Mấy người họ men theo sơn động đi tiếp vào trong, bích hoạ cuối cùng là hình dáng một sinh vật quái dị.
Mặt mũi của nó giống người, trong mồm lại ngầm thêm một cái đầu người rầm rề đầy máu.
Trên thân có vằn giống hổ, chân treo khúc ruột.
Mọi người mặc những trang phục kì quái vây quanh con quái vật này, không ngừng quỳ bái.
Hoa Cửu Nan trầm giọng nói : “Quả nhiên là nó, Kiểu!”
Trần Đại Kế tò mò hỏi : “Lão đại, cậu biết quái vật này à?”
“Là con gì thế?”
Mã giáo sư được Hoa Cửu Nan nhắc nhở cũng nhớ ra lai lịch của quái vật này.
<Sơn Hải Kinh>, <Hải Nội Bắc Kinh> ghi chép :
Kiểu, mặt người, vằn hổ, chân có ruột. Tại Côn Luân Khư bắc, Cùng Kỳ đông.
Đoạn ghi chép này dùng từ ngữ hiện đại thì có thể hiểu là :
Ở gần núi Côn Luân, lãnh địa phía đông của hung thú Cùng Kỳ có thượng cổ dị thú “Kiểu” sinh sống.
Mặt Chu sở trưởng đầy ngưng trọng :
“Cửu Nan, ý của cháu là ba nhân viên công tác chết tối qua đều là do con quái vật này giết sao?”
Hoa Cửu Nan lắc đầu :
“Không ạ.”
“Kiểu chỉ là một loài quái thú thượng cổ trong truyền thuyết thôi, thực ra chưa từng xuất hiện trong đời sống.”
“Nhưng mà, sau này có phương sĩ tu luyện tà thuật, luyện chế ra một loại cổ trùng.”
“Hình dạng của nó cũng giống Kiểu, nên gọi là Kiểu trùng.”
“Mặc dù nó chỉ to bằng cái móng tay người nhưng lại cực kì cứng.”
“Không những đao chém rìu chặt cũng không làm gì được chúng, chúng còn không sợ nước lửa.”
Hoa Cửu Nan nói đến đây, ngừng một chút rồi nói tiếp :
“Kiểu trùng bản tính hung hãn, sẽ tấn công tất cả vật sống lại gần chúng.”
“Thứ chúng thích ăn nhất là não người.”
“Chúng sẽ chui vào từ hàm trên của người, sau khi ăn hết tuỷ não thì đẻ trứng.”
Chu sở trưởng nghe vậy thì nóng vội :
“Nói như vậy là ba đồng chí chết hôm qua đã bị loài quái vật này kí sinh rồi?”
“Không được, chúng ta phải mau quay lại!”
“Nhân lúc quái vật còn chưa trưởng thành thì nghĩ cách tiêu diệt chúng!”
Hoa Cửu Nan kéo Chu sở trưởng lại :
“Chú Chu không cần gấp đâu.”
“Mặc dù Kiểu trùng không dễ đối phó nhưng chu kỳ trưởng thành của chúng cực kỳ dài.”
“Từ trứng nở thành trùng ít nhất cũng mất mười năm.”
“Hơn nữa trứng trùng cũng rất yếu, dễ dàng giết chết.”
Lúc này Chu sở trưởng mới yên tâm, mấy người họ lại đi tiếp vào trong.
Mã giáo sư nhắc nhở :
“Phía trước là tường xác rồi.”
“Chỗ đó…. chỗ đó cực kì khủng bố, người bình thường nhìn thấy cũng khó mà thích ứng được.”
“Mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Trần Đại Kế không thèm để ý :
“Giáo sư đừng có mà xem thường cháu.”
“Cháu cũng từng thấy người chết rồi!”
“Từng đấm ác quỷ, đá hoạt thi, còn đút que cay cho chị quỷ xinh đẹp nữa…….”
Nói đến đây, Trần Đại Kế bỗng thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy mặt “tường” khủng bố.
Trên mặt tường hiện ra loạt gương mặt dữ tợn.
Có vài khuôn mặt đã khô héo, bị một tầng thứ gì đó giống như bùn đất bao chùm.
Từng cái há to mồm, giống như là đang cầu cứu, lại giống như đang đau đớn gào khóc.
Còn có “người” vươn tay ra khỏi mặt tường, giống như muốn bắt ai đó đang đến gần.
“Eo ơi vãi cớt, đây là cái quỷ gì thế?”
Trần Đại Kế xoẹt một cái nhảy ra phải sau lưng Hoa Cửu Nan, sau đó ngó nửa gương mặt đang kinh hãi ra nhìn.
Cho dù từng đến nhìn mặt tường các này mấy lần nhưng hiển nhiên Mã giáo sư vẫn không thể thích ứng nổi tình cảnh khủng bố trước mặt này.
“Căn cứ vào nghiên cứu mấy ngày nay của ta thì những người này là đang sống sờ sờ trực tiếp bị ‘xây’ thành tường.”
“Từ tình huống khai quật trước mắt mà nói, bức tường xác này ít nhất cũng phải dày ba mét, cao mười mét, còn chiều dài thì…..”
“Vẫn chưa thể tính toán được.”
“Nhưng trước mắt cũng kiểm kê ra rồi, khoảng hơn năm trăm mét.”
Trần Đại Kế nghe xong thì hít một hơi :
“Vãi thật, ai mà ác thế!”
“Như này phải giết hại bao nhiêu là người chứ!”
Mã giáo sư thở dài một tiếng :
“Theo thống kê trước mắt thì số người chết trong tường thể nào cũng phải hơn hai nghìn ngươi….”
Hoa Cửu Nan nhíu chặt mày, rút la bàn ra, kim la bàn bắt đầu chuyển động quay đều.
Trần Đại Kế cũng ghé lại coi :
“Lão đại, thế nào rồi? Tìm được quỷ không?”
Hoa Cửu Nan lắc đầu :
“Không có.”
“Tình hình này nói rõ quanh đây có âm khí rất nặng, nhưng không có thứ không sạch sẽ.”
Trần Đại Kế nhẹ giọng lẩm bẩm :
“Chết nhiều người như thế, âm khí không nặng mới lạ!”
“Nếu đã không có thứ không sạch sẽ thì rõ ràng thứ hại chết người là do mấy con trùng mà lão đại cậu nói rồi!”
“Theo tôi thì cứ dùng mìn cho san bằng chỗ này đi!”
Mã giáo sư cười khổ :
“Nếu không còn cách khác thì cũng chỉ có thể làm vậy.”
“Đây cũng là lý do ông chưa báo lên trên mà mới các cháu đến xem trước.”
Đúng lúc này, ngoài sơn động bỗng truyền đến loạt tiếng kinh hô :
“Nhìn kìa, trên trời có thứ gì đó đang bay kìa!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận