Mấy người Hoa Cửu Nan nghe thế thì vội chạy ra ngoài sơn động.
Gió tuyết bên ngoài lúc này thổi càng mạnh hơn.
Dưới con mắt khổng lồ đáng sợ do mây đen hình thành trên bầu trời, hai người giấy một đỏ một trắng đang bay theo gió.
Chúng phát ra tiếng cười “lêu lêu lêu”, “hi hi hi” quái dị.
Đây chính là hai con quỷ da dăm lần bảy lượt từng tìm Hoa Cửu Nan.
Từ lần trước bị Ma Y mụ mụ dạy dỗ thì hai thứ không sạch sẽ này biết mình không đắc tội nổi Hoa Cửu Nan, vì thế nhìn thấy cậu chạy ra từ sơn động thì tiếng cười quái dị kia cũng bay theo gió về nơi xa.
Trần Đại Kế bị sốc trước một màn quỷ dị này, mồm không ngừng lẩm bẩm :
“Vãi cớt, người giấy thành tinh?”
Trong lòng Hoa Cửu Nan trầm trọng vô cùng :
Đầu tiên là “nửa đêm mèo đến nhà”*, lại đến “con mắt rỉ máu” trên bầu trời.
(* chỗ này là cú mèo kêu ở mấy chương trước á mn)
Giờ thì ngay cả quỷ da cũng chạy đến đây rồi.
Cái thứ này rất nhạy cảm với tử khí, nơi bọn nó xuất hiện, nhất định sẽ có rất nhiều người chết.
“Đêm nay sợ là sẽ không yên rồi, chú Chu, chú bảo mọi người cẩn thận chút.”
“Với lại, trong sơn động cũng đừng để đó mà khai quật nữa….”
“Theo ý cháu thì tốt nhất là lấp cửa động đi.”
Chu sở trưởng hơi khó xử:
Bởi vì ông ở trước mặt mấy vị từ trên tỉnh xuống thì căn bản là thấp cổ bé họng.
Nói thì sợ cũng chẳng ai nghe lời ông.
May mà Mã giáo sư rất tín nhiệm Hoa Cửu Nan :
“Chuyện này để ông đi nói.”
“Haizz, đã có ba đồng chí ra đi rồi, không thể lại xảy ra chuyện nữa!”
Mấy người trở về nhà, Trần Đại Kế lặng lẽ nói với Hoa Cửu Nan :
“Lão đại, có phải cậu nên chuẩn bị một chút để lát nữa còn khai đàn làm phép không?”
Hoa Cửu Nan ngẩn ra :
“Khai đàn làm phép gì cơ?”
Trần Đại Kế cũng ngẩn ra :
“Thì giống như trên phim ấy, dựng pháp đàn, mặc đạo bào rồi cầm kiếm tiền đồng khoa tay múa chân.”
“Xong cái uống hớp rượu rồi phun ra, nến cháy luôn ấy.”
Đầu Hoa Cửu Nan rớt đầy vạch đen :
“Tôi không biết làm cái này…..”
Trần Đại Kế vẫn chưa chết tâm :
“Lão đại, thế thì ít nhất cậu cũng phải vẽ mấy lá bùa chứ!”
“Xong rồi dán lên cửa động, lên cửa, cửa sổ, mỗi chỗ dán một lá chứ?”
“Còn có trán ba người chết nữa, cũng phải dán!”
“À đúng rồi, lão đại, có phải cậu cần máu gà trống rồi chu sa các thứ không?”
“Để tôi bảo cha tôi lên trấn đi mua ngay!”
Hoa Cửu Nan lại lắc đầu :
“Không cần làm phiền chú Trần đâu, tôi cũng không biết vẽ bùa…….”
Trần Đại Kế triệt để trợn mắt :
“Không phải chứ ông zà! Thế cậu biết cái giề?”
Hoa Cửu Nan bị bạn học Kế nhìn mà có chút ngượng ngùng :
“Tôi vừa học được ‘Ngũ Lôi Phá Tiêu chính pháp”, nhưng mà chưa dùng bao giờ nên không biết hiệu quả thế nào……”
Trần Đại Kế hoàn toàn ngu luôn!
Ngẩm ra một lúc rồi kéo Hoa Cửu Nan chạy ra ngoài.
“Thế còn không phải là nửa mùa à!”
“Vẫn là nhanh nhanh bảo cha tôi với chú Chu dẫn chúng ta chạy đi thôi!”
“Lỡ mà đêm này thây khô trong tường đều bò ra hết, dù tôi có xẻo bỏ chiếc mũi đẹp trai này của tôi thì cũng không đủ máu để đối phó đâu!”
“Tận mấy nghìn cái xác lận á má!”
Hoa Cửu Nan đẩy Trần Đại Kế ra :
“Đừng thế, chúng ta chạy rồi thì những người khác ở đây phải làm sao?”
Trần Đại Kế bất lực nói :
“Còn có thể làm sao nữa? Chạy cùng chúng ta chứ sao?”
“Nếu không nghe lời chúng ta thì cũng đành chịu thôi!”
“Lúc này dù có chạy về nhà cậu để mời mụ mụ với các lão thần tiên thì cũng không kịp nữa rồi!”
“Xe chạy nhanh mấy thì cũng mất năm, sáu giờ đồng hồ đấy!”
“Đợi chúng ta quay lại thì cũng thì đi nhặt xác cho bọn họ thôi!”
Hoa Cửu Nan suy nghĩ một chút rồi cho ra ý tưởng :
“Đại Kế, chúng ta vào núi thỉnh tiên gia đi.”
Mặt Trần Đại Kế lộ vẻ hoài nghi :
“Lão đại, cậu chắc chắn là trong núi quanh đây có tiên gia?”
“Cha tôi đào mỏ ở đây mấy năm rồi, ngày nào cũng ồn ào muốn chết, cũng chưa thấy tiên gia nào xuất hiện đánh ổng hết!”
Hoa Cửu Nan cũng không phí lời, kéo Trần Đại Kế đi thẳng vào một ngọn núi hoang vu hẻo lánh.
“Đại Kế, chúng ta chia nhau ra tìm đi.”
“Tìm được bất kỳ động vật nhỏ nào mà mắt có linh tính và không sợ người là được.”
Hoa Cửu Nan vừa nói xong thì một con chuột con chạy đến bên chân cậu.
Nó ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Hoa Cửu Nan thấy thế thì mừng rỡ, ngồi xổm xuống ôm bé chuột lên tay.
“Mày mà nghe hiểu được lời tao nói thì gật đầu nhé.”
Quả nhiên bé chuột gật đầu liền ba cái.
Hoa Cửu Nan vội nói tiếp :
“Làm phiền mày mau đi nói với Hôi Lục ca là tao ở chỗ này gặp nguy hiểm, cần anh ấy đến giúp đỡ.”
Bé chuột nghe xong thì nhảy xuống khỏi tay Hoa Cửu Nan, sau đó dơ hai chân trước lên rồi làm động tác cúi đầu, sau đó lại chạy nhanh về phía xa.
Trần Đại Kế nhìn mà ngu người :
“Vãi, còn có cả thao tác này?”
“Lão đại, lẽ nào cậu ta người chuột trong truyền thuyết???!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận