Hai người đứng đợi trong gió tuyết hơn một giờ đồng hồ, mãi cho đến lúc Trần Đại Kế bị lạnh cóng đến cứng ngắc thì phía xa chợt truyền đến tiếng huýt chói tai.
Chỉ thấy trên nền tuyết đọng như bị cỗ khí tràng vô hình nào đó chạy qua, tự động mở ra một con đường.
Một con chuột siêu to khổng lồ dài hơn hai mét phi sát mặt đất bay đến.
Lúc đến gần bọn Hoa Cửu Nan thì con chuột bự đột ngột nhảy lên không trung rồi hoá thành hình dáng của Hôi lão Lục, rơi xuống trước mặt Hoa Cửu Nan.
Đôi mắt ti hí của Hôi lão Lục lộ ra hung bạo lạnh lẽo :
“Tiểu tiên sinh, đứa nào dám bắt nạt cậu!”
“Giờ ta đi bóp nó thành thịt vụn luôn!”
Sau khi Hoa Cửu Nan kể lại chuyện này một lượt, sắc mặt của Hôi lão Lục trở lên ngưng trọng.
“Tiểu tiên sinh dùng la bàn không tìm ra được thứ không sạch sẽ, chứng tỏ là nó vẫn chưa tỉnh.”
“Nhưng gia hoả hơn một ngàn năm trước, cùng với mấy ngàn người tuẫn táng theo, này nếu thật sự thành thì không dễ đối phó!”
Trần Đại Kế nghe vậy thì khẩn trương :
“Lão thần tiên, chẳng lẽ ngài cũng đánh không lại thứ bên trong sao?”
Hôi lão Lục ngạo mạn cười một tiếng :
“Nói thế nào thì ta cũng khổ công tu luyện hơn ngàn năm, tự hỏi cũng có vài phần bản lãnh.”
“Huống hồ sau khi nhận được tin của tiểu tiên sinh, ta cũng không dám tự cao, liền dẫn theo mấy chục huynh đệ chạy đến đây.”
“Chỉ là tốc độ của bọn họ hơi chậm chút, phái một lát nữa mới đến.”
“Hai cậu yên tâm, nếu đêm nay thứ trong mộ không chui ra thì thôi, còn nó mà dám bò ra hại tiểu tiên sinh, chắc chắn bọn ta sẽ cho nó hết đường mà về!”
Trần Đại Kế vẫn không yên tâm, chần chừ do dự hỏi :
“Lão thần tiên, không phải con lắm mồm nhưng mà vẫn muốn nhắc nhở lão nhân gia ngài.”
“Trong núi có tân mấy nghìn cái thây khô …..”
Hôi lão Lục lạnh giọng :
“Thây khô có nhiều đến mấy cũng không nhiều bằng con cháu của ta!”
“Mấy ngàn mà thôi, còn không đủ cho ta nhét kẽ răng!”
Hôi lão Lục nói xong thì phát ra tiếng rít quái dị.
Hoa Cửu Nan chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân truyền đến tiếng động nhẹ.
Một khắc sau, số chuột đếm không xuể chui ra từ trong đất tuyết, chi chít đầy cả ngọn núi.
Trong đó lớn nhất cũng dài hơn một mét, nhỏ thì cũng hai mươi phân.
Hàng loạt đôi mắt đỏ rực chi chít trong bối cảnh tuyết rơi cực kì doạ người.
Hôi lão Lục cười như không cười nói với Trần Đại Kế :
“Đám con cháu này của ta đủ để đối phó thây khô không?”
“Chưa đủ thì ta lại điều động thêm từ ngọn núi khác tới!”
Trần Đại Kế ngơ ngác gật đầu lia lịa :
“Đủ rồi, lão thần tiên, đủ rồi ạ!”
“Lại điều động đến đây nữa thì con sợ không đủ thây khô cho tụi nó ăn nữa…..”
Trên đường hai người trở về, Trần Đại Kế lẩm bẩm lầu bầu một mình :
“Ôi mình bị ngu, mẹ nó, ngu thật sự!”
“So sô lượng thì có thứ gì nhiều hơn chuột chứ…..”
Có Hôi gia tiên ở trong tối bảo vệ, Trần Đại Kế tự tin mười phần.
Đối mặt với sự dò hỏi của Mã giáo sư, cu cậu dõng dạc nói :
“Đêm nay giáo sư cứ yên tâm mà ngủ ngon đi.”
“Nếu thứ trong cổ mộ thật sự dám bò ra thì cũng tương đương một núi đồ ăn vặt thôi!”
“Cũng có khi còn chả đủ mà chia….”
Mã giáo sư bán tín bán nghi nhìn sang Hoa Cửu Nan, thấy đối phương gật đầu thì mới yên tâm.
Ông cũng nghe qua sự lợi hại của cậu từ chỗ Chu sở trưởng rồi :
“Nam Mao Bắc Mã” cũng không phải nói chơi đâu.
Xuất Mã Tiên phương bắc đều gọi cậu một tiếng “tiểu tiên sinh” đấy!
Có được sự đảm bảo của Hoa Cửu Nan, cho dù ác quỷ bò ra từ mười tám tầng địa ngục cũng đều bị đánh cho chạy té khói.
Màn đêm buông xuống, mấy chục nhân viên công tác khai quật cổ mộ đều ôm theo tâm tình thấp thỏm không yên mà về phòng mình nghỉ ngơi.
Trần Phú vì nhát gan nên sau khi sắp xếp ổn thỏa bữa tối xong là lái xe về nhà.
Cũng vì thế mà Trần Đại Kế không có người quản liền bắt đầu triệt để thả trôi bản thân.
Không ngừng rót rượu kính rượu!
Chu sở trưởng xuất thân từ quân đội, tửu lượng đương nhiên không kém.
Nhưng vì ông lo lắng đột nhiên xảy ra chuyện gì nên cũng không dám uống nhiều.
Tổ trưởng Ngưu Phó của tổ chuyên gia từ trên tỉnh xuống cũng cùng ăn, hiển nhiên là xem thường thiếu niên nhà quê Trần Đại Kế nên không thèm để ý đến cu cậu.
Người ngoài dự liệu nhất là Mã giáo sư :
Ông cụ một thân tri thức, nhưng uống rượu lại cực kì hào sảng.
Mấy ly xuống bụng liền cởi áo khoác rồi ngay tại chỗ ngâm bài thơ <Tương tiến tửu> của thơ tiên Lý Bạch.
Từng câu từng từ đều tràn đầy khí khái phóng khoáng hào hùng :
Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quần bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoang, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sanh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn toàn phúc lai….
……..
……..
Ngũ hoa mã, thiên kim cầu, Hồ Nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.
Trần Đại Kế nghe mà khát khao, thầm thề sau này nhất định phải chăm chỉ học hành.
Hoá ra ngâm thơ cổ cũng có thể ngầu như vậy!
Hoa Cửu Nan không ăn cơm cùng mọi người.
Cậu mang theo rượu và thức ăn một mình đi đến nơi hoang dã.
“Hôi Lục ca, anh đang ở đâu? Đêm nay anh em chúng ta uống chút rượu đi.”
Trong gió tuyết, thân ảnh Hôi lão Lục chậm rãi hiện ra.
Nhìn Hoa Cửu Nan tay cầm đồ ăn và rượu ngon, vị Xuất Mã Tiên phương bắc bị người người xem thường nhất cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận