Khi đôi bên đang giương cung bạt kiếm thì Mã Thuỵ Đông ở xa xa bỗng chạy đến.
Vừa chạy vừa quát lớn :
“Không quét dọn cho xong đi, mấy đứa làm cái gì đấy?”
Triệu Phi thấy Mã Thuỵ Đông đến thì hung hăng trừng bọn Hoa Cửu Nan một cái, đồng thời nhỏ giọng uy hiếp Trương Thuận :
“Ổng mà hỏi vết thương trên mặt mày thì mày nói là tự mình ngã!”
“Không thì sau tao gặp mày lần nào là đập mày lần đó!”
Lúc nói xong thì Mã Thuỵ Đông đã đến, Triệu Phi lớn giọng nói với bọn phe nó :
“Được rồi, quét xong rồi, chúng ta đi.”
Lúc đi qua người Trần Đại Kế còn hung hăng huých vai cậu một cái :
“Ranh con, chuyện này chưa xong đâu, bọn mày cứ đợi đấy!”
Mã Thuỵ Đông nhăn mày lại, nhẹ giọng hỏi Trương Thuận :
“Bọn nó đánh em à?”
Trương Thuận sợ bọn Triệu Phi sẽ trả thù mình, do dự một lúc thì vẫn nuốt nước mắt mà nói tự mình bị ngã.
Mã Thuỵ Đông cũng không ngốc, y đã đoán ra được đại khái rồi.
Nhưng có một số chuyện, không nói thẳng ra mới tốt.
“Haiz, vậy sau em cẩn thận chút!”
“Đi thôi, thầy đưa em đến phòng y tế.”
Mã Thuỵ Đông cũng không quên dặn dò mấy người Hoa Cửu Nan :
“Còn các em nữa, sau này có chuyện gì thì phải báo cho thầy, không thể giải quyết riêng.”
“Sẽ chịu thiệt đấy!”
Đợi Mã Thuỵ Đông đi xa thì mọi người mới giải tán.
Trần Đại Kế căm hận bất bình :
“Lão đại, Trương Thuận cứ thế bị ăn đập rồi phải chịu đựng thế à?”
Hoa Cửu Nan cười lạnh :
“Triệu Phi nói đúng, chuyện này vẫn chưa xong!”
Vẫn câu cũ : bị bắt nạt mà không đáp trả thì không phải tính cách của Hoa Cửu Nan.
Bọn Trần Đại Kế, Hổ Oa gật đầu cái rụp :
“Lão đại, cậu nói thế nào thì bọn tôi theo thế ấy!”
“Mẹ bà nó chứ, không được thì tối nay chặn đường nó!”
Hoa Cửu Nan sẽ không làm mấy chuyện giết địch một ngàn thì phe mình thiệt tám trăm.
Công khai đánh nhau sẽ bị ghi vào học bạ đó!
“Đừng vội, loại người như Triệu Phi, rất nhanh sẽ nhảy ra muốn đánh với chúng ta thôi!”
Từ Phương Thảo hiển nhiên rất phản cảm chuyện đánh nhau bạo lực :
“Các cậu không thể như vậy!”
“Nếu Triệu Phi lại tìm các cậu gây sự thì mình…. mình đi cáo trạng!”
Trái ngược với Lý Vân nhỏ con hơn chút nhưng tính cách cô bé này lại có chút hơi thở nữ giang hồ :
“Nếu bọn nó lại tìm các cậu gây sự thì nhớ gọi mình!”
Trần Đại kế nghe xong mà hoa tâm nở rộ, hèn hèn nói với Lý Vân :
“Mình biết ngay là trong lòng cậu cũng có mình mà~”
Lý Vân ghét bỏ liếc Trần Đại Kế một cái :
“Cậu nghĩ nhiều rồi!”
“Bất cứ ai trong chúng ta bị bắt nạt thì mình đều sẽ giúp!”
Trần Đại Kế không quan tâm câu trả lời của Lý Vân, trên đường trở về thì mặt đầy vẻ hạnh phúc.
“Hầy, con gái mà, xấu hổ ó, rõ ràng là cũng thích mà lại không dám thừa nhận.”
Hai ngày sau, chuyện này quả nhiên y như lời Hoa Cửu Nan nói.
Buổi chiều, ngày cuối tuần được về nhà, Hổ Oa với Trương Thuận thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hoa Cửu Nan :
“Lão đại, nghe nói bọn Triệu Phi mang người chặn đường chúng ta, làm sao đây?”
Trần Đại Kế nghe xong thì bật cười :
“Ha ha ha, còn làm gì nữa, đập bọn nó!”
“Cho dù có truy cứu thì cũng là chúng ta phòng vệ chính đáng!”
Thằng nhóc này học võ luyện quyền với Hoa Cửu Nan được một tuần, đã lợi hại hơn kha khá rồi.
Trong lòng Trần Đại Kế, nếu nói về xếp hạng đánh nhau thì :
Hoa Cửu Nan là thiên hạ đệ nhất, bản thân là thiên hạ đệ nhị, tiểu đạo sĩ trước bắt nạt cậu là thiên hạ đệ tam……
Hổ Oa nhìn Trần Đại Kế đang sôi sục muốn đi choảng nhau thì có chút chần chừ nói :
“Anh Đại Kế, nhưng mà….. nhưng mà…..”
Trần Đại Kế rất không kiên nhẫn : “Nhưng nhưng cái gì, nói nhanh coi!”
“Nhưng mà nghe nói bọn nó nhiều người lắm, hơn hai chục é….”
“Vờ nờ!” Trần Đại Kế nghe mà ngu luôn : “Tình hình không ổn…”
“Bên chúng ta có mấy người?”
Trương Thuận cũng khẩn trương, mặt sắp khóc đến nơi :
“Có bốn người bọn mình thôi, hai đứa kia đi trước rồi…..”
“Vãi, này không thực tế!” Trần Đại Kế chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt lên người Hoa Cửu Nan.
“Lão đại, mình cậu đập được hai chục thằng không? Mấy thằng còn lại thì giao cho ba đứa bọn tôi……”
Hoa Cửu Nan lắc đầu, nói với Trần Đại Kế : “Trừ cậu ra thì tôi chưa đánh nhau với ai bao giờ, không biết đánh được mấy người nữa.”
“Nhưng lúc ông Lý còn sống từng nói : đánh nhau không phải cứ đông là thắng!”
Nghe Hoa Cửu Nan nói xong, Trần Đại Kế khôi phục được chút ít niềm tin.
Nhưng khi cu cậu nhìn sang gương mặt trắng bệch run run rẩy rẩy của Trương Thuận thì chút niềm tin này lại bắt đầu lung lay :
Má, thằng này không tin được!
Lát nữa sợ là chỉ có ba mống đánh với hơn hai chục mống thôi….
Chính xác mà nói thì là hai chục thằng đập ba người bọn họ…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận