Phương Bắc, tầng bốn chữ số.
Cổng ngoài số [3227]
Biệt thự vườn Scatheriné
Song Tử gập lại tập hồ sơ bằng giấy dai màu nâu be trên tay, khẽ duỗi thẳng lưng giãn cơ, cố gắng làm cho cơ thể của mình hoạt động một chút.
Hơn một tuần trước, Song Tử cùng Nhân Mã từ Phương Đông trở về Phương Tây, nhưng trước khi hai người thả lỏng được một chút thì nhận được một tin tức. Cho nên họ thay đổi kế hoạch, tới Phương Bắc để gặp người đưa tin.
Bên phía Phương Nam vào ngày mấy người Ma Kết Xử Nữ mở [Ma Trận Triệu Hồi] thông đến thế giới “Trái Đất” đưa Kim Ngưu và Bạch Dương trở lại Khu Vườn Nhỏ, đã có chút động tĩnh ngoài kế hoạch.
Song Tử biết được bọn người phía Thần Hội đã nhân dịp này động tay vào [Ma Trận Triệu Hồi], không những làm vị trí triệu hồi của một trong hai đứa bé song sinh bị lệch, chạy thẳng đến Phương Nam, mà thậm chí chúng còn triệu hồi được ‘một số thứ’ đáng lẽ không nên triệu hồi.
Henry đã cảm nhận được sự khác lạ, tuy nhiên Sansadra không phải một kẻ dễ nuốt. Bà ta cũng biết Henry và một số thành phần khác trong Vương Triều Hỏa Long vốn xuất thân ‘không sạch sẽ’, cho nên không dễ gì lộ ra sơ hở. Việc động vào [Ma Trận Triệu Hồi] của Phương Đông không khác đi tìm chỗ chết là bao, nhưng bọn họ lại có thể thành công qua mắt ‘hai con khủng long’ Ma Kết và Xử Nữ mà không để lại dấu vết, chắc chắn bên trong có nội ứng.
Hoặc ít nhất cũng phải có trong tay [Thần Thánh Khí].
[Thần Thánh Khí], vật đúng như tên, là những dụng cụ hoặc vũ khí được sinh ra từ pháp thuật của các Đấng và các Thần Thánh tứ phương. Là những món đồ không phải muốn là có, lại càng không phải những thứ muốn dùng là có thể dùng.
Điều kiện để sở hữu một [Thần Thánh Khí] có ba điều.
Thứ nhất, phải là một trong những hậu duệ chính tông của các Loài Mạnh Nhất. Thứ hai, phải sở hữu ít nhất hai [Chủ Quyền Mặt Trời]. Thứ ba, trên người phải có [Dấu Ấn Thần Thánh].
Điều kiện thứ nhất rất dễ thỏa mãn, chỉ cần là tộc nhân nào xuất phát từ các Loài Mạnh Nhất đều có thể hoàn thành điều kiện. Cái thứ hai thì khó hơn, nhưng cũng vì vậy mà phạm vi điều tra có thể được thu hẹp. Những người nắm giữ 24 [Chủ Quyền Mặt Trời] ở thế hệ hậu duệ này cũng chỉ quanh quẩn ở mấy gương mặt đã nhìn đến chán trải khắp bốn phương.
Vậy nên điều kiện thứ ba mới được sinh ra để ngăn các [Thần Thánh Khí] rơi vào tay những kẻ không biết dùng.
[Dấu Ấn Thần Thánh] là một loại kí hiệu, những người có kí hiệu này chính là đã được ‘chọn lựa’ từ các Đấng, dựa theo căn nguyên sức mạnh và linh cách của họ mà ban tặng. Dấu ấn này cũng cung cấp cho người được đánh dấu một số sức mạnh nhất định ứng với tên gọi. Và tùy vào người sở hữu mà các dấu ấn sẽ có hình dạng khác nhau.
Những người hiện tại đang sở hữu [Dấu Ấn Thần Thánh] đã và đang xuất hiện tại Khu Vườn Nhỏ gồm Sư Tử với [Nốt Chu Sa] của Như Lai Phật Tổ, cho phép anh chạm vào các siêu linh thể như linh hồn hoặc thần cách vô định hình. Cự Giải với [Mắt Chiêu Hồn] của Phong Đô Đại Đế, cho phép cô chiêu mộ các âm binh và quỷ sai của địa phủ Phong Đô. Bảo Bình với [Thần Thiên Nhãn] của Chiến Thần Indra, cho phép anh nhìn thấu bản chất vạn vật trong Cửu Giới.
Ba người này đều được ban tặng dấu ấn từ các Thần Thánh thuộc Phật Hệ và Đạo Hệ.
Song Ngư với [Quang Phổ Giới], một biến thể đặc biệt từ sức mạnh của Thần Apollo, cũng là tên của một trong 4 [Chủ Quyền Mặt Trời] của cô, cho phép Song Ngư hấp thu ánh sáng Mặt Trời và điều khiển Nhật – Nguyệt thực. Là người duy nhất có dấu ấn từ một vị Thần Olympus.
Người cuối cùng là Kim Ngưu với [Âm Dương Trận], một dấu ấn đặc biệt. Hai phái âm dương từ trước từ trước tới nay đều xuất hiện trong văn hóa của tất cả các thời đại. Cho nên có thể nói dấu ấn của Kim Ngưu là được ban tặng từ tất cả các Thần Thánh trong Cửu Giới. [Âm Dương Trận] cho phép Kim Ngưu tạo ra các thế giới mới từ thiên đàng tới địa ngục, kết hợp với sức mạnh của [Kế Thực Thuyết] chính là như hổ thêm cánh.
Ngoài ra các [Dấu Ấn Thần Thánh] khác cũng xuất hiện ở ngoài Khu Vườn Nhỏ, có thể nói các sinh vật nhận được đặc ân này cũng không khan hiếm như trong tưởng tượng.
Song Tử và Nhân Mã dựa trên ba điều kiện này, cho ra kết quả đương nhiên chỉ có Sư Tử của Phương Nam.
“Anh, nếu đây là trò quỷ của Phương Nam thì quả thực họ đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi. Lúc trước khi Kim Ngưu và Bạch Dương bị tách ra, một đứa về đúng chỗ, nhưng một đứa lại xuất hiện ở Phương Nam, nghĩ thế nào cũng rất sai.”
Song Tử gật gù, “Đúng là có sai sót. Chiếu theo hành vi của Sansadra và Phương Nam, có lẽ chúng làm đảo chiều [Ma Trận Triệu Hồi] là muốn bắt Kim Ngưu chứ không phải Bạch Dương. Nhưng chắc chắn Bảo Bình trước đó đã xen vào một tay, cho nên người đến Phương Nam lại là người bọn chúng muốn chạy trốn không kịp.”
Anh hừ một tiếng, “Thật khôi hài!”
Nhân Mã không lên tiếng, cô đang trầm tư suy nghĩ về mục đích Phương Nam muốn bắt Kim Ngưu. Quả thực sức mạnh của [Kế Thực Thuyết] là một phương tiện quá hấp dẫn và có ích trong bất cứ trường hợp nào. Cùng với vào lúc hai đứa trẻ được triệu hồi, chúng vẫn đang bị lẫn lộn kí ức, lợi dụng chúng quá dễ dàng.
Nhưng vì lý gì Sansadra biết chuyện này vẫn không làm?
Sư Tử và Thiên Bình thì không cách nào nhớ được do ảnh hưởng từ [Tước đoạt] của Thiên Yết, nhưng Sansadra thì không. Cứ cho Bạch Dương là một thực thể quá nguy hiểm đi, nhưng nếu là kẻ ngu cũng biết được lúc đó cậu không nhớ được anh em cha mẹ, lợi dụng để tấn công Phương Đông là tốt nhất.
Mặc dù Henry ở tại Phương Nam, nhưng nếu có Bạch Dương trong tay, Thần Hội không thiếu gì cách dùng an nguy của Bạch Dương để đe dọa Henry và Phương Đông.
Vậy...tại sao Sansadra lại không ra tay?
Nhân Mã nhíu chặt hàng mày liễu xinh đẹp, cô không tài nào nghĩ ra lý do để giải thích cho hành động ‘thiếu tầm nhìn’ này của Phương Nam và Thần Hội.
Cô ngước mắt nhìn Song Tử đang trầm ngâm.
Hiện tại ngoài Song Ngư ra, không ai biết được năm xưa [Tước đoạt] không tác dụng lên Nhân Mã, kể cả Thiên Yết.
Thiên Yết một lúc phải lấy đi kí ức của rất nhiều sinh vật sở hữu linh cách rất mạnh, dù là cô cũng sẽ xảy ra sơ suất. Huống chi năm đó Cự Giải và Thiên Bình chống cự rất quyết liệt, bởi hai người họ bị cưỡng ép lấy đi trí nhớ, chứ không phải tự nguyện như cô và Sư Tử.
Nhân Mã sau ngày đó tỉnh lại, bàng hoàng biết được trí nhớ của mình hoàn toàn không bị lấy đi. Lúc đó cô rất hoang mang, nhưng cuối cùng lại ra quyết định im lặng, giữ lại phần kí ức này.
Ngày đó cô vẫn còn rất phẫn hận. Nỗi đau mất mẹ và ý nghĩ trả thù vẫn quanh quẩn trong đầu cô vài năm sau đó. Tuy nhiên khi nhìn thấy đôi mắt cười của Thiên Bình trong một lần cô bí mật trở lại Phương Nam, Nhân Mã đã hạ quyết tâm bỏ xuống tất cả.
Giây phút nhìn thấy nụ cười của Thiên Bình ấy, Nhân Mã cũng đã chấp nhận số phận của bản thân, chấp nhận sự sắp xếp của định mệnh.
Cô muốn bảo vệ nụ cười ấy của Thiên Bình.
“Nhưng [Thần Thánh Khí] của Sư Tử là gì mới được?”
Câu hỏi đột ngột của Song Tử khiến Nhân Mã bị giật mình, cô mê mang chưa hiểu lắm. Song Tử quay sang nhìn cô, thắc mắc hỏi, “Sao thế? Anh nói nãy giờ em có nghe không vậy?”
Nhân Mã cười ngượng nhìn anh, “Xin lỗi, em đang suy nghĩ chuyện khác.”
Song Tử nhướn cao mày nhìn Nhân Mã, cũng không ép hỏi, chỉ nói tiếp suy tư của mình.
“Từ trước đến nay Sư Tử vẫn được biết đến với [Nốt Chu Sa] của Như Lai Phật Tổ, nhưng không có thông tin nào cho thấy hắn ta sở hữu [Thần Thánh Khí] cả. Hình như cả Henry và Bảo Bình đều không biết. Vậy hắn lấy đâu ra năng lực thay đổi chiều hướng của [Ma Trận Triệu Hồi]?”
Nhân Mã nghe xong bống chốc hiểu ra vấn đề. Quả thật điều này quá lạ lùng.
“Hơn nữa, anh có để ý là dù cho anh ta có [Thần Thánh Khí] thì cũng sẽ không cái nào liên quan đến Không Gian không? Với cả---”
Nói đến đây cô bỗng ngẩn ra, Song Tử đang thừ người trên ghế cũng bật dậy, đẩy cái ghế va chạm mạnh với vách tường phía sau.
Nhân Mã hoang mang, “Không thể nào...không thể, cô ấy vốn không hề có...”
Người duy nhất điều khiển Không Gian Thuật ở Phương Nam chỉ có Thiên Bình. Nếu dựa theo linh cách và căn nguyên sức mạnh thì nếu được ban [Dấu Ấn Thần Thánh], Thiên Bình chắc chắn sẽ có [Thần Thánh Khí] thuộc hệ Không Gian.
“Thế nhưng, thế nhưng Thiên Bình chỉ có một [Chủ Quyền Mặt Trời], vi phạm điều kiện thứ hai. Rõ ràng là không thể nào có chuyện này.”
“Nếu như Sư Tử cho cô ấy một trong hai [Chủ Quyền Mặt Trời] của hắn thì sao?”
Lúc nói câu này, vẻ mắt Song Tử như kết một tầng sát khí, lãnh khốc vô tình.
Nhân Mã cũng hoàn toàn ngơ ra.
Nếu quả thật như vậy...việc Thần Hội ngang nhiên cướp người ngay trước mũi Phương Đông đã có thể lý giải. Chỉ có điều, như phân tích ban đầu của Nhân Mã, hai người vẫn không hiểu vì sao Sansadra lại buông tha cho cơ hội lợi dụng Bạch Dương để gây khó dễ Phương Đông.
Một hồi lặng ngắt như tờ, hai anh em không ai lên tiếng, mỗi người tự mình đắm chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân.
---
Cùng lúc tại Phương Nam
Trụ sở chính Community Salamandra
Andrea sau một thời gian dài ngơ ngác trong phòng, cuối cùng đã có động thái đầu tiên.
Vampire thuần chủng ngước đôi mắt của cô đảo quanh một lần gian phòng đang ngồi, thầm đánh giá một chút. Xa hoa thì có thừa, và đương nhiên, Phương Nam là một nơi quá nóng cho một sinh vật chỉ hợp với đêm lạnh như cô.
Phải thừa nhận rằng Andrea không thích lắm sự phô trương này của Vương Triều Hỏa Long. Theo như những tư liệu tra được trước khi được triệu hồi, Phương Nam là một trong những nơi giàu có nhất Khu Vườn Nhỏ, thậm chí có thể là trên toàn Cửu Giới.
Andrea nhíu chặt chân mày, ngăn lại cơn đau đầu như búa bổ đang hành hạ, chống tay vào thành ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo, cử động chân một chút rồi đứng dậy.
Những vết thương trên cơ bản đã khép miệng, nhưng nhìn vẫn còn rất ghê người. Nén lại đau đớn toàn thân, Andrea chuyển hướng đi tới cửa phòng, dùng sức đẩy một chút, ngoài dự tính chính là không có kết giới.
Andrea ngạc nhiên giây đầu, sau đó nheo lại đôi mắt màu máu, đi ra khỏi phòng.
Cả hành lang vắng lặng, sàn đá hoa cương màu vàng cam dưới tác động của ánh đèn trên trần lóe sáng rực rỡ, thậm chí còn sáng hơn cả ngoài trời.
Andrea hơi dừng lại nhìn khắp nơi, thử dùng cảm quan thăm dò xung quanh, phát hiện vậy mà nơi này không có chút dấu hiệu nào của sinh vật khác.
“Cái quỷ gì...?”
Andrea thấy cả người đều bắt đầu không ổn. Mọi ngóc ngách đều hoang vắng, màu sắc góc nào cũng sặc sỡ nóng ấm, nhưng cô lại cảm thấy rét lạnh cả người.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
‘Cộp’
Andrea quay ngoắt lại, hướng về phía tiếng động.
Thiên Bình nghiêng đầu nhìn sinh vật nửa sống nửa chết đang giương nanh múa vuốt đề phòng mình trước mặt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Cô đành phải lên tiếng trước trấn an.
“Cô tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?”
“Cô...chỗ này là đâu?”
Thiên Bình cười, bước gần thêm mấy bước, “Đây là đình viện chữa trị của Vương Triều Hỏa Long. Cô bị thương quá nặng, chỉ có linh khí ở đây mới có thể giúp cô hồi phục, nên tôi đưa cô đến.”
Andrea nhìn nhìn Thiên Bình, nheo mắt đánh giá thật giả trong lời nói của cô, sau đó chầm chậm mở miệng.
“Tôi muốn rời khỏi.”
Thiên Bình lại cười, nhưng cô không nói có đáp ứng yêu cầu của Andrea hay không.
Khoảng lặng kéo dài, nặng nề nhấn chìm tâm tình của Andrea, cô hơi khó thở. Nơi này khắp mọi ngóc ngách đều đang tồn tại thứ gì đó phong ấn sức mạnh của cô, không quá rõ ràng, nhưng nếu ở quá lâu thì sẽ nhận ra rất nhanh.
Cô biết Thiên Bình đang ra đòn phủ đầu.
Thời gian im lặng cứ như dài bằng cả thế kỉ, nụ cười quỷ dị của Thiên Bình vẫn không thay đổi.
Cuối cùng, vào lúc mà Andrea cảm tưởng như không khí xung quanh mình đã bị rút hết, Thiên Bình mới thu hồi linh cách.
Áp lực như ngọn núi đột ngột biến mất, Andrea túa mồ hôi lạnh ngã quỳ xuống. Cô ngước lên nhìn Thiên Bình thong thả đi về phía mình, cắn răng giữ bản thân tỉnh táo.
Thiên Bình dừng lại khi còn cách Andrea đúng một cánh tay. Cô ngồi xuống ngang bằng tầm mắt của Andrea, mở miệng.
“Trước đó tôi có điều tra, mà cô cũng đã từng xác nhận một lần với tôi.” Dừng một lát, Thiên Bình chớp chớp mắt, cười như không cười, “Cô là tay chân của Tân Thuyết Vương Taurus.”
“...cô muốn gì?”
“Không muốn gì cả. Nhưng yêu cầu của cô tôi vẫn có thể thực hiện. Tuy nhiên, có qua thì cũng phải có lại.”
Thiên Bình nghiêng đầu, mái tóc dài theo đó trượt từ vai xuống, mang theo một tia nguy hiểm tiềm ẩn. Thiên Bình đưa tay đặt lên đầu Andrea, khẽ vuốt.
“Cô phải nói cho tôi một chuyện. Hiện tại Phương Đông đang toan tính cái gì?”
Bàn tay trên đầu như một tòa Thái Sơn đè cho Andrea không thể cử động. Ánh mắt của Thiên Bình quá đáng sợ, giống như một con thú săn dữ tợn đang nhìn chằm chằm sự hấp hối của con mồi vậy.
Đây là cách biệt giữa các Loài Mạnh Nhất và các sinh vật còn lại.
Bọn họ dường như là những sinh vật sinh ra đã thừa hưởng sự mạnh mẽ và quyền lực tuyệt đối, sự áp đảo về mọi mặt so với những vị trí còn lại trên Cây Sinh Học.
Là sự áp đảo ngay từ trong bản năng. Những sinh vật nhỏ bé vẫn luôn thần phục dưới sự quyền uy của những giống loài mạnh hơn.
Andrea run rẩy đôi môi nhạt màu, mồ hôi đổ đầy đầu khiến cô ngàn lần càng thêm chật vật.
Cơn đau đầu và nhịp tim cứ gia tốc ngày một nhanh, khiến khắp người cô đau đớn như bị nghiền nát. Dưới ánh mắt tràn đầy áp bức của Thiên Bình, cuối cùng cũng đánh mất tia lý trí cuối cùng.
“Diệt...Thần...”
Thiên Bình chấn kinh, cô buông vội mái tóc của Andrea ra, đứng bật dậy. Không thể tin nổi mà nhìn xuống Andrea.
“Cô...con mẹ nó cô lặp lại!!!”
Andrea ngã ngồi xuống thở hổn hển. Nghe thấy lời Thiên Bình, bất chợt cười lên một tiếng khinh bỉ.
Đôi mắt màu máu phát ra ánh sáng thỏa mãn kì dị khi nhìn vào biểu cảm sợ hãi của Thiên Bình. Cô ngẩng lên, giữ nguyên độ cong khóe môi xinh đẹp, gằn từng chữ lặp lại.
“Diệt Thần!!”
‘Rầm’
Cùng lúc khi Andrea kết thúc câu nói, một tiếng nổ vang lên. Trong khói bụi mịt mờ, Andrea ngẩn người nhìn Thiên Bình bị một bóng dáng khác đè chặt dưới sàn.
Cánh tay như thép nguội của Bạch Dương như ghim cả cần cổ mảnh khảnh của Thiên Bình vào mặt đá hoa cương.
Ngay tích tắc khi trần nhà bị phá vỡ, Thiên Bình đã phản ứng được, lập tức đưa dây xích bên hông lên chặn lại, nhưng sức mạnh của Bạch Dương thực sự quá nghịch thiên, ngay cả sợi xích được rèn từ chân hỏa của Diêm Vương và A Tu La cũng bị một bàn tay của hắn bóp nát.
“Hự!”
Lưng bị đập mạnh xuống sàn khiến Thiên Bình không kìm được một tiếng kêu đau. Sức mạnh của [Không Gian Thuật] bị con mắt trái chuyển trắng của Bạch Dương kiềm chế. Hiện tại cô không thể thoát được.
Bạch Dương ngồi đè lên người Thiên Bình, hai đầu gối chặn lại hai tay cô và phần ống đồng khóa chặt cẳng chân Thiên Bình.
Sức mạnh không thể sử dụng, tay chân không thể hoạt động, Thiên Bình hoàn toàn bị chế trụ. Mắt cô nổi lên lửa giận trừng trừng nhìn Bạch Dương, bỗng nhiên phía trên đầu lại tối thêm một tầng. Cô chưa kịp nâng mắt lên nhìn thì đã nhận ngay một cú đấm như trời giáng.
Máu từ miệng tuôn ra, nhưng Thiên Bình ngay giây phút bị tấn công đã kịp chuyển phần má qua, tránh cho phần xương mũi khỏi một lần nguy cơ bị đánh gãy vụn.
Cô nghiêng đầu nhổ phụt ngụm máu, liếc mắt nhìn Song Tử phía trên.
Mặt hắn hiện tại phủ đầy một tầng sát khí và âm lãnh, hơi thở nặng nề nhưng sắc bén. Hắn chầm chậm ngồi xuống nhìn Thiên Bình.
Vì ngược chiều cho nên tầm nhìn của Thiên Bình chỉ có thể vươn đến cổ Song Tử. Cô cảm nhận được uy áp đang từng chút từng chút trói chặt hơi thở mình, nhưng lại không thể nào trốn thoát khỏi, chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận sự áp bách đến từ sinh vật cấp cao hơn mình.
Thiên Bình biết lý do Song Tử đến, chắc có lẽ đã phát hiện ra cô chính là người phá hủy [Ma Trận Triệu Hồi] của Kim Ngưu và Bạch Dương.
Nhưng câu nói tiếp theo của Bạch Dương lại khiến Thiên Bình rơi vào khoảng sương mù.
“Tại sao chị giết đầy tớ của Taurus? Chúng ta chưa bao giờ gặp, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Vì cớ gì, cớ gì mà lại hành hạ chị gái tôi!!?”
Giọng Bạch Dương nâng cao một tông, bàn tay dùng sức thêm một chút, khiến cho Thiên Bình ngày một khó thở, biểu tình trên mặt cũng ngày càng vặn vẹo.
Bạch Dương dường như quên mất Thiên Bình hiện tại không còn nhớ những chuyện từ ngày xưa, cậu bây giờ chỉ muốn có một chỗ đễ phát tiết tức giận trong lòng.
Thiên Bình không giữ lại được mấy phần tỉnh táo, tuy nhiên đầu óc vẫn liên tiếp hoạt động, cố gắng phân tích thông tin trong lời nói của Bạch Dương. Khi chợt lờ mờ nhận ra một lỗ hổng nào đó trong câu nói đó, Thiên Bình mấp máy miệng muốn lên tiếng.
Nhưng Song Tử từ lúc nãy vẫn luôn quan sát cô bỗng lên tiếng cắt ngang, “Mang cô ta về Phương Tây, ta sẽ giải quyết thay con.”
Bạch Dương nghe vậy nhăn mày một cái rồi mắt trái chớp thật nhanh. Thiên Bình lập tức bị một nguồn hắc thuật đánh úp, trí não đặc sệt như hồ dán, mí mắt nặng dần, cuối cùng cô rơi vào hôn mê sâu.
Bạch Dương lúc này mới đứng dậy khỏi người Thiên Bình, quay lưng tiến về phía Andrea đang ngồi bệt, không một lần thèm nhìn lại Thiên Bình.
Ở nơi câu không nhìn thấy, Song Tử và Andrea đã trao đổi với nhau một ánh mắt trong chốc lát. Chỉ thấy khóe miệng của Song Tử cười càng thêm sâu, âm trầm lạnh lẽo như ác quỷ. Hắn đưa một tay ra làm một loạt thủ pháp, Thiên Bình lập tức bị phong ấn vào.
Bạch Dương tiến tới phía Andrea, nhìn trái nhìn phải xác định cô an toàn, lúc này mới đưa hai ngón tay đặt lên trán của Andrea.
“Giải khai trấn hồn trận!”
Hai mắt Andrea lóe sáng, cả người được một vầng sáng trắng bao bọc. Ấn ký được lưu lại trên mu bàn tay phải cũng phát ra nguồn nhiệt nóng đến mức thiêu đốt cả xương cốt.
Andrea nhắm mắt lại, vầng sáng ngày càng lớn. Luồng không khí xung quanh cô cũng bị hút dần vào vầng sáng.
Cuối cùng trong một khắc ánh sáng trắng kia đạt đến mức độ chói mắt nhất, Bạch Dương vươn tay với vào, chỉ hai giây sau, một xung lực cực mạnh được giải thoát, tràn ra tứ phía.
Mắt trái của Bạch Dương lại chớp thêm một lần, ép ngược thứ xung lực kì quái này trở lại trong bàn tay mình. Ánh sáng trắng biến mất, mà Andrea cũng không còn thấy đâu.
Chỉ thấy trong tay bạch Dương bây giờ là một thanh đường kiếm với lưỡi dao màu trắng đục, chuôi kiếm màu đen. Trên lưỡi kiếm màu trắng, nổi bật lên một loạt kí tự cổ ngữ màu đen, còn phía đầu nhọn của lưỡi kiếm, là nửa màu đen của [Âm Dương Trận] đã từng xuất hiện trên tay Kim Ngưu lúc trước.
Bạch Dương nhìn hóa thân chân chính của Andrea, cười cười lạnh nhạt. Hắn hướng đến hai bên tường của đình viện, thanh đường kiếm lóe sáng, trong một tích tắc sau, cả đình viện ầm ầm sụp đổ.
Song Tử dịch chuyển tức thời tránh được một trận phá hủy của Bạch Dương đang tức giận. Nheo cặp mắt nhìn thanh đường kiếm có chút quái dị đáng sợ kia thu vào võng mạc.
Trận Thánh Chiến từ ngàn năm trước của Khu Vườn Nhỏ tương truyền rằng đã kết thúc với sự sinh ra của năm Thần Khí cực mạnh.
Dải lụa Lửa làm từ lông mao Chu Tước, trấn thủ phía Nam Khu Vườn Nhỏ, cũng là Thánh Vật của Phương Nam hiện tại.
Khiên chắn Băng làm từ vảy của Thanh Long, trấn thủ phía Đông Khu Vườn Nhỏ, tạo một kết giới không thể phá hủy cho Phương Đông hiện tại.
Lưỡi hái Gió làm từ móng vuốt của Bạch Hổ, trấn thủ phía Tây Khu Vườn Nhỏ, được Shihasska đại nhân phong ấn lại dưới ngai vàng của mình, là vũ khí hủy diệt mạnh nhất của Phương Tây.
Đôi giày Nước làm từ da rắn quấn quanh cổ rùa của Huyền Vũ, trấn thủ phía Bắc Khu Vườn Nhỏ, chính là đôi giày hiện tại Thiên Yết đang đi, vượt ngàn dặm đại hải cũng không hề gì.
Và cuối cùng, Thanh Kiếm chống đỡ trời đất, mở ra cõi nhân gian, thanh bảo kiếm đã xuất hiện xuyên suốt lịch sử Khu Vườn Nhỏ, đã biến mất không dấu tích trong Thánh Chiến.
Đường kiếm Âm Dương Đạo.
“Cuối cùng cũng tìm được...”
Song Tử đã nghe Bạch Dương lẩm bẩm như vậy.
Đúng vậy. Vũ khí được chọn cho Diệt Thần Vương ngay từ khi sinh ra trời đất, chính là Bảo Kiếm Âm Dương Đạo.
Vũ khí sinh ra từ thuở hồng hoang. Chỉ xuất hiện vì một tồn tại duy nhất.
Diệt Thần Vương Aries.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận