánh sáng dần bao phủ lên người Andrea, nâng cô khỏi mặt đất. Trước khi mắt mờ hẳn đi vì ánh sáng, cô chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng cong lên đầy kiêu hãnh và thanh thản của Min. Nước mắt ào ạt tuôn, gào lớn, “MINNNNNN”
---
[Năm 9077 lịch Khu Vườn Nhỏ, Min Schezches tử trận tại Hầm Huyết Ngục]
“Xin chào, tôi là bạn đồng hành mới của cô trong nhiệm vụ lần này. Tôi là một Dụ Quỷ, tên Min Schezches”
“Xin chào, tôi là Andrea Cordelia. Một Vampire. Rất hân hạnh.”
...
“Để tôi dẫn cô đi mua vài bộ váy, đừng ăn mặc như thời tiền sử như thế nữa. Cũng cắt bớt tóc đi, lòa xòa thấy sợ.”
Cô đã nói đưa tôi đi mà. Vì sao lại quên mất?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận