“Sư Tử, Sư Tử!! Này, tên kia! Leo!”
Đến lúc này thân ảnh màu đỏ cam đang lao như gió phía trước mới chịu dừng lại. Bảo Bình thật sự thở không ra hơi nữa. Chỉ là nghe tin Sansadra từ Phương Tây về thôi mà, có cần phải chạy như trốn khỏi Song Ngư lúc tức giận vậy không chứ.
“Nhanh cái chân lên Bảo Bình, tớ không chịu được nữa rồi. Tớ đã không có thông tin gì từ em ấy cả tuần này rồi.”
“Sáu ngày.”, Bảo Bình sửa lại, sau đó nhận được một cái lườm tóe lửa của Sư Tử. Bảo Bình nhún vai, kết quả là vừa chớp mắt Sư Tử đã lại bỏ mình ở lại cả cây số rồi.
“Này! Đợi tớ với chứ!”
---
Hai người vừa cãi vừa đi, đến nơi thì Sansadra đã lại chuẩn bị trở về tầng ba chữ số. Sư Tử quýnh quáng hết lên giữ bà lại.
“Tên nhóc này, thôi được chưa. Cậu mà níu áo tôi nữa là không có thông tin thông báo gì hết!”
Sansadra thực sự không còn cách gì với đứa cháu trai này, áo bà cũng sắp bị kéo đến đứt hết ra rồi.
“Cháu buông cháu buông, vậy Nhân Mã thì sao ạ? Em ấy khỏe không? Lúc gặp bà có thấy sắc mặt em ấy hồng hào không? Em ấy học có vất vả không? Bà có để ý bữa ăn xem em ấy có ăn đầy đủ không? Bà có—”
“Ngưng!!!”. Chưa đợi Sansadra lên tiếng, Bảo Bình đã mở miệng chặt anh lại, nhìn sắc mặt không hề tốt của Sansadra, hẳn là đã bị mớ câu hỏi của Sư Tử quay đến chóng mặt rồi.
“Cậu hỏi từng câu thôi, bộ nhiều vậy không thấy mệt sao?”
“Làm sao có thể mệt chứ?”
Sansadra nhìn hai người, thở dài thườn thượt. Rốt cuộc hôm nay bước chân nào ra ngoài trước mà đen đủi vậy không biết?
.
.
.
Cuối cùng vẫn là Sansadra bình tĩnh ngồi lại kể về tình hình Nhân Mã cho Sư Tử. Bà kể đến đâu là y như rằng Sư Tử sẽ lại tò mò thêm một vấn đề khác. Giả như nói đến ăn, thì Sư Tử sẽ không dừng lại ở ăn có đủ bữa hay không, mà còn phải hỏi thêm Nhân Mã hay ăn món gì, ngồi cùng bàn với mấy người Phương Tây cô có bị bắt bẻ không hoặc hàng hà sa số các thứ khác.
Sansadra mệt đến độ muốn đá bay anh đi, nhưng vì nghĩ Sư Tử vốn cưng nựng yêu chiều Nhân Mã như vậy, hôm nay không giải đáp hết thắc mắc của anh thì những ngày sau này sẽ bị làm phiền đến chết. Thôi thì kiên nhẫn tí nữa, vì tương lai không bị gọi dậy nửa đêm vì thằng cháu này quá lo cho em gái nó.
Bảo Bình nhìn thái độ dù không muốn vẫn phải chịu đựng của Trưởng bối lớn tuổi nhất Hỏa Long Tộc, lần đầu tiên ý thức được độ đáng sợ của Sư Tử khi động đến hai cô em gái. Anh ngồi cạnh nghe thôi cũng đủ đau đầu. Thật sự khâm phục Sansadra, khi bà có thể ngồi và kể lại tường tận cuộc sống của Nhân Mã cho con sư tử điên này được.
Trời chuyển tối mà Sư Tử vẫn còn muốn hỏi, nhưng Bảo Bình thì rốt cuộc không chịu nổi nữa, dùng hết sức bình sinh lôi kéo Sư Tử ra khỏi đại điện. Sansadra cũng hoa mắt chóng mặt hết lên rồi, cuối cùng chọn chuồn thật nhanh khỏi tầng bốn chữ số. Khi ra khỏi đại điện còn tự trách bản thân vì đánh giá quá thấp sự phiền nhiễu của Sư Tử. Lần sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
---
Sau khi giải thoát được cho Sansadra, Bảo Bình bị Sư Tử quạt một trận, nhưng anh tình nguyện bị mắng vậy còn hơn là ngồi nhìn Sư Tử phát bệnh vì thiếu hơi em gái. Ít ra mắng vậy một lần hai lần xong rồi thôi. Chứ còn mà để tên này ngồi hỏi thêm tí nữa, có khi cả dòng giống Phương Tây hắn cũng đào được lên.
“Hừ, cậu biết là tớ lo lắng mà, thật không hiểu cậu.”
Sư Tử ‘hót’ xong một bài diễn văn, cuối cùng là chốt lại bằng một câu như thế. Bảo Bình cũng không cố gắng làm dịu anh làm gì, chỉ gật gật vài cái rồi bỏ đi.
Ra đến ngoài cửa, thấy bóng Cự Giải đứng đấy, chỉ nhìn rồi vỗ vỗ vai cô, phó thác, “Chăm sóc cậu ấy nhé.”. Sau đó đi thẳng về điện của mình.
Cự Giải cười tạm biệt Bảo Bình xong xuôi, đợi thêm năm phút nữa mới đi vào chính điện. Cung điện này là tư dinh riêng của Sư Tử, nó nằm phía Bắc của trụ sở chính Community Salamandra. Cự Giải từ sau khi xác định mối quan hệ rõ ràng với Sư Tử, cũng dần lưu lại đây nhiều hơn.
Cô tiến vào chính điện, nhìn con mèo lớn buồn rũ rượi đang ngồi ở ghế, nhịn không được muốn cười. Nhưng liếc thấy sự mất mát ghê gớm đang hiển hiện trên mặt anh, cuối cùng nuốt xuống tiếng cười, lại gần.
Sư Tử thấy má mình được chạm nhẹ, theo thói quen nhắm mắt dụi vào tìm kiếm sự an ủi. Nói gì thì nói, Sư Tử chỉ thích mỗi bàn tay của Cự Giải thôi, nó có năng lực chữa lành tốt lắm.
“Sẽ ổn thôi mà. Anh càng lo thì càng không được việc. Anh xem, nếu Nhân Mã sống không ổn, Sansadra có thể không nhìn ra sao? Bà ấy lõi đời lắm rồi. Lại nói nếu cô ấy sống không tốt thì chắc chắn Sansadra sẽ lập tức đưa cô ấy về ngay. Bà ấy cũng thương Nhân Mã y như anh vậy.”
Rồi cuối cùng xoa rối tóc anh, chốt lại, “Cho nên đừng lo nữa, nhé?”
Sư Tử dựa vào cánh tay Cự Giải, khẽ hỏi.
“Anh có phải hơi quá rồi không? Giống như là tên không thể thoát khỏi sự ám ảnh của em gái ấy?”
Cự Giải cười hiền, lắc đầu, “Nào có, anh nào chả lo cho em gái chứ. Nhưng mà Nhân Mã đã đủ lớn rồi, có thể tự lo cho bản thân cô ấy rồi. Anh thử nhìn em xem, lớn hơn cô ấy có một tuổi, thế mà bây giờ còn sắp kết hôn với anh trai cô ấy rồi này.”
Sư Tử nhăn mày, sau đó là bật cười, “Cũng phải ha. Là anh lo quá rồi. Chắc chắn Song Tử cũng sẽ không để con bé phải chịu khổ đâu.”
Hai người kết thúc chủ đề này, cùng nhau trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ của Cự Giải ở cung điện được sắp xếp ngay cạnh phòng Sư Tử. Trên đường về phòng ngủ, Sư Tử luôn nắm tay Cự Giải, họ còn nói rất nhiều chuyện liên quan đến chiến trường Đông Bắc, nơi các nhóm Thần của cả bốn phương đang mở cuộc giao tranh kịch liệt để chiếm quyền điều hành. Họ còn nói rất nhiều về các thuật pháp lạ lùng trong những bản báo cáo gần đây. Cứ vậy, tâm trạng của Sư Tử vì thế cũng đỡ hơn rất nhiều.
Hai người tách nhau ra khi đến nơi, nhưng khi Cự Giải quay người định về phòng thì bị giữ chặt lại.
“Nào, anh lại làm sao rồi?”
Vừa hỏi vừa xoa xoa mái đầu đỏ đang gục ở vai mình, khúc khích cười.
Sư Tử không nói gì trong một lúc, anh cứ giữ Cự Giải trong vòng tay mình thật chặt. Cả không gian yên tĩnh, ánh trăng sáng đến mức có chút quỷ dị.
Thân ảnh cả hai người cứ dán vào nhau như vậy cho đến khi Cự Giải run bắn lên vì hơi thở nóng rực của Sư Tử ngay cạnh vành tai mình. Đầu cô đình trệ suy nghĩ, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Và trong thoáng chốc khi Sư Tử cười nhẹ rồi nói câu tiếp theo, Cự Giải gần như cho lý trí đi nghỉ hưu luôn.
“Hôm nay ở lại với anh nhé?”
Cự Giải gấp đến độ muốn trốn, nhưng hai cánh tay như gọng kìm của Sư Tử ép cô càng sâu vào người mình. Anh không vội, cứ tiếp tục ở bên tai cô mà thì thầm.
Cự Giải nhắm mắt rồi lại mở mắt, kết quả dưới sự kiên trì tấn công của ai kia, buông giáp đầu hàng. Sư Tử nhìn cái đầu nhỏ trong lòng gật gật hai cái, thiếu chút nữa sướng đến muốn gào lên. Cự Giải nhìn ánh mắt hấp háy long lanh của Sư Tử, ngại ngùng trong lòng hóa thành vui vẻ. Cô bật cười, chủ động kiễng chân hôn anh.
Ánh trăng vẫn sáng, không gian vẫn yên tình.
Và có lẽ, đêm nay sẽ rất dài.
---
Cự Giải đặt bút xuống, mắt dõi ra ngoài cửa sổ phòng ngủ. Phương Đông đang có nắng, đã rất lâu rồi nơi đây chẳng ngừng nổi bão tuyết.
“Vậy mà hôm nay đã có nắng rồi cơ đấy.”
Cô thì thầm với hư không, nhẹ chớp hàng mi xinh đẹp, dùng tất cả các giác quan để cảm nhận sự thay da đổi thịt của Phương Đông.
Thiên Yết đang ở phòng của Kim Ngưu, hôm qua cô bé đã ngất đi vì khế ước với một trong hai hộ vệ biến mất. Cự Giải thở dài, lại là chuyện gì đây? Phương Nam lại đang muốn làm gì nữa?
Cự Giải cảm thấy, lần này có vẻ như lời tuyên chiến của Song Ngư đến Sansadra đã thực sự chọc vào giới hạn cuối cùng của bà ta. Có lẽ sẽ không lâu nữa, một trận chiến khác sẽ lại nổ ra. Không đời nào Xử Nữ để yên cho Sansadra và Thần Hội làm loạn. Mà lần này có khi Sansadra sẽ không thoái lui như trước nữa.
Cô nheo chặt mày. Nhưng sức mạnh của Sansadra gần đây phát triển rất lạ. Có cảm giác như nếu bà ta muốn ra tay, sẽ không chỉ một tầng, mà là các tầng, phải hứng chịu cơn thịnh nộ ấy. Sansadra là Hỏa Long lớn tuổi nhất trong Vương Triều Hỏa Long của Phương Nam, sức mạnh của bà ta vốn đã vượt qua cái mức ‘không thể tưởng tượng nổi’ rất nhiều lần. Nói cô không lo lắng chính là nói dối. Cứ coi như có Xử Nữ, có Song Ngư, tính thêm cả Ma Kết, Phương Đông chắc chắn cũng không dễ dàng nếu như Sansadra xuất toàn lực.
Mọi việc, cũng là từ thù hằn ngàn năm trước.
Cự Giải bỗng nhiên nhớ đến một câu mà Shihasska đại nhân từng nói với cô lúc trước.
“Can, trên thế giới này, thứ không đáng tin nhất là tình cảm. Chúng ta thường nói yêu thương một người rất nhiều, nhưng qua rất nhiều nghìn năm, rồi tình cảm đó cũng sẽ mai một đi thôi.”
Nhân Mã tự hỏi, liệu rằng...Sansadra có thật sự còn yêu thương Nhân Mã không? Như bà ta đã từng?
Đang muốn đứng dậy, lại thấy dưới gầm ghế phía đối diện mình có một cái dây kỳ lạ. Cự Giải tò mò cúi người nhặt lên. Là một cái vòng bằng vải, xét theo độ dài thì có lẽ là đeo ở cổ đi?
Chiếc vòng có màu đỏ, đường kính không quá to, được dệt bằng vải ánh kim. Nhìn hướng nào cũng không đặc biệt. Mà nếu có, thì cũng chỉ là sự xuất hiện của nó ở trong phòng này thôi. Cự Giải không cảm thấy pháp thuật trên chiếc vòng, cho nên lại chắc chắn thêm nó không phải cái gì quá quan trọng.
Hay là của Thiên Yết nhỉ? Cũng đúng, trong phòng này nếu không phải là của cô thì chỉ có thể là của chị ấy. Song Ngư cũng có khả năng đấy, nhưng thường cậu ấy sẽ không sở hữu những thứ có màu sắc nổi bật như này đâu. Nếu không muốn nói màu đỏ là màu Song Ngư ghét nhất trần đời.
Thầm nghĩ vậy, cuối cùng Cự Giải đứng dậy, quyết định sẽ đến phòng Kim Ngưu thăm cô bé, sẵn tiện đưa cái dây cho Thiên Yết luôn.
.. như con gái ta vậy...
... những lời này...
...nhớ, đừng lôi toàn bộ trái tim ra... đừng...có cơ hội tàn phá nó...
Cái gì vậy? Cái gì vừa xảy ra?
Cự Giải hoảng hốt dừng chân, mắt mở to. Cô đưa tay lên ôm đầu, những ký ức chớp nhoáng về một quá khứ nào đó cô đã bỏ quên bỗng nhiên tua lại thật nhanh.
Bỏ quên sao? Cự Giải đã quên gì sao? Là gì vậy?
Giọng nói ấy, là giọng của Shihasska đại nhân, đúng là ông ấy. Nhưng mà, tại sao không nhớ được? Ông ấy đã nói gì vậy? Là nói với cô sao? Hay là nói với ai?
Lảo đảo tiếp tục bước, nhưng tay còn chưa mở được cửa phòng, Cự Giải đã khuỵu hẳn xuống. Nước mắt như vòng trân châu đứt ồ ạt tràn ra khỏi hốc mắt.
“Sao vậy? Mình làm sao? Tại sao...”
Shihasska, người đã nói gì vậy? Câu nói đó, là gì vậy?
---
[Cổng ngoài số 59440] Trụ sở chính Community Perseus
Perseus là một trong những Community lớn và nổi tiếng nhất Phương Tây. Không chỉ vì họ mang tên một sinh vật huyền thoại, mà còn vì Community này đã từng mở một Gift Game có quy mô nhất nhì Khu Vườn Nhỏ - Săn tìm Pergasus.
Hôm nay Song Tử dẫn Nhân Mã đến đây là để cho cô làm quen với một số nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất định ở Phương Tây, đồng thời cũng là để họ biết được Nhân Mã nhận sự bảo hộ trực tiếp của Community Phong Thương, chính là hàm ý đừng động vào cô ấy.
Song Tử nhìn sang Nhân Mã đang háo hức bên cạnh trước những thiết kế đẹp đến nghẹn thở của trụ sở chính Community Perseus, anh cười thật nhẹ. Và thật “không may”, nụ cười ấy bị Helio Partrickio – chủ nhân của Perseus nhìn thấy.
Hắn nghe tin Song Tử viếng thăm bất ngờ đã vội vàng chạy ra đón tiếp. Thường thì Song Tử sẽ rất mất kiên nhẫn và càu nhàu rằng hắn làm việc gì cũng chậm chạp. Chơi với nhau từ nhỏ nên Helio coi như tính cách Song Tử trẻ con không chấp. Đã nghĩ hôm nay sẽ bị lải nhải đến mệt, thế mà lại bị nụ cười như gió xuân của ai kia dọa nhảy dựng lên.
Phải nói, Song Tử tuy thuộc dạng người ôn hòa, ngoại trừ những lúc mặt nặng mày nhẹ với Helio hắn thì lúc nào cũng thân thiện dễ mến, đương nhiên rất thường xuyên cười. Nhưng nụ cười của kẻ sẽ kế tục Phương Tây, cũng giống như Helio, luôn chỉ là nụ cười không mặn không nhạt, không mang ý tứ cũng không mang mưu đồ, là nụ cười như một bức tường. Không gần gũi cũng chẳng xa cách. Phải, như một bức tượng tuyệt hảo không cảm xúc.
Thế nhưng lúc nhìn thấy sự dịu dàng bảo bọc hiển hiện rõ mồn một trong đáy mắt của thằng bạn thân chí cốt thời cởi truồng tắm mưa của mình, Helio đã thực sự hốt hoảng. Nhìn sang Nhân Mã, có lẽ hắn đã hiểu được phần nào nguyên do. Đó hẳn là cô bé trong câu chuyện mà Song Tử vẫn thường kể với hắn.
Câu chuyện về sải cánh tự do mà Song Tử vẫn thường mơ thấy. Là đôi cánh lai tuyệt đẹp trên bầu trời Phương Tây đầy gió.
Song Tử bất ngờ quay sang, mắt đối mắt với Helio. Nụ cười của anh vẫn vương trên môi, ánh mắt vẫn mềm mại như thế. Helio ngẩn ngơ một thoáng, sau đó cũng nở một nụ cười thật hiền.
“Vậy đó là cô ấy hả? Người cậu vẫn thường nhắc?”
“Ừ, là cô ấy.”
“Quyết định rồi?”
“Quyết định rồi.”
Kết nối bị ngắt, Song Tử khều khều vai Nhân Mã. Cô nhìn sang, cũng là lúc thấy tà áo trắng xinh đẹp lay động trong gió của Helio. Hắn bước đến, tay vẫn ở trong vạt áo, đặt thật nghiêm chỉnh trước bụng. Khí chất cao sang này, Nhân Mã thực sự đã bị nó làm cho choáng ngợp.
Helio nhìn Song Tử, rồi quay qua Nhân Mã, mở lời.
“Xin lỗi vì chậm trễ đón tiếp. Chào cô, Nhân Mã. Tôi là người đứng đầu Community Perseus hiện tại, Helio Partrickio.”
---
“Nhân Mã, đang nghĩ gì vậy?”
Song Ngư bước đến cạnh Nhân Mã đang thẫn thờ ở hoa viên. Nhân Mã không nhìn cô, chỉ cười.
“Đang nhớ lại khoảng thời gian trước đây.”
Song Ngư ngồi xuống cạnh cô, nghe Nhân Mã nói thì mày hơi nhướn lên.
“Chuyện trước đây là chuyện gì?”
“Về những ký ức đầu tiên khi tỉnh dậy sau chuyển đổi hệ huyết. Về Phương Tây, về Phương Nam, về Song Tử, Sư Tử và cả Thiên Bình, còn có Helio và Shihasska đại nhân nữa.”
Song Ngư chuyển tầm nhìn từ người Nhân Mã ra vườn hoa tử đằng đang chầm chậm hồi sinh. Cô thở hắt ra một hơi, bàn tay nắm chặt tay Nhân Mã.
“Anh ấy vẫn chưa biết cậu còn nhớ, đúng không?”
“Thực ra ngoài cậu, thì không ai biết cả.”
Song Ngư bật cười, nhưng trong lòng khó chịu.
“Thật tiếc khi cậu không đi làm một diễn viên kịch. Cậu nhất định sẽ nổi tiếng.”
Nhân Mã cũng mỉm cười.
“Đã từng có khoảng thời gian tớ rất bế tắc, Song Ngư. Tớ đã rất muốn nói cho Song Tử biết, nhưng tớ lại sợ. Tớ sợ làm tổn thương anh ấy.”
“Song Tử rất quan trọng với tớ, Sư Tử cũng vậy. Nhưng tớ phải lựa chọn, và tớ chọn giữ kín toàn bộ sự thật. Tớ không biết làm vậy là đúng hay sai nữa...”
Song Ngư quay lại, cô nâng mặt Nhân Mã lên đối diện mình.
“Nghe này Mã Mã. Cậu làm đúng, và tớ ủng hộ cậu. Ngày đó khi Song Tử và Ma Kết chuyển đổi hệ huyết cho cậu, tớ cũng đã cảm thấy rối bời và không chắc chắn. Nhưng khi cậu tỉnh lại, khi cuộc chiến năm đó xảy ra, tớ đã hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ không chắc ăn đó. Tớ chỉ cần những người thân yêu của mình sống sót, tớ chỉ có một ước nguyện đó. Tớ hiểu tâm tư của cậu, vì mong ước cho những người mình yêu thương được hạnh phúc vô sự là không sai. Và hành động vì nó, hoàn toàn đúng.”
“Nhưng tớ, tớ không—”
“Shh, không phải đâu. Không phải cậu, cũng không phải Song Tử hay Sư Tử sai. Lựa chọn của cậu là phương pháp an toàn nhất cho tất cả. Mã Mã, cậu có biết vì sao trong tất cả những trận chiến với Phương Nam trước giờ Phương Đông luôn dừng lại ở phút cuối không? Không phải vì bọn tớ không có khả năng, cũng không phải do Phương Nam tự nguyện rút lui trước. Mã Mã, là vì Sư Tử trong trận chiến năm đó, trước khi anh ấy hoàn toàn ngất đi vì Thiên Yết dùng [Tước Đoạt] để lấy đi toàn bộ ký ức của anh ấy, Sư Tử đã nói với tớ một câu.”
Nhân Mã mơ hồ, “Câu gì vậy?”
Song Ngư nhẹ xoa xoa hai má của Nhân Mã, cười thật buồn.
“Anh ấy nói...”
“Xin em, hãy thay anh bảo vệ tương lai của con bé.”
---
“Rầm”
Sư Tử đập mạnh lên mặt bàn khiến nó rung lên bần bật. Và trước sự ngỡ ngàng của Cự Giải, anh cầm chén trà đang để trên bàn ném thẳng về phía Song Tử.
Giữa sảnh chính lâu đài Hemblinvha, những thực thể mạnh nhất của bốn phương đang đối đầu nhau gay gắt.
Song Tử nhìn đống hoang tàn gây ra bởi sự tức giận của Sư Tử mà cháy rụi. Lạnh như ở Phương Đông cũng không thể giữ được ngọn lửa hừng hực của Sư Tử. Chứng tỏ rằng anh đang thực sự tức giận, và sự tức giận này sẽ không tan biến nếu anh không mang theo Song Tử theo cùng.
“Anh điên rồi, anh điên rồi! Tất cả các người đều điên rồi!”
Cự Giải đứng bên cạnh Sư Tử, im lặng nhìn anh chất vấn Song Tử và Thiên Yết. Song Ngư ngồi ở ngai vàng, mày cô nhíu chặt, mắt thì nhắm lại. Thiên Yết đứng chắn giữa Song Tử và Sư Tử, cố gắng hòa hoãn giữa hai bên. Sư Tử gân xanh nổi đầy trán, đang tìm cách tự trấn tĩnh bản thân nhiều nhất có thể để không động tay động chân với “người bạn già” của mình.
“Song Tử, con bé là em gái tôi. Là EM GÁI RUỘT của tôi! Anh không có quyền quyết định tương lai cho con bé!”
“Sư Tử, cậu có thể thôi mù quáng đi không?”
Song Tử cũng gằn giọng xuống thật sâu, rõ ràng không hề có ý định nhượng bộ.
“Mẹ cậu nhất định sẽ không tha cho con bé, bà ta nhất định sẽ tìm cách truy lùng cho bằng được con bé. Ngoài cách này, cậu nói cho tôi biết phải làm gì để đảm bảo an toàn cho con bé đây?”
“Nhưng tôi còn chưa chết! Tôi sẽ bảo vệ cho Mã Mã, không chỉ mẹ tôi, mà ai cũng không có quyền tước đi tương lai vốn có của con bé! Kể c—”
“Sư Tử, mẹ ruột của Nhân Mã là Tinh Điểu Công Chúa Handinshi.”
Không gian lập tức im ắng.
Sư Tử nhìn lên Song Ngư đang ngồi trên ngai vàng. Mắt anh mở to đến nỗi có thể nhìn rõ toàn bộ lòng trắng.
“Em, em, Song Ngư, em vừa nói cái gì? Đây không phải chuyện để đùa đâu.”
Song Ngư nhíu mày còn sâu hơn trước, cô lắc đầu. “Em chưa bao giờ đùa, đặc biệt là chuyện liên quan đến Mã Mã thì chưa bao giờ đùa.”
Sư Tử hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy, anh lảo đảo lùi ra sau. Cự Giải bên cạnh đỡ được thân hình đang có chiều hướng đổ xuống của anh, nước mắt đã gần như khóc cạn.
“Sư Tử, đừng như vậy được không anh? Xin anh...”
“Không, không phải....Không phải đâu, Cự Giải, đó không phải sự thật...”
Song Tử nhìn Sư Tử đang cố chối bỏ sự thật, trong lòng khó chịu đến phát điên.
Ma Kết nhìn toàn cục, mặt lạnh băng không cảm xúc. Hắn biết rồi chuyện này sẽ xảy ra, không sớm thì muộn cuộc Vương Thần Chiến sẽ đến. Sau khi biết sự thật, Sư Tử chắc chắn sẽ không thể ngăn được Song Tử chuyển đổi hệ huyết cho Nhân Mã.
Nhưng mà...
Thần Hội mới là mấu chốt khiến Vương Thần Chiến xảy ra. Sansadra không phải là người sẽ để yên cho việc dòng máu của Vương Triều Hỏa Long bị cướp đi như thế.
Hắn đã hỏi Song Tử rằng có muốn ngăn bà ta lại không. Nhưng câu trả lời của Song Tử lại là không. Song Tử muốn Nhân Mã hoàn toàn chết tâm với Phương Nam, có như vậy [Tước Đoạt] của Thiên Yết mới thực sự có tác dụng.
Ma Kết nhìn Sư Tử khóc đến tê tâm phế liệt bên dưới, nhìn Thiên Yết và Song Tử ngồi thẫn thờ trên ghế, rồi quay sang Song Ngư đang cố giữ cho bản thân không sụp đổ theo họ. Hắn thở dài.
Hắn, cuối cùng vẫn không thể ngăn được Ngày Định Mệnh.
---
Cự Giải đưa được Sư Tử đã gần như đổ gục về phòng thì cũng hoàn toàn mệt mỏi. Sư Tử không nói không rằng từ lúc biết sự thật đến giờ. Cô cũng không hỏi hay nói gì nhiều, chỉ để anh một mình trong phòng rồi đi ra ngoài.
Sảnh chính lâu đài Hemblinvha giờ đã hết lộn xộn, mọi người cũng đã tản đi. Cự Giải chọn đại một cái ghế trong sảnh ngồi xuống.
Được một lúc thì cảm thấy bên vai có một bàn tay nắm lấy. Không quay lại cũng biết được là ai, mùi hương đặc trưng của Thiên Yết luôn dễ nhận biết như vậy.
Cự Giải cười nhẹ, cũng đưa một tay lên chạm vào tay chị, thở nhẹ ra một hơi.
“Thiên Yết, nếu ngày đó Sư Tử không sát hại Tinh Điểu Công Chúa, liệu bây giờ anh ấy có thể sống thật tốt với Nhân Mã không?”
Thiên Yết nhìn em gái, mím môi không nói.
Đúng vậy, Sư Tử vào hơn ba trăm năm trước, chính là người đã ra tay sát hại Tinh Điểu Công Chúa Handinshi khi bà bị bắt về làm con tin trong trận chiến giành thuộc địa Tây Nam lúc đó.
Câu chuyện này, chỉ có thể tóm lại bằng hai từ bi kịch.
Trận chiến thuộc địa giữa Tây Nam là một trong những trận đại chiến lớn nhất trong lịch sử hai Phương. Nó chính là cầu nối cho mối quan hệ của Song Tử và Sư Tử, cũng là gián tiếp cho mối quan hệ của Sư Tử và Cự Giải bây giờ.
Nhưng chính cuộc chiến này cũng đã gây ra những hậu quả khôn lường cho đến thời điểm hiện tại.
Mẹ của Sư Tử vốn biết Hỏa Long Vương đương triều có quan hệ bất chính với Tinh Điểu Công Chúa Handinshi. Và ngày đó vì một sai lầm không đáng có, Shihasska đại nhân đã để mất em gái vào trong tay mẹ của Sư Tử.
Mẹ của Sư Tử cũng quả thật tàn nhẫn. Bà biết đến sự tồn tại của Nhân Mã, bà ta đưa cô về Phương Nam, cũng đã xây dựng được tình yêu thương của cô với Sư Tử và Thiên Bình, nhưng lại tìm mọi cách che giấu thân phận thật sự của mẹ cô. Nhân Mã lớn lên trong lúc chiến trận hai Phương đang căng thẳng nhất nhưng không hề biết đến sự tồn tại của mẹ mình.
Tinh Điểu Công Chúa ngày đó đã phát điên phát dại vì mất con từ khi lọt lòng. Nhưng mọi việc thật kinh khủng khi mà mẹ của Sư Tử đã hình thành nên suy nghĩ tệ hại về Tinh Điểu Công Chúa trong đầu anh. Rằng bà ấy âm mưu giết hại Nhân Mã để trả thù cho cái chết của một đứa con khác đã chết trong chiến tranh của bà ấy.
Sư Tử của năm ấy trẻ dại, trong lúc bồng bột hiếu thắng khi bắt được Tinh Điểu Công Chúa, đã ra tay sát hại bà.
Shihasska đại nhân vì việc này mà đau khổ suốt nhiều năm, và cuối cùng sự đau đớn ấy đã khiến ông tự nguyện rút lui. Ông đã từng nói không muốn chiến tranh nữa, chiến tranh lấy đi quá nhiều đau khổ và nước mắt.
Trận chiến năm đó, Phương Nam thắng lợi hoàn toàn. Mãi đến mười năm sau đó, Sư Tử và Song Tử mới lần đầu gặp nhau để đại diện ký hiệp ước hòa bình giữa hai Phương. Mọi chuyện về cái chết của Tinh Điểu Công Chúa Handinshi bị cả mẹ của Sư Tử và Shihasska đại nhân giấu nhẹm đi.
Thiên Yết thở dài. Và hậu quả của nó chính là ngày hôm nay đây.
“Chị, nếu như, nếu như ngày đó Sư Tử biết được mọi chuyện thì bây giờ sẽ không đau đớn như vậy? Anh ấy sẽ chỉ đau một lúc thôi, rồi sẽ không khổ sở nữa. Em, em...Chị ơi, em, em...thật sự, em—”
Thiên Yết mắt thấy Cự Giải bắt đầu hoảng loạn mất bình tĩnh thì liền bước qua trước mặt cô, giữ hai vai cô rồi cúi xuống trấn an.
“Giải, Giải! Nghe chị này! Chuyện đã là quá khứ, và chuyện này phải để Sư Tử tự mình giải quyết. Em đừng lo lắng, tất cả sẽ ổn thôi. Em như vậy, chẳng phải càng khiến mọi việc tệ hơn sao? Bình tĩnh lại, lúc này là lúc Sư Tử cần em nhất.”
Cự Giải níu lấy cánh tay Thiên Yết, khóc nấc lên nhào vào lòng cô. Thiên Yết đau lòng vỗ về em gái.
“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Song Tử đứng ở một góc khuất quan sát tất cả, mày kiếm nhíu thật chặt. Miệng chỉ mấp máy thật nhẹ.
“Xin lỗi.”
Phương Đông, ngày 08 tháng 06 năm 2122
Mười lăm ngày trước Ngày Định Mệnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận