Trước lúc Hoa Cửu Nan tiến hành giảng đạo, Hôi lão Lục lại gọi ra mấy con chuột bự dài hơn hai mét :
“Làm phiền các huynh đệ canh chừng xung quanh, không cjo bất kì sinh linh nào lại gần trong phạm vi trăm mét.”
Hoa Cửu Nan không hiểu quy tắc, nhưng Hôi lão Lục hiểu:
Pháp không truyền lục nhĩ!
Nhất mạch truyền thừa của Cát thiên sư, nếu không cẩn thận người ngoài nghe được một câu một chữ thì đều là đắc tội trời cao!
Mấy con chuột bự kia cung kính lạy Hoa Cửu Nan một cái rồi chia nhau chạy về các hướng khác nhau để canh chừng cảnh giới.
Hoa Cửu Nan nghiêm túc dạy, Hôi lão Lục học chăm chú.
Trong bất tri bất giác, thời gian trôi nhanh đã đến nửa đêm.
Thời gian Hoa Cửu Nan có được <Bão Phác Tử nội phiên> cũng chưa được bao lâu, nên cũng không biết thêm cái gì để dạy được nữa.
“Hôi Lục ca, cái em nhớ được thì đều giảng hết rồi.”
“Hay là thế này, đợi về nhà em đưa sách cho anh, anh tự coi rồi tự học.”
Hôi lão Lục rất ngưỡng mộ sự rộng rãi của Hoa Cửu Nan, y lập tức xua tay lia lịa :
“Tiểu tiên sinh, chuyện này vạn lần không được!”
“Lão Lục ta xuất thân ti hèn, phúc mỏng, vật đó mà đến tay ta thì chỉ chiêu đến tai hoạ thôi!”
“Nếu tiểu tiên sinh muốn dạy thì đợi cậu học được rồi lại truyền thụ cho ta.”
Hoa Cửu Nan cũng không kiên trì nữa, bỗng nhớ ra một vấn đề :
“Hôi Lục ca, em muốn truyền đạo pháp cho cả Đại Kế, anh coi vậy có được không?”
Chuyện của Hoa Cửu Nan, Hôi lão Lục đương nhiên sẽ trả lời thận trọng.
Y cúi đầu suy xét một lúc rồi mới nói :
“Có thể bước vào con đường tu hành hay không, chủ yêu phải xem cơ duyên và số mệnh của người đó.”
“Nếu vẫn cố tình thì sẽ phản tác dụng.”
“Hơi bất cẩn cũng sẽ tai bay vạ gió.”
Hoa Cửu Nan gật đầu biểu thị mình đã hiểu, lại nhìn lại Hôi lão Lục lúc này, cậu chợt cười thành tiếng :
“Hôi Lục ca, mới qua không bao lâu mà anh đã đẹp trai lên rất nhiều rồi.”
Hôi lão Lục thừa hưởng đặc điểm của bản thể, vốn chính là hình tượng ông chú thô bỉ mặt chuột mắt hí, nhưng sau khi học được đạo pháp chính tông thì khí chất đã thay đổi rất nhiều.
Nhiều thêm mấy phần đạm nhiên xuất thần.
Đối với thay đổi của bản thân, Hôi lão Lục sớm đã cảm nhận được.
Bị Hoa Cửu Nan trêu chọc, vị gia chủ Hôi gia này vậy mà có chút ngại ngùng :
“Đây còn không phải nhờ tiểu tiên sinh thương xót, truyền cho ta chính thống đại đạo.”
“Ta mới có thể nghịch thiên cải mệnh, con đường tu luyện sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Cũng không biết có phải Hôi gia tiên đại cử xuất động không mà một đêm này, thứ trong cổ mộ không bò ra ngoài hại người.
Mọi người bình an vui tươi đón một ngày mới.
Nhưng mà sáng sớm, hiện trường khảo cổ có thêm mấy vị khách không mời mà đến.
Dẫn đầu là một ông lão mặc đạo trang và đồ đệ của mình.
Phía sau là mấy nhân viên chính phủ tiếp đãi.
Hiển nhiên là Mã giáo sư quen biết bọn họ, kinh ngạc hỏi :
“Chu đạo trưởng, sao ông lại đến đây?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận