---
[Năm 2122 lịch Khu Vườn Nhỏ - Cổng dịch chuyển số 8447]
Nhân Mã thở dài nhìn người anh nước mắt nước mũi tèm lem, rất không có khí chất đang giữ ống tay áo của mình.
“Mã Mã, Tiểu Mã, có thể không đi không?”
“Không thể, em đã quyết tâm rồi.”
“Nhưng không có em anh nhất định sẽ bị Bảo Bình bắt nạt đến chết!”
Câu này có vẻ không thỏa đáng nha, anh chưa bắt nạt người ta thì thôi, ai lại dám chạy đến hoạnh họe với anh?
Lần thứ vài trăm gạt tay Sư Tử khỏi người mình, Nhân Mã rất nghiêm túc lặp lại. “Em nhất định phải bái sư học thuật, đây là quyết tâm lớn nhất ở thời điểm hiện tại của em.”
“Cho nên không cần anh luôn? Cần mỗi Song Tử thôi?”
Hai chuyện này rõ ràng không liên quan mà!!?
“Anh là anh, còn Song Tử là thầy của em đó. Anh nói cái gì nó có thể đem ra so sánh được không?”
Sử Tử:...
Rốt cuộc vẫn là Nhân Mã dứt khoát quay người rời đi, Sư Tử gần như tuyệt vọng mà nguyền rủa. Nguyền từ Song Tử có sức hấp dẫn với em gái, lại nguyền rủa mình ngu ngốc cho con bé gặp lão thái khó ưa đó.
Phải, anh gọi Song Tử là lão thái đó. Lão cũng được chục nghìn năm tồn tại rồi còn gì. Không hiểu mắt nhìn người của Nhân Mã ra sao, lại cứ bắt buộc là Song Tử thì mới học, báo hại mấy Phong thuật sư có tiếng ở Phương Nam được Sư Tử mời về (cốt để giữ Nhân Mã ở lại) bị đả kích không nhẹ.
Anh nhìn tia sáng cuối cùng của cổng dịch chuyển biến mất, rốt cuộc lại thở dài trở về. Thôi vậy, coi như là chuyến đi xa đầu đời của con bé, Nhân Mã ở cạnh Song Tử coi như cũng giúp Sư Tử an tâm phần nào.
---
Đại điện Hỏa Long Triều trống vắng không bóng người. Sư Tử chọn đại một cái ghế, đổ ập thân hình cường tráng xuống. Chiếc ghế bé nhỏ không chứa được thân hình to lớn của anh đang rất muốn gãy làm đôi, nhưng Sư Tử không mấy quan tâm.
‘Bộp’
Tai nghe được động tĩnh thì khẽ mở mắt. Cười một cái cho hay mình đã biết người đến, rồi mới xoay người ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
“Thiên Yết không than rằng em không bao giờ ở nhà sao?”
Tiếng đế giày chạm xuống nền cẩm thạch dừng lại trước mặt Sư Tử, tà áo của Cự Giải nhẹ đung đưa theo chuyển động của chủ nhân.
“Nhân Mã đi rồi sao?”
Buồn bã gật đầu.
“Anh định ủ rũ như này tới bao giờ vậy?”
Buồn bã lắc đầu. Ý là không biết.
Tiếng thở dài từ trên đầu truyền tới khiến Sư Tử hơi chột dạ ngẩng lên, nói nhanh. “Em phải cho anh thời gian thích nghi chứ?”
“Thì có ai nói gì anh đâu. Chỉ là, Nhân Mã lớn rồi, đã đến lúc để cô ấy có tự do lựa chọn cuộc sống của riêng cô ấy.”
Mái đầu đỏ gật gật tội nghiệp. “Biết rồi.”
---
[Cổng ngoài số 82476] Đồi Tribor
“Đất...Nước...Gió...Ánh sáng...Các vì tinh t—”
“Được rồi! Ngưng! Ngưng ngay!”
Thiên Bình khua tay loạn xạ, bịt tai quẫy đạp lăn lộn trên đồng cỏ, cốt để ngừng lại cái tên dở hơi suốt ngày nói mấy câu này. Lần nào đến đồi Tribor anh ta cũng nói câu ấy, không lúc nào không, nhiều đến nỗi nếu cộng lại có khi còn lớn hơn tuổi đời của cô chứ chẳng đùa.
“Ngắt lời người lớn là không được, Thiên Bình.”
Thiên Bình khinh bỉ, anh thì lớn quá đi? Hơn em có bảy năm tuổi mọn, vênh váo với ai chứ?
Bảo Bình lại nhìn không ra thái độ của cô sao? Nhưng anh cũng không để ý nhiều, bọn họ tranh cãi ầm ĩ đã thành quen. Nhiều lúc gặp phải chủ đề nhạy cảm, mỗi người một chiến tuyến thì còn thắng bại bất phân chứ chẳng đùa, đến Sư Tử cũng không dám động.
Hai người cuối cùng vẫn là kết thúc chủ đề ai lớn hơn ai bởi câu hỏi của Thiên Bình.
“Không biết ông anh kia của em đã hết rầu rĩ chưa nữa?”
Sư Tử đã ủ dột cả tháng nay kể từ khi Nhân Mã đòi sang Phương Tây học thuật của Song Tử, cả Hoàng Triều Hỏa Long trên dưới trong thời gian này đến thở cũng không dám thở mạnh, ai nấy đều sợ sẽ chọc giận quả bom hẹn giờ mang tên Sư Tử.
“Mẹ em có cách mà, cứ yên tâm.”, Bảo Bình thấy được sự bất lực của cô, nhẹ giọng trấn an.
“Mẹ thì có cách gì chứ? Anh Sư Tử thương Nhân Mã, mẹ lại không ưa chị ấy, bà cũng không thể đưa Nhân Mã trở về cho anh ấy. Vốn là không thể giải quyết nỗi buồn cho ông anh em được.”
Bảo Bình cười không ra cười, cuối cùng bật ra một hơi thở dài, “Cũng đúng.”
Nhân Mã thực chất chỉ có một nửa huyết thống của Hỏa Long Tộc, vì mẹ cô vốn không phải vợ chính thức của Hoàng đế Hỏa Long đang tại vị.
Mẹ của Sư Tử và Thiên Bình mới là chính thê. Vì thế thân phận của hai anh em họ lẽ dĩ nhiên sẽ dễ được chấp nhận. Còn Nhân Mã, nếu ngày đó Thiên Bình không lấy phương pháp cực đoan nhất – đoạn tuyệt Hỏa Long Hoàng Triều – để mẹ cô chấp nhận Nhân Mã, thì cô ấy đã không có mặt ở đây hôm nay.
Sư Tử thương đứa em gái mang một nửa dòng máu giống mình này đến mức cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Điều này đã từng chọc giận đến mẹ cậu ấy rất nhiều lần.
Nhưng Sư Tử thương Nhân Mã như vậy, cũng chưa là gì với Thiên Bình.
Nhân Mã và Thiên Bình sinh cùng năm, chỉ là Nhân Mã ra đời trước hai tháng, nên sau này Thiên Bình cứ quen miệng gọi cô ấy là chị. Hai đứa nhỏ này từ khi gặp lúc còn bé tí, cho đến lúc Nhân Mã được chấp nhận là người của Hỏa Long Tộc đều đã thân nhau đến không thể tách ra nổi.
Bảo Bình không biết sự thân thiết này hình thành từ đâu, trên nền tảng gì. Chỉ biết rằng, phàm là chuyện của Nhân Mã thì Thiên Bình sẽ cực kỳ sốt sắng và ngược lại. Hai đứa trẻ này, nếu người ngoài không biết quan hệ thực sự giữa họ, có lẽ sẽ nghĩ Nhân Mã cùng Thiên Bình mới là chị em ruột, còn Sư Tử mới là người bị bỏ quên.
Nhắc đến Sư Tử, đầu Bảo Bình lại bất chấp tất cả mà đau. Thật sự khó nghĩ được tên kia sẽ vượt qua cú sốc Nhân Mã đi theo Song Tử thế nào. Sẽ không phải lại đày đọa Bảo Bình anh dưới một núi công văn nữa chứ? Cả tháng nay đã đủ lắm rồi nha!!
“Anh Sư Tử quá bảo bọc chúng em, dù sao đi chăng nữa hai bọn em ít ra cũng đủ tuổi để ra ngoài ngao du học hỏi rồi. Anh ấy thấy việc Nhân Mã đi là điều rất tệ, nhưng em lại hoàn toàn ủng hộ quyết định của chị ấy. Âu cũng do Sư Tử quá phụ thuộc vào sự tồn tại của chúng em bên cạnh anh ấy mà thôi.”
Nghe Thiên Bình nói xong một hơi dài, Bảo Bình mới nghiêng đầu trả lời. “Từ bé đến giờ các em đều nằm trong tầm mắt tầm với của bọn anh, đặc biệt là Sư Tử. Việc bỗng nhiên một ngày các em đòi ra khỏi vây cánh của cậu ấy, khiến Sư Tử bị đả kích bất ngờ.”
Rồi anh ngửa đầu lên nhìn bầu trời đấy nắng của Phương Nam, khẽ nói, “Cứ cho cậu ấy một thời gian ngắn. Anh chắc chắn Sư Tử sẽ quen với sự thiếu vắng của Nhân Mã nhanh thôi.”
“Vâng, em hiểu.”
---
Sư Tử ngả người xuống cái ghế bành lớn đặt cạnh cửa sổ trong thư viện Hoàng gia. Anh nhắm mắt, cảm nhận ánh nắng nhẹ đậu lên chóp mũi bờ mi, điều hòa linh khí trong thân thể. Thật hiếm khi nắng của Phương Nam lại dịu dàng như thế này.
Là vùng đất của Lửa, là nơi những nguồn nhiệt trên khắp Khu Vườn Nhỏ được khai sinh, Phương Nam mang trong mình hơi nóng bất diệt, giống như [Ngọn Lửa Vĩnh Hằng] trên đỉnh núi Yallber của tầng một chữ số, cứ hừng hực cháy mãi. Đến ánh nắng của nơi đây cũng rất khác, nó mang hơi thở của Vua Hỏa Long, ánh sáng chói chang của Tinh Linh Mặt Trời, cho nên nếu không quen thuộc, rất dễ bị thiêu cháy da cháy tóc.
Mái tóc đỏ của Sư Tử khẽ động, bàn tay Cự Giải khẽ luồn vào. Sư Tử cười thật nhẹ.
Khoảnh khắc khi tay tiếp xúc với mái tóc của chiến thần mạnh nhất Phương Nam, Cự Giải đã thấy nguồn sinh khí kì diệu chảy trong huyết mạch của hậu duệ [Loài mạnh nhất Phương Nam], dù chỉ một thoáng qua thôi. Cô nhìn nụ cười của Sư Tử, biết rằng anh đối với chuyện của Nhân Mã đã thực sự buông xuống lo âu.
“Lâu lắm rồi mới thấy em hiền lành lại chút nha.”
“Vì không lỡ phá vỡ sự yên bình này.”, Cự Giải không phát giận trước lời trêu chọc của Sư Tử, nhẹ nhàng ứng thanh.
Cô đã rất lâu không thấy được sự thư thái này của Sư Tử. Từ khi cha anh xác định được người kế tục của mình thì Sư Tử cũng đã không còn có được sự thanh thản anh vốn mong muốn nữa. Giây phút hiếm hoi không thấy anh ấy chạy đôn chạy đáo trong khắp Phương Nam, cũng không đích thân xông pha trận mạc này, Cự Giải muốn ích kỷ thay anh giữ lại.
Sư Tử lại cười, “Mẹ có làm khó em không?”
“Sao có thể? Bà chỉ nói những chuyện be bé thôi.”
“Anh còn không biết những chuyện be bé ấy sao?”. Sư Tử nhíu lại chân mày.
Nhưng rất nhanh bàn tay Cự Giải lại xoa lên đó, đôi mày kiếm giãn ra lần nữa. “Đừng nói thế. Bà cũng vì lo cho tương lai của anh.”
Sư Tử không đồng tình, anh dứt khoát ngồi hẳn dậy, mắt nghiêm nghị nhìn Cự Giải.
“Đến em mà mẹ cũng đề phòng, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Cự Giải cười lắc đầu, “Sao có thể coi là đề phòng, bà là đang lo lắng. Anh có hiểu không?”
“Không hiểu.”
Cự Giải ôm lấy bản mặt đang phụng phịu kia, nhẹ nhàng xoa hai gò má mạnh mẽ của Sư Tử. “Sẽ ổn thôi. Rồi bà sẽ chấp nhận em thôi. Chúng ta phải kiên nhẫn hơn nữa, nhé?”
Sư Tử hiếm khi thấy yếu lòng như vậy. Anh nắm lấy hai bàn tay của Cự Giải, bao trọn trong tay mình, thì thầm. “Anh sẽ cố gắng nới lỏng tư tưởng cho mẹ. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Lời này đích xác là đổi được một nụ cười của Cự Giải.
Ngẩn ngơ nhìn cô cười dưới ánh mặt trời của Phương Nam, Sư Tử cảm thấy thế giới của mình đã thật sự trọn vẹn. Cự Giải của anh, có nụ cười dịu dàng nhưng vẫn giữ được vẻ sắc sảo của người đứng đầu một phương. Cô không phải kiểu phụ nữ yếu đuối dễ bị bắt nạt, mà thuộc kiểu sẽ vì giang sơn mà đánh đổi mạng sống. Anh dũng và kiên cường không khác gì một đại nam tử.
Có điều cô càng như thế, Sư Tử lại càng đau lòng. Bởi vì anh muốn được bảo vệ và chăm sóc cho Cự Giải, chứ không phải để cô đứng mũi sào gánh vác tất cả như vậy. Nhưng bây giờ thì anh có thể làm gì chứ? Mẹ khó tính, cha đã già. Bạn thân nhất cũng đâu thể xen lời vào chuyện riêng của Sư Tử. Hai đứa em gái vẫn cần được bảo bọc. Một mình Sư Tử còn lo chuyện trong nhà chưa xong, cứ vậy mà có ý định lôi cả Cự Giải vào, quả thật khiến anh khó mà an tâm.
Nhưng may mắn sao, Cự Giải rất hiểu chuyện. Cũng chưa bao giờ Sư Tử thấy cô phàn nàn hay khó chịu với những sắp xếp của mẹ anh. Có thể thấy cô cũng đang tận lực bồi đắp cho tình yêu của họ. Sư Tử cảm ơn điều đó.
Suy nghĩ hóa thành lời nói rất nhanh, Sư Tử quan sát khuôn mặt Cự Giải đang sáng rực rỡ vì ánh nắng, chân thành nói. “Cảm ơn em, Cự Giải. Cảm ơn vì đã chọn tin tưởng và sóng bước cùng anh. Cảm ơn em đã kiên nhẫn với tình cảm này. Thật sự cảm ơn em.”
Một nụ hôn sâu rơi xuống môi Cự Giải ngay sau đó.
Cô chỉ cười. Nụ cười chân thành và xinh đẹp nhất.
---
[Cổng 5374] Trụ sở chính của Community Phong Thương
Nhân Mã đã chính thức chuyển đến Phương Tây được năm ngày. Cuộc sống sinh hoạt không có mấy đổi khác, chỉ có chỗ ở thì không còn là Phương Nam nữa thôi. Còn lại thì Song Tử sắp xếp cho cô rất chu toàn.
Nhân Mã cũng theo Song Tử học được một vài thứ mới trong hai ngày vừa qua. Trước nay cô luôn biết trong người mình không chảy hoàn toàn dòng máu của Hỏa Long Tộc, một nửa khác ấy, chính là của [Loài mạnh nhất Phương Tây – Tinh Điểu]. Đôi cánh của cô là minh chứng rõ nhất cho sự lai tạp giữa hai dòng máu hiếm: đôi cánh chim màu trắng ngà có vảy rồng.
Song Tử từng nói với Nhân Mã rằng, đôi cánh của cô chính là kiệt tác đẹp nhất trong tự nhiên, đó cũng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của một loài có cánh.
Nhân Mã biết rằng mình không có khả năng với các sức mạnh mang thuộc tính Hỏa, nhưng lại hoàn toàn lĩnh hội được các sức mạnh thuộc tính Phong. Cho nên dù rất không muốn rời xa anh trai và Thiên Bình, cô vẫn quyết tâm phải rèn luyện thành tài. Ít nhất cũng là để chứng minh cho mọi người thấy, Nhân Mã không hề vô dụng.
Song Tử hôm qua vừa đưa cô đến gặp cha anh – Shihasska đại nhân - người hiện tại đang đứng đầu Community Phong Thương. Ông ấy nom có vẻ vui mừng vì sự có mặt của cô lắm, còn nắm tay cô rất lâu, cũng cười nhiều hơn. Song Tử nhìn vậy mà lại ngạc nhiên trước sự thay đổi của ông. Phải nói rằng từ khi nhớ được đến nay, số lần cha anh cười với anh cộng lại cũng không nhiều bằng một buổi gặp với Nhân Mã. Bất công, rất là bất công!
“Anh xác định hôm nay có thể dạy em chứ? Nhìn vẻ mặt anh không tốt cho lắm.”
“Được, được chứ! Chả có gì không được cả!”
Nhân Mã nhún vai đi theo sau anh, nhìn tấm áo choàng nương theo mỗi bước chân anh mà lay động, cười tủm tỉm. Nhân Mã cô vẫn luôn coi Song Tử như một người anh trai, anh cũng nuông chiều cô như vậy.
Song Tử quen biết mấy người Sư Tử đã từ rất lâu, khi Thiên Bình và Nhân Mã vẫn còn là những đứa trẻ đi chưa vững, cho nên đối với sự tồn tại của người anh đến từ Phương Tây này, họ chưa bao giờ khước từ. Trong mắt Nhân Mã, Song Tử chín chắn và trưởng thành, trầm ổn bình tĩnh, cũng rất có phong thái lãnh đạo. Được một người như vậy dẫn dắt, cô tin mình sẽ nhanh chóng tiến bộ lên thôi.
Dạo đây cô cũng biết thêm một nhân vật khác, đó là Điểu Sư Gry, ông là tướng trực tiếp dưới quyền của cha Song Tử. Một điểu sư oai hùng như ông, vậy mà cũng có tính cách rất thân thiện, rất ấm áp.
Nhân Mã nhìn tà áo xanh lam trước mắt, nó đang bị gió thổi tung lên. Cô bước nhanh lên hai bước, nắm chặt bàn tay của Song Tử.
Song Tử không ngạc nhiên, tay siết chặt lấy bàn tay mềm mềm của Nhân Mã, cười đến mức nắng cũng không rực rỡ bằng. Nhân Mã nhìn anh, cũng khúc khích.
“Song Tử, nếu sau này em học Phong Thuật thật thành công rồi sẽ dùng nó làm việc sai trái thì sao?”
Hai người dừng lại sau câu hỏi của cô. Song Tử quay người đối diện tầm mắt Nhân Mã. Đôi mắt cô long lanh, cũng kiên cường sắt đá. Anh đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, giọng thấp xuống.
“Vậy anh sẽ sai cùng em.”
“Anh đã nói rồi đấy. Nhất định phải giữ lời!”
Gật đầu chậm rãi mà chắc chắn, “Sẽ!”
Sẽ! Nhất định sẽ vì em mà làm mọi thứ. Chỉ cần em vĩnh viễn hạnh phúc, anh sẽ chống đỡ cả thế giới cho em.
Nhân Mã nhận được câu trả lời, thật thỏa mãn ôm chặt lấy Song Tử. Anh cũng vòng tay ôm đứa em gái nhỏ vào lòng. Trong tâm hồn xám ngắt khẽ hài lòng.
“Được rồi”, Nhân Mã rời khỏi cái ôm trước, ngẩng mặt lên hỏi Song Tử, “Hôm nay chúng ta học cái gì vậy?”
“Là Phong Thuật: Đại Phong Đao.”
Nhân Mã trở lại trạng thái nghiêm túc, đầu gật gật chăm chú nghe Song Tử giải thích.
“Đại Phong Đao là thuật pháp hệ Phong cho phép em tập hợp và nén một lượng lớn khí trong không gian để tạo thành một thanh đao. Ưu điểm của thuật này nếu em hoàn thiện được, chính là nếu em bị tước đi vũ khí, thuật này sẽ giúp em cầm cự được cho đến khi tìm ra vũ khí mới. Đây giống như là một thuật pháp hỗ trợ tạm thời vậy. Những ai thành thạo Phong Thuật cũng sẽ đều thường xuyên sử dụng nó trong các trận cận chiến.”
Nhân Mã hơi cúi đầu, nhẩm nhẩm lại lời Song Tử.
“Nhưng Đại Phong Đao có một nhược điểm, nó—”
“Không bền.”
Song Tử nhướn mày, rất hứng thú nhìn Nhân Mã vừa cướp lời mình. Anh gật đầu, ý là cô có thể tiếp tục.
“Nó không bền, vì nó mất rất ít thời gian để thi triển. Nó tập hợp không khí nhanh, nhưng như thế sẽ làm độ cứng của nó giảm đi. Hôm qua anh chỉ em Phong Kiếm, nó cũng là tập hợp khí vào tạo ra một thanh kiếm, nhưng nó mất rất nhiều thời gian để hoàn thành thuật. Khi tạo Phong Kiếm, chúng ta có thời gian khiến lưu động không khí giảm đi, và khiến cho sự liên kết giữa các luồng khí tăng lên. Nhưng Đại Phong Đao tạo ra nhanh, độ lưu chuyển không khí cao và hỗn loạn, các luồng gió va chạm liên tục khiến nó dễ bị phá vỡ. Có đúng không?”
Song Tử im lặng nghe cô nói hết. Dù hơi lộn xộn, nhưng anh rất hài lòng. Vậy là Nhân Mã đã hiểu được nguyên lý gốc của toàn bộ các thuật pháp hệ phong anh đã từng dạy rồi.
“Rất tốt! Em hiểu đúng tính chất rồi đấy. Nhưng có một điểm không chính xác lắm. Đó là Đại Phong Đao không dễ phá vỡ như em tưởng.”
Rồi Song Tử nâng tay phải lên ngang mặt. Luồng không khí xung quanh thay đổi ầm ầm, anh tạo ra một thanh đao rất lớn màu trắng ngà. Lưỡi đao được tạo nên từ những luồng gió xung kích và chạm ồn ào và không có quy luật. Song Tử lùi ra sau vài bước, nói với Nhân Mã trong khi chĩa mũi đao về phía cô.
“Ma Kết, Luân Hồi Vương của Phương Đông, có một vết sẹo rất lớn trên vai trái. Đó là vết sẹo do Đại Phong Đao của anh để lại, trong một trận chiến rất lâu về trước. Và dù là người có thể điều khiển thời gian, nhưng Ma Kết không thể xóa đi vết sẹo đó.”
Nhân Mã há miệng to đến mức nhét được vài quả trứng vào. Ma Kết?? Đùa cô sao?
“Đại Phong Đao là thuật có thể phá vỡ các quy tắc vật lý và Không – Thời gian, bởi chính bản thân nó cũng không có bất cứ quy luật hoạt động hay hình thành nhất định nào cả. Do đó nếu thêm một chút ‘gia vị’, nó sẽ là thuật pháp tấn công mạnh nhất.”
“Mạnh hơn cả Sư Tử trong hình thái cuối cùng không?”
Song Tử cười, “Thanh đao anh đang cầm đây có thể lấy mạng mười Sư Tử trong trạng thái cuối cùng của Linh Cách Phục Vương chỉ bằng một nhát chém đấy.”
Lần này Nhân Mã thực sự bị dọa. Lần đầu tiên cô được diện kiến một thuật pháp còn mạnh hơn cả chiến thần mạnh nhất Phương Nam. Cũng là lần đầu tiên cô ý thức được sự cách biệt về năng lực giữa hai Phương. Phương Nam không yếu, họ có sức mạnh mà không phải nơi nào cũng sở hữu được.
Nhưng Phương Tây tồn tại những thực thể còn mạnh hơn rất nhiều.
Song Tử, người đang chân thực đứng trước mắt cô đây, anh luôn hiền hòa và ôn tồn. Nhưng hôm nay, giây phút anh nói có thể lấy mạng Sư Tử bằng một nhát chém, ánh mắt ấy lạnh băng và tàn nhẫn khôn cùng. Anh ấy chỉ nói một câu như vậy, thế nhưng sát ý khủng khiếp từ hậu duệ kế tục Phương Tây khiến Nhân Mã lo sợ.
Nếu con người này thật sự phô ra toàn bộ năng lực, Phương Nam...à không, Khu Vườn Nhỏ liệu có cản nổi không?
“Tuy nhiên,”, Song Tử nhận ra hoang mang và chần chừ trong mắt Nhân Mã, anh lập tức hóa giải thuật pháp rồi cười trấn an cô, “Đại Phong Đao cũng có thể bị hóa giải rất đơn giản.”
“Như thế nào?”
“Hấp thụ nó.”
Song Tử đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù vì gió của mình, đồng thời giải thích cho Nhân Mã.
“Nếu đạt đến một trình độ nhất định của Phong Thuật, em sẽ có thể hấp thụ ngược các thuật pháp. Bằng cách phá vỡ liên kết của chúng, em có thể tách được nguồn năng lượng được cung cấp cho thuật pháp đó ra rồi hấp thụ. Sau khi bị phá vỡ liên kết, dù là Phong Thuật hay bất cứ thuật nào cũng sẽ không trụ lại được quá một phút đồng hồ.”
“Kỳ diệu như thế sao?”
“Còn nhiều thứ kỳ diệu nữa cơ, công chúa. Em mới bắt đầu thôi mà, cứ từ từ.”
Nhân Mã hăng hái trở lại sau lời động viên, cũng quẳng luôn nỗi lo âu trong lòng đi chỗ khác. Song Tử hài lòng nhìn cô tập trung chú ý mình, cũng an tâm hơn.
“Vậy bây giờ anh dạy em bước đầu tiên nhé.”
---
Trời tối nhanh, bởi đây là khoảng thời gian vào Đông của Khu Vườn Nhỏ. Song Tử cùng Nhân Mã tập luyện đến khi khắp trong ngoài trụ sở Community Phong Thương được thắp đèn sáng trưng.
Người hầu cố ý ra tận sân mời hai người vào ăn cơm tối, vì cha của Song Tử đích thân có lời mời.
Nhân Mã và Song Tử cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, liền theo sau người hầu vào trong.
Nhưng vừa lúc Nhân Mã định theo sau Song Tử, thì từ trong vạt áo anh rơi ra một bức ảnh chụp. Cô gái tóc vàng trong đó cười rạng rỡ như nắng Phương Nam, Nhân Mã nhặt lên, vội giấu vào trong túi. Chạy theo bóng lưng Song Tử, mắt chứa đầy nghi hoặc.
---
Phòng ăn rộng lớn hoa lệ chỉ có Shihasska đại nhân và Điểu sư Gry ngồi. Hai người Song Tử Nhân Mã nhanh chóng chào hỏi trưởng bối rồi cũng ngồi xuống.
“Mã Mã, học tập có vất vả không?”. Shihasska đại nhân hiền từ nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, hỏi.
Nhân Mã lắc lắc đầu, bừng bừng khí thế nhìn thẳng vào mắt ông, “Không mệt ạ! Con đã quyết tâm, mệt thế này chứ mệt nữa cũng chẳng thành vấn đề ạ!”
Lời này thành công khiến Shihasska đại nhân cười lớn. Song Tử nhìn hai người họ, cảm thấy bản thân thật sự sắp thành người thừa, liền đánh tiếng.”Rồi rồi, chuyện gì cũng nói sau đi, ăn thôi.”
Bữa ăn diễn ra rất náo nhiệt, hầu hết là tiếng cười vang dội của Shihasska đại nhân và mấy câu đùa của Nhân Mã. Cuối cùng thì dù không muốn, Gry và Song Tử cũng đã triệt để thành người thừa.
Bữa ăn kết thúc nhanh, vì Song Tử có công việc cần giải quyết nên lui về thư phòng trước.
“Vậy được rồi, con về nghỉ ngơi đi Mã Mã, mai ta lại gặp con. Cả Gry nữa, ngươi cũng nên về đi.”
Shihasska ngồi cùng bọn họ sau bữa tối một lúc rồi đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn nói với Gry và Nhân Mã một câu như thế.
Cô gật đầu đáp ứng, nhưng cũng không quay về phòng nghỉ ngơi mà lại chạy đến thư phòng của Song Tử.
‘Cốc cốc’
“Em vào đi.”
Nhân Mã mở cửa đi vào, ngạc nhiên hỏi, “Sao anh biết là em?”
Hỏi xong mới tự nhận ra mình ngố tàu, đương nhiên người mà cả năm giác quan đều nhạy hơn bình thường của Song Tử có thể biết rồi. Anh không biết mới là chuyện đấy.
Mắt thấy Nhân Mã cứ ngố ngố đứng ở cửa, biểu cảm đổi liên tục, Song Tử phì cười.
“Được rồi, em ngồi đi đã, nghĩ gì nghĩ sau.”
“A, không không. Em thực ra chỉ muốn hỏi một chút. Có làm phiền anh không?”
“Không phiền. Em muốn hỏi gì?”
Nhân Mã nhìn đống công văn trải trắng mặt bàn Song Tử, chân theo quán tính lại muốn lùi ra cửa đi về. Cô ậm ờ, “Hay thôi, hay anh cứ xong việc đi...Em...mai! Mai nha, mai em hỏi anh sau!”
Song Tử nhướn mày kiếm, nhìn Nhân Mã nửa áy náy nửa sợ sệt đang muốn về, nói.
“Anh nói không phiền mà. Nếu là em thì không bao giờ phiền.”
Ừm, lời này nghe sao mà tình cảm thế??
“Em hỏi gì?”
“Là...Cái kia...Ừm, em muốn hỏi, anh, có phải là thích, thích...Thiên Bình không?”
Lúc này thì lại đến lượt Song Tử ngây ra. Sau đó anh phì ra cười, hỏi ngược Nhân Mã.
“Em rốt cuộc sau mấy ngày đến đây lại đi hỏi câu này sao?”
Thấy Nhân Mã lúng túng, Song Tử mới thở ra một hơi, khóe miệng nhếch cao.
“Phải, anh thích.”
Nhân Mã giật mình. “Vậy, đúng là bức ảnh này,” – vừa nói vừa rút từ túi áo ra bức ảnh chụp – “anh giữ lâu như vậy là vì thích cô ấy sao?”
Song Tử liếc qua bức ảnh trên tay Nhân Mã, vỡ lẽ vì sao tự dưng cô lại chạy đến hỏi vấn đề này. Chắc là nhặt được lúc chiều khi hai người chạy vội về ăn cơm với cha anh đây mà. Đến khi nào đứa trẻ này mới hết ngốc đây?
“Giờ em biết rồi đấy, em có muốn bình luận thêm gì không?”
Nhân Mã lắc đầu nguầy nguậy. “Không, không, làm sao em có thể bình luận gì chứ!”
Chuyện này là chuyện mừng nha.
“Vậy...em hỏi xong rồi, anh làm việc đi. Em về đây.”
Cuối cùng đánh bài chuồn lẹ, trước ánh mắt sáng như sao của Song Tử, tiến đến mép bàn trả lại anh bức ảnh, sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi ra.
Song Tử nhìn một loạt hành động của cô, lắc đầu bó tay.
Anh thu lại ánh mắt, cầm lấy tấm ảnh chụp. Tay Song Tử vuốt nhẹ mép ảnh, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy.
Phía trái bức hình tưởng chừng như nhân vật chính là Thiên Bình, cô bé Nhân Mã đang chạy đến, thật hồn nhiên và thuần khiết.
Ánh mắt Song Tử gần như hóa nước, đúng là cô bé rất ngốc, lúc nào cũng ngốc.
Song Tử đã qua cái tuổi yêu đương rất lâu rồi, bây giờ việc công còn nhiều hơn số tuổi, làm sao còn tâm trạng yêu đương chứ. Anh một lòng muốn bảo vệ tương lai của Phương Tây, nên lấy bản thân ra đặt cược và hy sinh vì việc lớn.
Nhưng mà Nhân Mã ngốc quá, cô còn quá trẻ, Song Tử bắt buộc phải lo thêm. Anh lo lời của Ma Kết sẽ ứng nghiệm trong kiếp này. Song Tử đã chịu đủ đả kích, anh muốn bảo vệ Nhân Mã.
Sự ôn nhu trong mắt dần biến mất, thay vào đó là chấp niệm điên cuồng đến thống khổ.
Phải, dù phải thất lễ với cả thế giới, Song Tử cũng nhất quyết kéo Nhân Mã về với mình, dùng toàn bộ năng lực bảo vệ chu toàn cho cô.
Nếu như Ma Kết không cho anh biết mọi chuyện, có khi giờ này Song Tử vẫn đang vô tư dạy pháp thuật cho Nhân Mã mà không mảy may nghĩ ngợi. Rồi cuối cùng, lại khiến mọi chuyện trở thành một vòng lặp.
Suy nghĩ mãi, Song Tử cúi người mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lấy ra một cái hộp dài.
Ngày mai phải sang Phương Đông một chuyến mới được.
---
Ngày hôm sau
Lâu đài Hemblinvha
Song Tử bước chân vào sảnh lâu đài đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng người cần gặp vẫn chưa gặp được. Anh nhớ chính xác là mình đã báo trước cho Song Ngư rồi cơ mà.
Đừng nói giờ này cô ấy còn ngủ đấy nhé?
“Cậu bồn chồn cái gì vậy?”
Giọng nói của Ma Kết khiến Song Tử phải nhăn mày. Ngước lên nhìn, thực sự là giật mình không nhẹ.
“Ma Kết, con mèo nào đã khiến mặt mũi anh trông thế kia vậy?”
Ma Kết rất là không hài lòng với giọng điệu thừa biết còn cố hỏi của Song Tử. Vừa tiến đến ghế ngồi thì vết cào trên mặt cũng biến mất. Song Tử liếc qua, cười trầm. Không hổ danh [Người canh giữ Thời Gian], tất cả mọi thứ với anh ta cũng chỉ là cái chớp mắt.
“Thế, cậu đến đây có chuyện gì?”
“Là chuyện của Nhân Mã.”
Đồng thời lấy từ túi áo ra một hộp gỗ dài. Anh nhìn cái hộp rồi nhìn Ma Kết.
“Tôi đã biết được mọi việc, cho nên tôi sẽ không để yên cho nó xảy ra như vậy.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Chuyển đổi hệ huyết.”
Ma Kết vân vê cái nhẫn trên ngón áp út tay trái, trầm ngâm rất lâu. Không ai nói gì trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi Xử Nữ xuất hiện.
“Anh chắc chứ? Điều này có thể khiến anh mang nợ cả Khu Vườn Nhỏ đấy.”
Song Tử ngước nhìn dáng người trong tà áo khoác trắng đang đung đưa trên không trung, khẽ lắc đầu.
“Tôi không sợ điều đó.”
Anh cúi xuống, chuyển tầm nhìn xuống cái hộp gỗ.
“Nhân Mã đã từng quay lưng với cả thế giới để bảo vệ tôi, nên lần này, khi tôi đã biết chuyện, càng không bao giờ để cô ấy một mình gánh chịu.”
Ma Kết không chớp mắt nhìn người đối diện, hàng loạt diễn biến đã xảy ra ở một khoảng thời gian trong kiếp trước tua nhanh qua tâm trí.
Navis sẽ không cứu được, mà kể cả có đưa thằng bé trở lại bình thường được, nhưng bởi phạm vào [Lời Sấm Truyền] của những người sở hữu bộ óc nhân loại, điều đó cũng sẽ rút hết toàn bộ linh lực của Navis qua từng ngày, cái chết như thế thậm chí còn đau đớn hơn gấp ngàn lần. Nhớ lại vẻ mặt của Xử Nữ lúc ra tay tàn sát Khu Vườn Nhỏ ngày đó, một kẻ như Ma Kết cũng phải cảm thấy sợ phần nào.
Nhưng hiện tại những việc này vẫn chưa xảy ra, cho nên, hắn ngước nhìn Xử Nữ đang phiêu diêu tự tại xem kịch vui trên đầu mình, thầm thở dài.
Có lẽ việc duy nhất hắn có thể thay đổi trong kiếp này là bảo vệ mạng sống cho hai đứa nhỏ sinh đôi còn lại của Xử Nữ.
Còn về phía Song Tử, cho cậu ấy biết những kí ức của kiếp trước không phải mong muốn cậu ấy đau khổ, mà là muốn mượn sức cậu ấy thay đổi những kết cục cuối cùng.
Mạng sống của rất nhiều người đã bị mang ra đánh cược, vậy nên hắn chỉ cho phép lần này thành công chứ không phải thất bại, hắn nói với Song Tử.
“Tôi sẽ giúp. Chúng ta sẽ chuyển đổi hệ huyết cho Nhân Mã. Cậu muốn cô ấy chuyển hẳn sang dòng máu của loài mạnh nhất Phương Tây – Tinh Điểu sao?”
Song Tử nhìn hắn, mắt sắc lạnh kiên quyết.
“Không, không phải một. Tôi muốn Nhân Mã sở hữu toàn bộ dòng máu của năm loài mạnh nhất!”
---
Trong khi đó tại Phương Tây
Trụ sở chính Community Phong Thương
Nhân Mã vừa thức dậy đã nghe người hầu báo Song Tử không còn ở Phương Tây, sẽ không dạy cho cô hôm nay, còn chuyển lời bảo cô hãy dành thời gian ôn lại những pháp thuật trước đó đã học.
Nhân Mã nghe xong, ngược lại không lập tức lao vào luyện tập mà lại dành toàn bộ thời gian buổi sáng để thăm thú tầng bốn chữ số Phương Tây.
Cô đi dạo một vòng quay Community Phong Thương trước, thích thú lẩm nhẩm ước tính độ rộng lớn của nó. Nghe bảo Phong Thương là Community lớn nhất ở Phương Tây, các tầng cũng có những Floor Master của Phong Thương lãnh đạo. Hình như Song Tử có nhắc đến tên của họ với cô một lần rồi, nhưng hiện tại Nhân Mã lại không tài nào nhớ ra được.
Hết một vòng quanh trụ sở chính, Nhân Mã tiếp tục đi ra ngoài. Bao bọc trụ sở chính của Phong Thương là một cánh cổng cực lớn nạm ngọc, còn có ba con đường chia ra ba cổng dịch chuyển trực tiếp của Phương Tây.
Nếu dựa theo trí nhớ hơi tệ một chút của Nhân Mã, thì con đường phía bên phải trụ sở chính là để di chuyển trực tiếp tới Phương Bắc, bên phải là đến Phương Đông và ở giữa, chính là cổng dẫn tới quê nhà của cô – Phương Nam.
Nhân Mã đứng tần ngần mãi trước cánh cổng dịch chuyển khổng lồ đóng chặt, hơi hơi thất vọng.
Vậy mà Sư Tử cùng Thiên Bình cũng không liên lạc với mình thật. Trước khi đến đây, quả thực Nhân Mã cũng đã răn đe hai người họ đừng có quấy rầy việc tập luyện của cô, nhưng mà hoàn toàn không có chút tin tức gì thì cũng thật quá đáng đi.
Nhân Mã nghiễn ngẫm cánh cửa lâu đến mức người lính đứng canh ở đó có cảm giác như cô sắp đục được một lỗ trên đó vậy.
Cuối cùng vẫn là thu lại ánh mắt, thở dài rồi bước đi hướng khác. Nhân Mã chính là muốn đi xem hội chợ nha. Song Tử bảo hôm nay là hội chợ định kỳ của Phương Tây mà.
Vì là buổi sáng nên không khí vẫn chưa nhộn nhịp lắm, thường thì các hội chợ sẽ đông vui hơn vào buổi tối mà, không phải sao?
Nhân Mã đi thật chậm để ngắm các gian hàng, khoáng vật và vũ khí của Phương Tây là những thứ thu hút cô nhất. Chúng khác rất nhiều so với Phương Nam. Phương Tây thường được gọi là cái nôi sự sống của Khu Vườn Nhỏ, cho nên vũ khí được làm ra từ các loài cũng nhiều và đa dạng hơn các nơi khác. Nguyên sự sáng tạo nổi tiếng của Khổng Lồ Tộc ở Phương Tây thôi cũng đã có thể đánh bại các nhà sáng chế khắp Khu Vườn Nhỏ rồi.
Nói đến Khổng Lồ Tộc, Nhân Mã đã từng nghe đến giống loài này rất nhiều lần, là một trong Năm Loài Mạnh Nhất. Thế nhưng cô lại chưa bao giờ gặp một cá thể hay quần thể nào của Tộc này ngoài đời thực.
Thư viện Hoàng Gia của Vương Triều Hỏa Long có một quyển kinh thư nói về Năm Loài Mạnh Nhất của Khu Vườn Nhỏ. Nếu Vua Tái Tạo là Hỏa Long, Tinh Điểu là Vua Bầu Trời, Tiên Tử là Nguồn Sáng và Vua Đại Dương là Nhân Ngư Tộc, thì Khổng Lồ chính là Vua Sáng Tạo. Hầu hết những pháp thuật không thuộc Năm Loài Mạnh Nhất đều là từ Khổng Lồ Tộc. Họ sáng tạo ra hầu hết các loại pháp thuật từ những nguyên tố chính Kim – Mộc –Thủy –Hỏa – Thổ – Hắc – Quang.
Nhân Mã nhớ đã từng đọc qua một số thông tin khá thú vị về Khổng Lồ Tộc. Chẳng hạn như họ không thích ánh nắng cho lắm, và thường tập trung sống dưới lòng đất hơn là xuất hiện bên trên này. Có phải vì thế mà cô chưa bao giờ thấy họ không nhỉ?
Nhân Mã nhìn xuống chỗ mình đứng, tự nhiên lại nghĩ biết đâu mình lại đang đứng trên đầu một đám người Khổng Lồ Tộc thì sao nhỉ???
Nhưng Khổng Lồ Tộc không phải không chịu được ánh sáng, họ chỉ là không thích những nơi quá sáng và ghét phải tiếp xúc trực tiếp với Mặt Trời. Thực ra thì qua lời kể của một vài người đã từng gặp qua Khổng Lồ Tộc, Nhân Mã cũng có kha khá hiểu biết về họ.
Phương Tây là nơi duy nhất có đến hai trong Năm Loài Mạnh Nhất cùng sinh sống. Là một vùng đất kể cả các Đấng cũng khó mà động vào.
Nghĩ ngợi một lúc, Nhân Mã quyết định chọn mua một vài vũ khí cầm tay dành cho cận chiến. Chọn tới chọn lui một hồi, cuối cùng chọn một thanh kiếm.
Thanh kiếm có chuôi bằng bạc, được chạm khắc vài hình nổi khá bắt mắt, lưỡi kiếm sáng đến mức có thể soi gương được, trên mặt lưỡi kiếm còn có một dãy ấn ký. Nhân Mã nheo mắt đọc dòng chữ ký trên đó.
“Tinh Điểu Công Chúa Handinshi?”
“Cô gái, cô lấy thanh kiếm đó sao?”
Nhân Mã giật mình ngẩng lên nhìn người bán hàng, cũng là người vừa hỏi mình. Đó là một cụ bà già nua, với đôi cánh đã rủ xuống bạc màu.
“A, vâng, con nghĩ con sẽ lấy nó.”
Cụ bà không nói gì, chỉ nhìn thật sâu vào Nhân Mã. Nhìn đến lúc cô cảm thấy thật sự khó hiểu thì bà cụ cất lời, bằng một giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng câu chữ thì lại nặng tới mức Nhân Mã cũng phải khẽ rùng mình.
“Vậy thì hãy nhớ, thứ cô đang cầm trên tay không chỉ nắm giữ sự sống còn của cô. Mà nó còn quyết định đến tương lai của những người xung quanh cô. Cứu ai hay từ bỏ ai, thanh kiếm sẽ không thay cô quyết định, nhưng nếu nó đã nhuốm máu, một phần trong cô sẽ vĩnh viễn không quay lại được nữa.”
Nuốt nước bọt, Nhân Mã cười cười nhưng biểu cảm trông cực khó coi.
“Haha, con đã dùng kiếm rất nhiều năm rồi. Chuyện, chuyện...mà lão bà đề cập, dù sao thì con cũng sẽ lưu tâm, haha...”
Bà cụ im lặng, sau khi Nhân Mã nói nói cười cười ngớ ngẩn xong, cuối cùng hướng cô nói.
“Vậy của cô hết 4000 rupep*.”
“A, vâng vâng, đây ạ. Cảm ơn lão bà rất nhiều. Vậy...con đi đây.”
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi gian hàng đó.
Nhân Mã thực sự chưa bao giờ cảm thấy áp lực đến thế, cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng mà nếu bắt cô nói cụ thể ra thì chính Nhân Mã cũng chẳng biết mình không thích chỗ nào. Chỉ là ánh nhìn của bà lão ấy khiến Nhân Mã cảm thấy bất an. Còn cả mấy lời nói chả đâu vào đâu kia nữa...
“Nhân Mã??? Là tiểu tử Nhân Mã phải không?”
Nhân Mã quay lại, ngay lập tức người bị một cục nhỏ nhỏ âm ấm lao ầm vào. Cô lảo đảo một chút, nhưng cũng rất nhanh vững lại, ôm lấy Sansadra để bà không bị ngã xuống khỏi người mình.
“Sansadra?! Bà thật sao? Sao bà lại ở đây?”
“Ta đã tìm con khắp đấy, nhóc con thích chạy lung tung này!”
Vươn tay gõ cái cốp lên đầu Nhân Mã, nhưng cô cũng không có giận, ngược lại còn vui vẻ hơn nữa.
“Ôi Sansadra, bà không biết con nhớ mọi người thế nào đâu...”
“Biết chứ, cho nên mới đích thân tới thăm con nè. Sư Tử và Thiên Bình phát cuồng đòi theo ta cho bằng được, ta đã phải dùng hết độ nhanh cả đời để cắt đuôi được đấy.”
Nhân Mã mắt lấp lánh nhìn Sansadra kể chuyện, tay còn ôm bà chặt hơn nữa.
“Trời trời trời, học hành sắp thành tài rồi nên giờ muốn bóp chết bà già này sao? Buông, buông, mau buông ra coi nào cái con bé này!”
Sansadra hoảng hốt trước sức lực ngày một tăng của Nhân Mã, đập đập vai cô cuống lên muốn xuống. Nhân Mã cũng ý thức được mình quá xúc động, nhẹ nhàng đặt Sansadra xuống, sau đó còn cố tình cúi xuống nói chuyện với bà.
“Con rất vui, Sansadra. Con cứ nghĩ mọi người quên con luôn rồi.”
“Nào có ai dám quên con chứ. Tội lớn đấy nha.”
Nhân Mã phì cười, Sansadra cũng cười.
“Nhân Mã, bây giờ con đang đi đâu vậy?”
Sansadra nhìn quanh khu chợ, lại nhìn đến đồ tuần hành trên người Nhân Mã, tò mò hỏi.
“Con đang đi thăm thú nơi này một chút, Song Tử bảo hội chợ định kỳ có rất nhiều thứ hay.”
Sansadra thắc mắc, “Hôm nay thằng nhóc đó không có nhà sao?”
Nếu không chắc chắn sẽ đi cùng Nhân Mã rồi, ai chả biết Song Tử cưng hai chị em Nhân Mã Thiên Bình thế nào chứ.
“Không, anh ấy đi từ sớm.”
Sansadra gật đầu, cũng không quá quan tâm, lại chuyển hướng sang cuộc sống của Nhân Mã ở đây.
“Con sao? Thực ra thì, ừm, con thấy rất tốt, nơi ở tốt, mọi người tốt, việc học thuật cũng tiến triển rất tốt. Tóm lại đều cực cực cực tốt.”
Sansadra nghiêng đầu nhìn cô, sau mỉm cười thật hiền từ. Đứa trẻ này, mong ước duy nhất của bà là cô có một cuộc sống hoàn toàn yên ổn, thích gì làm nấy, sống sung sướng như đáng lẽ ra cô phải được.
“Sansadra, bà đang nghĩ gì vậy?”
“Không, đâu có. Đang nghe con mà.”
Nhân Mã nhún vai, chợt nhớ ra một việc, liền quay sang hỏi Sansadra, “Bà đã đến trụ sở của Community Phong Thương chưa? Con dẫn bà đi nhé?”
Sansadra nghĩ ngợi, cũng cần phải chào hỏi một chút chứ nhỉ, còn phải xem thằng nhóc Shihasska sống có tốt không nữa. Nghĩ vậy, gật đầu chấp thuận gợi ý của Nhân Mã.
---
Trụ sở chính Community Phong Thương
Shihasska đại nhân nhìn Nhân Mã, rồi nhìn xuống Sansadra đang cười cực – kỳ vô hại bên cạnh cô, không khỏi nổi một tầng da gà da vịt. Không nói quá chứ cứ mỗi lần thấy mặt Sansadra là y rằng Shihasska ông sẽ gặp chuyện không vui. Giống như hai người là khắc tinh của nhau vậy.
“Nhóc Shi, không chào hỏi sao?”
Cơ mặt Shihasska đại nhân méo xệch, miệng lập bà lập bập, “Chào chị, Sansadra. Thật hoan nghênh, haha.”
Sansadra sao lại không nhìn ra thái độ bài xích của thằng nhóc hậu bối này chứ, nhưng vì ngại Nhân Mã đang ăn nhờ ở đậu tại Phương Tây mới không thụi cho Shihasska một cú.
Biểu cảm của Shihasska đại nhân rơi vào mắt Nhân Mã thực sự rất khó coi, cô còn không xác định được có phải ông ấy đang mếu hay không. Nhìn nhìn hai người trưởng bối lớn gấp đôi tuổi cha mẹ mình kia, cuối cùng cô cũng hắng giọng nói.
“Chắc hai người cũng biết nhau rồi phải không ạ? Vậy...chúng ta có nên ngồi xuống không ạ?”
Shihasska chớp mắt rồi thở dài mời Sansadra vào trong đại điện, tiện thể trừng mắt với bóng lưng của bà. Nhân Mã nhìn hành động của ông, cũng chỉ che miệng cười trộm.
Mối lương duyên của Shihasska và Sansadra bắt đầu từ rất lâu về trước, từ khi mà hai người vẫn còn là những nam thanh nữ tú. Nhân Mã nghe Song Tử kể ngày trước hai người cùng học trong học viện đào tạo dành riêng cho hậu duệ các loài mạnh nhất. Nhân Mã còn được Song Tử tiết lộ cho một chuyện, đó là Sansadra chính là người đã mai mối cho cha mẹ anh, cho nên Song Tử có một góc coi bà như mẹ đỡ đầu vậy.
“Nhân Mã, mau vào đây, con đang thất thần cái gì vậy?”
Sansadra gọi Nhân Mã, tò mò không biết cô cứ ngẩn ra làm gì.
Nhân Mã chỉ cười, “Con đến đây.”
---
Tối đó, dù rất không muốn, nhưng Sansadra vẫn phải trở về Phương Nam. Nhân Mã tiễn bà ra đến tận cổng dịch chuyển, trên suốt đường đi không ngừng huyên thuyên nhắc bà phải báo lại tình hình của cô với mọi người ở Phương Nam để họ không lo lắng.
“Được rồi được rồi, ta đã nhớ rồi. Con mau vào đi, tiễn đến đây thôi.”
“Nhưng...”
Sansadra lập tức ngắt lời cô, “Đi vào đi. Ta sẽ không đi nếu con không vào.”
Nhân Mã buồn rầu nhìn bà, cuối cùng vẫn là cúi chào tận hai lần rồi quay trở vào. Khi đi còn cố tình ngoái lại mấy lần.
Sansadra đứng giữa cánh cửa dịch chuyển, uy nghiêm như một hộ thần trông coi con đường Nhân Mã đang đi. Bà cứ nhìn mãi cho đến khi pháo hoa của hội chợ Phương Tây bắn những lượt đầu tiên, mới tình nguyện mở cổng dịch chuyển.
Nhưng Sansadra không hề nhận ra có một bóng người với tà áo xanh ngọc đang nấp trong bóng tối nhìn bà.
Và chính bà cũng không biết, chính anh sẽ tước đi Nhân Mã từ Phương Nam mãi mãi.
Phương Tây, ngày 06 tháng 06 năm 2122.
Mười bảy ngày trước Ngày Định Mệnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận