Chu đạo nhân cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn phó tổ trưởng Ngưu đang tránh né :
“Mã cư sĩ, chẳng lẽ không phải ông cho người thông báo tôi đến đây sao?”
Lúc Chu đạo nhân và Mã giáo sư còn đang mắt to trừng mắt nhỏ thì vị đạo nhân trẻ tuổi Hô Bình nói :
“Là phó tổ trưởng Ngưu báo với cấp trên là ở đây xuất hiện thứ không sạch sẽ.”
“Thế nên mời sư phụ cháu đến đây trừ ma vệ đạo.”
Phó tổ trưởng Ngưu thấy không tránh được nữa thì mặt cười gượng đi ra khỏi đám người.
“Tổ trưởng Mã, là tôi báo chuyện ở đây với cấp trên rồi mới Chu quán chủ đến.”
“Vốn định nói với ông một tiếng nhưng dạo này nhiều việc quá nên quên mất.”
“Lần sau nhất định tôi sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý.”
Mã giáo sư tức giận, mở miệng trách mắng :
“Hồ nháo!”
“Ngay cả công tác khai quật vòng ngoài cùng còn chưa hoàn thành, ông vội vàng báo cáo làm gì?”
“Nếu mà, nếu mà trong mộ thật sự có thứ gì đó mà chúng ta không thể chống lại được, thì ông có đào tiếp không?”
“Tôi biết là ông muốn tiến bộ, muốn thăng tiến, nhưng tranh công cũng không phải tranh chấp!”
Phó tổ trưởng Ngưu thấy Mã giáo sư không thèm nể mặt mình thì thẹn quá hoá giận :
“Họ Mã kia, tôi làm sai à?”
“Xảy ra hiện tượng siêu nhiên, chết cả người rồi, ông không mời nhân siz chuyên nghiệp đến xử lý mà lại tìm hai thằng ranh hỉ mũi còn chưa sạch!”
“Đây là ông vì che giấu sự bất tài vô dụng của mình, cố tình che giấu không báo cáo, ý đồ lừa dối cho qua chuyện!”
Mã giáo sư giận đến nỗi cả đầu bốc khói, nhất thời nghẹn giọng :
“Ông! Ông!……”
Đạo sĩ trẻ Hô Bình mặt đầy kiêu ngạo mở mồm nói giúp phó tổ trưởng Ngưu :
“Mã giáo sư, phó tổ trưởng cũng là có ý tốt mà.”
“Ông ấy lo lắng ông bị mấy kẻ giả thần giả quỷ lừa bịp thôi!”
Câu này của cậu ta làm Trần Đại Kế rất khó chịu.
Cậu nhẹ giọng nói với Hoa Cửu Nan :
“Lão đại, họ Ngưu kia hình như đang khịa chúng ta!”
Hoa Cửu Nan cười he he, mặt đầy lạnh nhạt liếc phó tổ trưởng Ngưu và đạo sĩ trẻ :
“Tự tin lên người anh em, bỏ chữ ‘hình như’, là đang khịa đều chúng ta thật đấy!”
Trần Đại Kế có chút xấu hổ gãi gãi đầu :
“Lão đại, tôi không hiểu lời bọn họ nói lắm.”
“Hỉ mũi chưa sạch là ý gì?”
Hoa Cửu Nan cũng bực mình, cố nhịn tức giận xuống đáp :
“Là nói chúng ta trẻ ranh không biết gì, không có bản lãnh!”
“Làm mất mặt chúng ta!”
Trần Đại Kế nhanh chân chạy đến trước mặt phó tổ trưởng Ngưu, tóm cổ áo ông ta mà nổi giận chửi :
“Tiên sư nhà ông, ông xem thường ai đấy?”
“Có tin ông đây nhả răm’ vào mặt ông không hả?”
Phó tổ trưởng Ngưu không ngờ tính khí Trần Đại Kế lại nóng nảy như vậy.
Càng không ngờ là cậu thiếu niên nhà quê mà lão xem thường này lại dám ra tay với chuyên gia cấp tỉnh là lão!
Phó tổ trưởng Ngưu dùng hết sức lực toàn thân muốn thoát ra :
“Buông ra! Thằng ranh con này buông ta cho ông!”
“Mày dám đánh ông, ông báo cảnh sát bắt mày lại!”
Mắt thấy phó tổ trưởng Ngưu không thoát khỏi được tay Trần Đại Kế, đạo sĩ trẻ Hô Bình cười lạnh :
“Bọn nhà quê không có tố chất, muốn đánh thì lại đây!”
Cậu ta nâng tay chộp lấy ngón cái của Trần Đại Kế rồi vặn nhẹ.
Trần Đại Kế bị đau thốt ra tiếng mà lảo đảo lui lại.
Hoa Cửu Nan thấy Trần Đại Kế bị bắt nạt thì ai rảnh mà kìm nén cơn giận trong người nữa?
Thế là loé một cái xuất hiện trước mặt đạo sĩ trẻ Hô Bình.
Bắt lấy tay cậu ta rồi dùng lực đè xuống.
Đây chính là Cầm Nã chi thuật trong võ cổ Thông Bối quyền.
Hô Bình bị đau kêu lên, nửa quỳ xuống đất.
Hoa Cửu Nan từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nhìn Hô Bình :
“Mau xin lỗi anh em của tao, không thì bố bẻ gãy tay mày!”
Mặc dù Hô Bình đau đến nỗi túa mồ hôi lạnh, nhưng ở trước mặt nhiều người như thế, sao có thể mất hết mặt mũi mà xin tha?
“Bẻ gãy tay tao? Mày cũng đừng hòng sống thoải mái!”
Sắc mặt Hoa Cửu Nan càng thêm hời hợt, không thèm nhiều lời nữa mà trực tiếp bắt đầu gia tăng lực tay.
Hô Bình lúc này đã đau đến nỗi hoàn toàn quỳ hẳn xuống.
Thậm chí mọi người xung quanh còn mơ hồ nghe thấy tiếng xương cậu ta đang khực khực kêu.
Lão đạo sĩ thấy vậy thì vội tiến lên, một chiêu Thái Cực Mô Vân quét về phía cổ tay của Hoa Cửu Nan.
“Vẫn là mong tiểu cư chất hạ thủ lưu tình.”
Ông ta cũng không có nửa tia ác ý, chỉ đơn thuần muốn tách hai người họ ra để cứu lấy đồ đệ nhà mình mà thôi.
Hoa Cửu Nan thờ ơ nhìn lão đạo sĩ, không thèm tránh né.
Đúng lúc này, xung quanh nỗng nổi gió, gió thổi áo mọi người bay phần phật.
Hôi lão Lục bỗng xuất hiện bên cạnh Hoa Cửu Nan, nâng tay bắt lấy cổ tay lão đạo sĩ.
“Dám ra tay công kích tiểu tiên sinh, có tin lão tử cho ngươi không thoát ra được dãy núi này không?”
Lão đạo sĩ kinh ngạc nhìn Hôi lão Lục :
“Ngươi, ngươi là? Ngươi là!…..”
Mấy người Mã giáo sư và Chu sở trưởng không muốn làm lớn chuyện này ra nên vội tiến lên khuyên giải.
Trần Đại Kế cũng tức giận kéo Hoa Cửu Nan ra :
“Bỏ đi lão đại.”
“Chỗ này không giữ gia ắt có chỗ khác giữ!”
“Bọn họ không tin chúng ta, chúng ta đi là được!”
“Bọn chó, chúng mày đợi gặp xui xẻo đi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận