Hai người vừa vào cổng lớn, đúng lúc gặp thầy phụ trách thường nhật Mã Thuỵ Đông của mình.
Y được phân đến đây từ năm ngoái, giờ còn chưa thành gia lập thất, nên sống trong khu kí túc giáo viên.
“Hoa Cửu Nan, em xin nghỉ học mấy ngày, kiến thức mất mát, phải nhanh chóng học bù ngay.”
“Em mượn vở của bạn khác xem trước đi, có chỗ nào không hiểu thì lại hỏi thầy.”
Hoa Cửu Nan còn chưa kịp đáp thì Trần Đại Kế đã nói trước :
“Thầy yên tâm, em cũng sẽ học bù!”
Mã Thuỵ Đông ngẩn ra, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói :
“Cậu á? Cậu mà muốn học bù thì khó khăn lắm, phải học lại từ kiến thức cơ bản!”
Mặt Trần Đại Kế đầy lúng túng :
“Thầy có biết là đôi khi nói sự thật ra sẽ khiến người khác rất tổn thương khôngg?….”
Biết xấu hổ mà sau lại can đảm, dùng câu này hình dung Trần Đại Kế là chuẩn nhất.
Khoảng thời gian tiếp theo, cu cậu như biến thành một người khác :
Không chỉ ngày nào cũng nỗ lực chăm chỉ học hành, mà còn ngày nào cũng dậy từ bốn giờ sáng luyện quyền với Hoa Cửu Nan.
Con người ấy mà, chỉ cần nỗ lực thì ắt có trái ngọt để ăn.
Thu hoạch rõ ràng nhất của Trần Đại Kế là, số lần dùng chữ phiên âm khi viết thư tình cho Lý Vân ngày càng ít!
Hoa Cửu Nan cũng không nhịn được mà khen ngợi :
“Thật không nhìn ra nhá, Đại Kế cậu thế mà lại thông minh như vậy!”
“Mới có mấy ngày mà đã tiến bộ thần tốc rồi!”
Trần Đại Kế ngượng ngùng gãi đầu :
“Lão đại, này có là gì đâu, tra từ điển cũng đâu có khó.”
“Lý Vân mới chỉ tôi ba ngày mà tôi đã học được rồi…..”
Lúc đó Hoa Cửu Nan đơ luôn, lúc lâu sau mới thốt ra một câu :
“Đại Kế, con mẹ nó cậu đúng thật là ‘tiểu thiên tài’ đấy!”
Đúng lúc này có người lảo đảo chạy vào trong :
“Lão đại lão nhị, lúc Trương Thuận dọn vệ sinh bị thằng Triệu béo đánh rồ!”
Tên của Triệu béo là Triệu Phi, đặc điểm lớn nhất là béo, chắc cũng phải 130,140kg.
Nhà ở trên huyện, nghe nói cha cậu ta là quan lớn.
Bởi vì lúc ở trên huyện, “đánh” sưng bụng một cô gái nên mới xuống trấn để tránh đầu sóng ngọn gió.
Triệu Phi cậy nhà mình có quan hệ nên quen thói hoành hành ngang ngược, bắt nạt người khác càng là chuyện thường ngày.
Đợi lúc Hoa Cửu Nan và Trần Đại Kế chạy đến thì thấy Hổ Oa đỡ Trương Thuận đang mặt mũi sưng tím đứng sang một bên.
Triệu Phi vênh váo chỉ vào mặt bọn họ mà chửi.
Hổ Oa nhìn thấy Hoa Cửu Nan thì như đứa bé bị bắt naht nhìn thấy bố mình.
“Anh Cửu Nan, bọn Triệu Phi bắt nạt em!”
“Khu bọn em cần quét dọn đã dọn sạch rồi, bọn nó lại quét tuyết đóng khu bọn nó sang!”
“Trương Thuận nói lý với bọn nó thì bị Triệu Phi tẩn luôn!”
Trần Đại Kế nghe xong thì đầu bốc khói :
“Đệt, con mẹ bọn mày được lắm!”
“Trước giờ đều là bố mày đi bắt nạt người khác, đây cũng là lần đầu tiên bị bắt nạt!”
“Nào nào, đến đây đi, để bố xem thằng nào báo thế!”
Mặc dù Trần Đại Kế là học sinh mới, nhưng tiếng “lành” đồn xa.
Cả trường ai cũng biết nhà cậu có tiền!
Chính xác mà nói thì là có khu mỏ, đã thế còn có tận mấy khu!
Thế nên Trần Đại Kế ra mặt, mấy người khác đều không dám hó hé.
Nhưng Triệu Phi lại he he cười lạnh :
“Mày là Trần Đại Kế đúng không? Bố nghe danh mày rồi!”
“Đừng tưởng trong nhà có vài đồng tiền bẩn mà dám khoa trương trước mặt tao!”
“Hôm nay dù tao có đánh cho mày tàn phế thì cũng không có chỗ nào cho mày nói lý hết, tin không?”
Trần Đại Kế chưa kịp vả lại thì Hoa Cửu Nan đã tiến lên chặn trước mặt, lạnh lùng nói với Triệu Phi :
“Mày thử đụng vào Đại Kế xem, tao đảm bảo đứa hôm nay bị tàn phế là mày!”
Triệu Phi bị khí thế băng lãnh trên người Hoa Cửu Nan làm khiếp sợ, không tự chủ mà lui lại một bước.
Sau đó vẫn mạnh mồm hỏi :
“Con bà nó, mày là thằng chó từ chỗ nào nhảy ra mà dám lo chuyện bao đồng hả?!”
Trần Đại Kế ngoác mồm ra chửi :
“Đệt mợ thằng béo kia, mày mới là chó đấy!”
“Cậu ấy là lão đại của tao, Hoa Cửu Nan!”
Sau khi nghe tên Hoa Cửu Nan, Triệu Phi lại thấy yên tâm.
Trong lòng cậu ta, thằng ranh từ trong núi chui ra chả là cái quần gì hết.
Còn không có uy hiếp bằng tên nhà giàu mới nổi Trần Đại Kế.
“He he he, Hoa Cửu Nan, mày thích ăn đập à?”
Triệu Phi liếc mắt một cái, mười mấy đứa theo phe cậu ta lập tức khí thế bừng bừng vây Hoa Cửu Nan lại.
Bọn họ không dám đánh Trần Đại Kế, nhưng đánh Hoa Cửu Nan cũng nghèo như bọn họ thì đơn giản.
Trần Đại Kế thấy thế thì lập tức hô lên kéo người cho phe mình :
“Bọn nó muốn đập tập thể! Các anh em lên đi, đánh ra chuyện lớn gì cứ đổ lên đầu tao!”
Nhưng Trần Đại Kế hiển nhiên không có lực chiêu gọi gì.
Hoặc có lẽ là, mọi người vừa mới quen biết chưa bao lâu, còn chưa quen thuộc thân thiết nên không có cảm tình gì.
Chỉ có năm, sáu người qua giúp đỡ :
Trong đó có hai nữ sinh là Từ Phương Thảo và Lý Vân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận