Hoa Cửu Nan dùng chân đá viên ngọc cửu khiếu trả lại cho Triệu Phi, dẫn theo Trần Đại Kế và Hổ Oa xoay người là đi :
“Ai thèm cái thứ rách nát này của mày, tao cũng không phải ăn cướp!”
“Còn mấy thằng kia, bọn nó cũng không bị gãy xương gì, nghỉ ngơi nửa tiếng là được.”
Đợi đi xa khỏi đám Triệu Phi, Trần Đại Kế nhẹ giọng hỏi Hoa Cửu Nan :
“Lão đại, thứ thằng Triệu Phi vừa lấy ra có phải ngọc cửu khiếu không?”
“Thế sao nó đeo thì không sao mà ông bô nhà tôi lại gặp vận xui thế?”
“Không lẽ tại nó béo hơn nên sức kháng cự mạnh hơn à?”
Hoa Cửu Nan gật đầu : “Miếng đó đúng là một trong chín miếng ngọc cửu khiếu, còn tại sao thằng đó không sao thì tôi cũng chịu.”
Trần Đại Kế chợt nghĩ ra một chuyện khá thú vị, hỏi tiếp :
“Lão đại, miếng mà Triệu Phi đeo là nhét ở chỗ nào thế?”
Hoa Cửu Nan bị hỏi mà cười :
“Cái miếng đấy còn buồn nôn hơn cái chú Trần đeo, nó dùng để chặn cái thứ kia kia…”
Trần Đại Kế cười ha ha :
“Vờ nờ! Không biết thằng chó Triệu Phi kia có ngày nào cũng hôn hít các thứ không!”
“Nghĩ thôi đã thấy tởm rồi!”
Hổ Oa không hiểu ngọc cửu khiếu là cái gì, mà cũng không có hứng thú với nó.
Cái cậu hứng thú là ban nãy Hoa Cửu Nan làm gì mà “kẻ địch” không động đậy được!
“Anh Cửu Nan, lẽ nào anh biết điểm huyệt sao?”
“Dạy em với được không?”
Cậu vừa hỏi thế liền thu hút hứng thú của Trần Đại Kế.
“Lão đại, tôi cũng muốn học!”
Hoa Cửu Nan cười khổ :
“Tôi có biết điểm huyệt đâu!”
“Vừa nãy là dùng kim châm đâm vào huyệt vị mà, dùng lúc chữa bệnh cứu người thôi.”
“Đương nhiên lúc quan trọng cũng có thể dùng để phòng thân!”
“Ồ, ra là thế!”
Trần Đại Kế và Hổ Oa tự bổ não tưởng tượng bản thân mình cầm ngân châm rồi đuổi theo người khác cắm kim loạn xạ, tức thì hết hứng.
Chậc, bọn họ cũng đâu phải Đông Phương Bất Bại….
“Thế thôi, không học nữa đâu.”
Lúc ba người họ về đến cổng trường thì đúng lúc gặp Trần Phú đi đón.
Trong mắt Hoa Cửu Nan, màu đen trên trán ông giờ càng thêm đậm.
Theo tướng học thì đây là “mây đen áp thành”, sẽ mất mạng!
Không được! Phải mau chóng nghĩ cách cứu ổng thôi!
“Chú Trần, gần đây chú có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Trần Phú vừa hắt xì vừa đáp :
“Chú cũng không biết sao nữa, dạo này ăn không ngon mồm, ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng cảm thấy lo sợ hãi hùng.”
Lúc Hoa Cửu Nan đang suy nghĩ làm sao để cứu Trần Phú thì Trần Đại Kế hỏi :
“Cha, chuyện bên cổ mộ sao rồi ạ? Đào chưa chưa thế?”
Trần Phú không có tinh thần đáp :
“Cụ thể thì không biết, sau khi mấy đứa đi thì cha cũng chưa qua đó, nghe nói là tạm thời không đào tiếp.”
“À đúng rồi, cái tiểu đạo sĩ kia lên trấn mua rất nhiều chu sa rồi giấy vàng đủ thứ, nói là muốn khai đàn làm phép.”
“Xem ra thứ trong cổ mộ rất tà môn!”
Nửa đường, Trần Phú theo lời dặn của Lung bà bà mà mua rất nhiều thứ, túi to túi nhỏ nhét đầy thùng sau xe.
Vừa vào nhà đã thấy bà cụ đang nằm trên ghế dựa dưới gốc cây tùng nghe đài.
Trần Đại Kế dẻo mỏ, lập tức chạy lên hô :
“Bà ơi, bọn cháu về rồi nèee!”
Sau khi Trần Phú đưa đồ trong tay cho Vương Tam thì cười he he đi đến bên cạnh Lung bà bà :
“Thím à, sức khoẻ của thím vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Cháu đến thăm thím đây.”
Lung bà bà mở mắt, sau khi thấy tướng mặt của Trần Phú thì lộ ra thần sắc lo lắng:
“Bà già này vẫn tốt lắm, nhưng tiểu tử nhà cậu thì thảm rồi!”
“Rìu thần bà lão này đưa cho cháu, cháu không thờ cúng cho tốt à?”
Trần Phú nghe mà khiếp hồn :
“Cháu thờ cúng mà, cháu thờ cúng trong nhà.”
“Một ngày ba lần thắp hương vái lạy, đó giờ cháu nào dám quên.”
Lung bà bà được Hoa Cửu Nan đỡ dậy, chống gậy đi đi lại lại :
“Sao lại thế này? Sao lại thành thế này?”
“Là thứ nào lại tà như thế, có rìu thần trấn trạch mà cũng không chịu buông tha cho cháu!”
Hoa Cửu Nan kể chuyện cổ mộ cho Lung bà bà nghe.
Bà cụ nghe xong thì không ngừng nói : “Thảo nào, thảo nào.”
“Hoá ra là thứ hơn ngàn năm trước, nói không chừng đã thành đại tông tử* rồi.”
(*chỉ mấy thứ không sạch sẽ, ác quỷ ma quỷ rất mạnh)
“Haiz, nếu mà là cái thứ đó thật thì khó đối phó rồi!”
“Mấy cái người này cũng thật là, cứ phải đào nó ra làm gì, để nó ngủ mãi như thế không được à!”
Trần Phú nghe mà sắp khóc đến nơi :
“Thím ơi, vậy giờ phải làm sao đây? Thím nghĩ cách cứu cháu với!”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, cháu cũng không đắc tội với thứ trong mộ, sao cứ phải tóm lấy cháu không buông thế này!”
Trần Đại Kế cũng nói giúp :
“Bà ơi, cha cháu là người tốt, bà không thể không quan tâm được!”
Lung bà bà yêu thương xoa xoa đầu Trần Đại Kế :
“Bà biết mà, bà biết mà, bà nhờ người nghe ngóng, biết cha cháu sửa cầu chữa đường cho dân, giúp không ít người.”
“Sao bà lại không quan tâm được!”
Lung bà bà nói xong thì tức giận liếc Trần Phú một cái :
“Còn dám nói chưa đắc tội!”
“Nếu có người ngày nào cũng đào tới đào lui, nổ tung nóc nhà nhà cậu thì cậu có chịu không!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận