Hoa Cửu Nan từ nhỏ đã khổ công luyện võ, gần đây lại tu hành thêm pháp thổ-nạp của đạo gia, còn có da rồng hộ thân nên đương nhiên sẽ không sợ lanh.
Hôi lão Lục thì là sự tồn tại đỉnh cấp trong các động vật tu tiên, nên nhiệt độ rét lạnh đối với y mà nói thì chẳng đáng nhắc đến.
Thế là mặc kệ tuyết bay ngợp trời, hai người ngồi bệt hẳn xuống nền tuyết đọng, anh một chén, tôi một chén, uống vui quên lối về.
Rượu vào hơi say, Hoa Cửu Nan và Hôi lão Lục đều hoàn toàn mở lòng, nói ra rất nhiều điều trong lòng.
Hôi lão Lục than nhẹ một tiếng :
“Tiểu tiên sinh, có chuyện này có lẽ là cậu không biết.”
“Trong tất cả Xuất Mã Tiên, Hôi gia bọn ta bởi vì xuất thân, không những tu hành khó khăn nhất, cũng bị người khác xem thường nhất!”
“Ngay cả tìm đệ tử Xuất Mã cũng cực kỳ khó!”
“Cái này hình thành một vòng tuần hoàn ác tính!”
“Không có đệ tử thỉnh bọn ta Xuất Mã thì không thể hành thiện tích đức tích âm đức, con đường tu hành đã khó càng thêm khó!”
Hoa Cửu Nan nghe xong thì khá đồng tình, cậu chợt nghĩ ra bản thân có lẽ có thể giúp được :
“Hôi Lục ca, em tu hành pháp thổ-nạp, thuật Tam Nguyên Động Giáp trong <Bão Phác Tử nội phiên>, cái này anh dùng có tác dụng không?”
“Nếu có thì giờ em sẽ chỉ cho anh nghe.”
Hôi lão Lục nghe xong thì vừa kinh vừa mừng nhảy bật lên :
“Tiểu tiên sinh, cậu vừa nói gì cơ?!”
“<Bão Phác Tử nội phiên>???? Cậu kế thừa dòng dõi thiên sư của Cát Hồng Cát thiên sư sao?”
Cũng khó trách Hôi lão Lục kích động như vậy.
Hoa Cửu Nan không biết thân phận địa vị của Cát Hồng, nhưng Hôi lão Lục biết :
Cát Hồng, tự Trĩ Xuyên, hiệu Bão Phác Tử, người Cú Dung, quận Đan Dương, Đông Tấn.
Ông không những là chắt của một trong tứ đại thiên sư Cát Huyền, mà bản thân ông cũng là một đại thiên sư có thực lực cao thâm.
Chỉ là ông khác với các thiên sư khác, không có đạo thống lưu truyền, chỉ ghi chép lại toàn bộ tinh hoa sở học của mình vào cuốn <Bão Phác Tử>.
Nghe Hôi lão Lục nói xong, Hoa Cửu Nan mới biết thứ mình kế thừa lại lợi hại như vậy.
Cũng vì thế mà càng có lòng tin vào đạo pháp.
“Hôi Lục ca, như lời anh nói thì cái em học có giúp đupwjc cho anh à?”
Hôi lão Lục gật đầu lia lịa, kích động bộc lộ cả trong lời nói :
“Đâu chỉ có giúp! Tiểu tiên sinh nếu truyền cho ta thì đối với Hôi gia ta mà nói, chính là cơ duyên nghịch thiên!”
Hoa Cửu Nan thấy có thể giúp được Hôi lão Lục thì cũng rất vui mừng :
“Nếu đã như thế thì giờ em sẽ giảng cho Hôi Lục ca nghe.”
Thấy Hoa Cửu Nan thật sự định dạy mình, Hôi lão Lục ngược lại lại rất bình tĩnh.
Y nghiêm túc nói với Hoa Cửu Nan :
“Tiểu tiên sinh có biết, nhân tộc các cậu có một câu : Đạo không thể khinh truyền, khinh truyền bất vi đạo?”
Câu này Hoa Cửu Nan từng thấy trong sách :
“Y không khấu đầu, đạo không khinh truyền”, “thà thất truyền chứ không truyền bừa.”
Đây là kinh nghiệm do các tiền bối vĩ đại trong lịch sử đúc kết lại, cũng là quy tắc tổ huấn của rất nhiều môn phái.
Truyền đạo trong nội bộ nhân tộc đã nghiêm khắc chứ vậy, chứ đừng nói là truyền cho dị loại tu hành.
Chính sử nhìn chung, cực ít chuyện tu hành giả nhân loại truyền đạo cho động vật tu tiên.
Thực tế trong mắt đạo gia chính thống cũng rất coi thương các động vật tu tiên.
Động vật tu tiên cho dù tu có thành tựu thì cũng rất hiếm được liệt vào dòng tiên.
Có thành tựu nhất cũng chỉ có thể trở thành thú cưỡi cho vị đại năng nào đó mà thôi.
Cái nhìn của tu hành giả nhân loại đối với Xuất Mã Tiên cũng thế,, như thể nhìn người rừng trong xã hội văn minh tiên tiến vậy.
Sau khi Hoa Cửu Nan hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng Hôi lão Lục thì cười :
“Hôi Lục ca cứ yên tâm học là được, em tin tưởng nhân phẩm của anh.”
“Cho dù có lợi hại cũng sẽ không làm xằng làm bậy, gây hại một phương.”
Hôi lão Lục nghiêm túc nhìn Hoa Cửu Nan một lúc lâu, chợt quỳ xuống khấu đầu ba cái.
Hoa Cửu Nan muốn tránh nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình trói nguyên tại chỗ.
Hôi lão Lục lạy xong cũng không đứng dậy mà chỉ tay lên trời thề độc :
“Từ hôm nay trở đi, Hôi lão Lục ta sẽ đối đãi với tiêu tiên sinh như thầy.”
“Tiểu tiên sinh có phân phó gì, Hôi lão Lục ta dù có thịt nát xương tan cũng quyết phải hoàn thành!”
“Nếu làm trái lời thề hôm nay sẽ bị trời khinh đất ghét! Sống không có nửa khắc yên bình, chết không có chỗ táng thân!”
Hôi lão Lục nói xong thì lại lạy Hoa Cửu Nan ba cái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận